Chương 242: Sửa Chữa
Người đàn ông này khoảng 40 tuổi, hốc mắt sâu, đôi mắt ảm đạm, râu ria tua tủa, quần áo rách rưới, đứng từ xa cũng ngửi thấy mùi khó chịu. Hơn nữa, khi hắn vừa bước vào thì Trần Mộ liền nhận ra chân phải của hắn bị khoèo. Bộ dáng như thế này chỉ có ở người nghèo đang chìm đắm trong thất vọng mà thôi.
Trần Mộ không hề vì vẻ nghèo khó mà xem nhẹ đối phương. Lúc nhỏ hắn còn thê thảm hơn người đàn ông trước mặt nhiều.
Mập mạp nhìn người đàn ông, vừa thở dài vừa ghé vào tai Trần Mộ nói nhỏ: “Hắn và ta quen biết đã lâu, trước kia cũng là người có tên tuổi nhưng không ngờ bây giờ lại thê thảm tới nước này.” Liếc nhìn người bạn cũ của mình, mập mạp không khỏi thở dài, nói nhỏ: “Nếu hắn biết giữ mình thì bản thân cũng không xuống dốc đến vậy, ta muốn giúp nhưng hắn lại từ chối. Gần đây mã số tạp phiến có ảnh hưởng rất lớn nên hắn yêu cầu ta dẫn đi gặp ngươi, cũng không biết là hắn nghe tin từ đâu. Ngày trước hắn từng giúp đỡ rất nhiều, nếu như thấy tiện thì ngươi giúp hắn giùm ta. Cần điều kiện gì thì cứ nói với ta.”
“Ừ.” Trần Mộ gật đầu. Mập mạp nói xong liền đứng qua một bên. Trần Mộ bước tới trước mặt người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên vừa chú ý tới Trần Mộ thì mắt sáng lên, cái lưng hơi khòm bỗng thẳng lại. Vẫn là bộ quần áo đó, vẫn râu ria, đầy mùi hôi nhưng Trần Mộ lại kinh ngạc nhận thấy người đàn ông này hoàn toàn khác với lúc đầu. Hắn bất chợt nhớ lại lời nói vừa rồi của mập mạp, người đàn ông này từng là một nhân vật nổi tiếng.
“Kiều Địch – Ba Cách Nội Nhĩ!” Ánh mắt của người đàn ông trung niên bỗng trở nên vô cùng sắc bén, như muốn đâm xuyên Trần Mộ.
Không ngờ người này lại có đôi mắt sắc bén như vậy, đúng là không phải kẻ tầm thường. Tuy nhiên hắn cũng không quá bất ngờ, bản thân từng gặp qua không ít người nổi tiếng nên không hề sợ hãi trước ánh mắt của đối phương.
“Ngươi cần gì?” Trần Mộ không tự giới thiệu bản thân mà hỏi thẳng. Dù chưa biết người đàn ông trung niên có yêu cầu gì, nhưng mập mạp đã mở miệng nhờ thì Trần Mộ sẽ hết lòng giúp đỡ.
Ba Cách Nội Nhĩ híp mắt lại như muốn nhìn thấu con người Trần Mộ. Hắn hơi kinh ngạc, hiếm thấy ai có cảm giác cực kì yếu như đối phương mà lại sở hữu ánh mắt sắc bén bức người đến thế. Tất nhiên hắn không hề sợ, vẫn đứng im chờ đối phương trả lời.
Đúng 10 giây. Ba Cách Nội Nhĩ nhìn Trần Mộ đúng 10 giây, vẻ tán thưởng thoáng hiện trong mắt hắn. Sau đó Ba Cách Nội Nhĩ dần thu ánh mắt, trở lại dáng vẻ nghèo khó như ban đầu. Hắn cẩn thận lấy một tấm tạp phiến từ trong ngực ra, đưa tới trước mặt Trần Mộ rồi run run hỏi với thái độ rất kính trọng: “Đại sư, người xem tấm tạp phiến này còn sửa được hay không?”
Trần Mộ liếc nhìn Ba Cách Nội Nhĩ, cầm lấy tấm tạp phiến rồi bắt đầu xem xét cẩn thận.
Từ màu sắc mà nói thì tấm tạp phiến đã rất cũ, nhưng vẫn có thể nhận ra chủ nó đã rất cố gắng gìn giữ. Điều khiến người khác giật mình là bề mặt của tạp phiến có năm vết cắt đan xen vào nhau rất rõ, chúng làm hư hại cấu vân của tạp phiến.
“A!” Trần Mộ kêu nhẹ, tấm tạp phiến này là tạp phiến ba sao, hơi ngoài dự đoán của hắn. Nó là một tấm huyễn tạp ba sao khá kì lạ, tác dụng khác với huyễn tạp một sao hoặc hai sao ở chỗ nó có thể phóng ra hình ảnh được chọn trước. Lần đầu tiên hắn gặp một tấm tạp phiến ba sao như vậy, dù trong mắt hắn thì tấm tạp phiến này không có tác dụng nào với bản thân.
Nếu là người khác thì rất khó sửa tấm tạp phiến này, chỉ có chế tạp sư trung cấp mới sửa được. Kết cấu của nó thuộc về huyễn tạp ba sao, hình ảnh bên trong lại thuộc về huyễn tạp hạ cấp nhưng khéo léo hơn nhiều. Chỉ có những người chuyên chế tạo tạp ảnh hoặc huyễn tạp quảng cáo để kiếm sống mới dốc sức nghiên cứu loại huyễn tạp hạ cấp có kĩ thuật tinh xảo, chính xác như vậy.
Lượng chế tạp sư trung cấp nghiên cứu sâu về huyễn tạp hạ cấp như thế rất ít. Trần Mộ là một trong số đó, thân là ông chủ của Thiên Dực, là người chế tạo bộ tạp ảnh “Không Hẹn Mà Gặp” và “Sư Sĩ Truyền Thuyết”, hắn đã thuần thục loại kĩ xảo vô cùng chính xác này từ lâu.
Sau khi xem xét cẩn thận một lần nữa, chắc chắn bản thân có thể sửa được thì Trần Mộ nói thẳng: “Có thể sửa được.” Vừa dứt lời thì hắn liền muốn đi làm ngay, đối với hắn thì đây là việc dễ như trở bàn tay.
Trong mắt Ba Cách Nội Nhĩ lộ ra vẻ vui mừng, nhưng hắn đột ngột giữ Trần Mộ lại: “Xin chờ chút.”
Trần Mộ xoay người lại nhìn hắn, hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”
“Thật là ngài sửa được?” Ba Cách Nội Nhĩ dè dặt hỏi.
“Đúng.” Trần Mộ trả lời dứt khoát, không hề ấp úng. Hắn hiểu tấm tạp phiến này cực kì quan trọng với Ba Cách Nội Nhĩ.
“Quá tốt rồi!” Ba Cách Nội Nhĩ vô cùng vui mừng. Hắn đột nhiên thay đổi thái độ, đứng thẳng lưng, đôi mắt sáng rực nhìn thẳng Trần Mộ, trầm giọng hỏi: “Ta phải trả cái giá như thế nào?”
Trần Mộ lắc đầu: “Chỉ là việc nhỏ, ngươi không cần phải trả tiền công.” Thực sự việc này rất dễ, hơn nữa Trần Mộ cũng muốn giúp đỡ mập mạp.
Nhưng Ba Cách Nội Nhĩ lại lắc đầu: “Không được, ngài là người thứ ba nói có thể sửa được tấm tạp phiến này. Hai người trước đều đưa ra cái giá thấp nhất là 20 vạn âu địch mới chịu sửa.”
Trần Mộ nhìn mập mạp rồi thành thật nói: “Ngươi là bạn hắn nên không cần trả tiền.”
“Không được!” Ba Cách Nội Nhĩ lắc đầu, ánh mắt rất kiên định: “Tình cảm giữa ta và hắn là một chuyện, giao dịch giữa ta và ngài lại là chuyện khác.”
Trần Mộ không ngờ người này lại cố chấp đến vậy, hắn nhìn Ba Cách Nội Nhĩ rồi bình tĩnh hỏi: “Ngươi có tiền không?”
Mặc dù mặt của Ba Cách Nội Nhĩ đầy râu ria nhưng Trần Mộ cũng thấy hắn đỏ mặt lên, xấu hổ lắc đầu. Tuy nhiên đôi mắt của hắn vẫn rất kiên định, không hề bị dao động.
Lần đầu Trần Mộ gặp người như vậy, không khỏi quay qua nhìn mập mạp. Lí do mà hắn đồng ý sửa giúp Ba Cách Nội Nhĩ là vì nể mặt mập mạp.
Mập mạp bước tới giữa hai người, bất đắc dĩ nói với Ba Cách Nội Nhĩ: “Nhiều năm như vậy rồi mà sao ngươi còn ngoan cố như vậy, đến khi nào thì ngươi mới thay đổi? Nếu như Tây Lị Á trên trời có linh thiêng, chắc chắn nàng sẽ nổi giận khi thấy ngươi lúc này đó.”
Vừa nghe tên Tây Lị Á thì mắt Ba Cách Nội Nhĩ đỏ lên nhưng vẻ mặt vẫn hờ hững: “Lão mập, ngươi không hiểu Tây Lị Á rồi. Nếu tính ta không như vậy thì năm xưa nàng cũng không chịu lấy ta.”
Mập mạp nghe thế thì ánh mắt cũng trở nên buồn bã, nhưng cuối cùng thì hắn cũng là cáo già thành tinh: “ Nếu là như vậy, Ba Cách Nội Nhĩ, có lẽ sắp tới Tào lão đệ sẽ gặp chút phiền phức. Hắn luôn nhờ ta tuyển thêm người, mà ngươi lại có kinh nghiệm về mặt này. Hay là ngươi giúp hắn thay cho tiền công sao.”
Ba Cách Nội Nhĩ nghe vậy thì lộ ra vẻ do dự.
Mập mạp không vui nói: “Ba Cách Nội Nhĩ, chẳng lẽ ngươi muốn Tây Lị Á ở trên trời thấy ngươi vẫn sa sút như vậy sao?”
Cả người Ba Cách Nội Nhĩ run lên nhưng vẫn cúi đầu im lặng.
Qua năm phút thì hắn mới ngẩng đầu lên, lúc này Trần Mộ lại thấy ánh mắt sắc bén chợt lóe rồi biến mất. Ba Cách Nội Nhĩ rất bình tĩnh nhưng ánh mắt bức người: “Được, ta có thể làm việc cho Tào tiên sinh nhưng phải trả mức lương 100 triệu âu địch mỗi năm.” Ba Cách Nội Nhĩ nói với giọng bình thản nhưng vẻ mặt lại rất ngạo nghễ.
Mỗi năm 100 triệu? Trần Mộ chết lặng, rốt cuộc là ai nhờ ai a? Lần đầu hắn gặp người đi nhờ vả khó nghe đến vậy. Dù vừa kiếm được vài trăm triệu âu địch nhưng hắn không định phí phạm như vậy.
Hắn định từ chối thì thấy mập mạp không ngừng nháy mắt với mình.
Chẳng lẽ mập mạp định dùng cách này để giúp Ba Cách Nội Nhĩ? Trần Mộ do dự một lúc rồi gật đầu: “Tốt thôi.” Suy nghĩ của Trần Mộ rất đơn giản, hiện giờ thì mập mạp là đối tác quan trọng nhất. Nếu không có hắn thì Trần Mộ không kiếm được nhiều tiền như vậy, 100 triệu tuy lớn nhưng cứ coi như là có qua có lại đi.
Sau đó thì Trần Mộ bắt đầu sửa tấm tạp phiến, với hắn thì đây là một chuyện rất dễ dàng.
Nửa tiếng sau thì hắn đã sửa xong.
Lúc Trần Mộ đưa tấm tạp phiến tới trước mặt Ba Cách Nội Nhĩ thì hai tay của người đàn ông này đang run rẩy, vô cùng kích động, môi mím chặt đến trắng bệch. Chỉ mỗi động tác cắm tạp phiến vào độ nghi mà hắn phải làm tới ba lần.
Tạp phiến được mở.
“Ha ha, cuối cùng thì Ba Cách Nội Nhĩ của chúng ta cũng kết hôn với Tây Lị Á xinh đẹp rồi. Tuy Ba Cách Nội Nhĩ hơi xấu trai một chút, ha ha, nhưng khá mập, rất xứng với câu bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu! Tây Lị Á, đẹp như tiên nữ, tình nhân trong mộng của mọi người trong đoàn, công chúa đáng yêu của chúng ta ra rồi! Ta nhìn thấy cảnh gì đây, trời ơi, bây giờ ta rất ghen ghét với tên Ba Cách Nội Nhĩ may mắn này!”
“Ba Cách Nội Nhĩ bước ra rồi, hôm nay tên này là kẻ thù chung của tất cả đàn ông chúng ta! Tuy nhiên, ha ha, mọi người đều có cơ hội báo thù, hôm nay chúng ta không thể bỏ qua cho hắn. Không ngờ hắn lại lặng lẽ hái đóa hoa xinh đẹp nhất, kiều diễm nhất trong đoàn chúng ta. Vì vậy ta quyết định phát động tất cả đàn ông phải chuốc say hắn, nếu không thì không đủ để an ủi tổn thương trong lòng chúng ta.”
“Đêm nay thật đẹp! Ha ha, đối mặt với oán niệm như biển của chúng ta, Ba Cách Nội Nhĩ không hề bất ngờ đã bị chuốc say. Ba Cách Nội Nhĩ đáng thương, đêm tân hôn mà lại say như chết. Ha ha, lúc này ta rất thông cảm với hắn.”
“Thật đáng chờ mong a! Tên Ba Cách Nội Nhĩ xấu xí và Tây Lị Á sẽ sinh ra đứa con như thế nào đây? Tiểu công chúa hay tiểu vương tử đây? Thật chờ mong! Không được, ta phải nhắc nhở Ba Cách Nội Nhĩ, phải cố gắng mới được!”
Hình ảnh một đêm tân hôn vô cùng náo nhiệt, bóng người không ngừng hiện lên, ai ai cũng vui mừng.
Nước mắt chảy đầy mặt Ba Cách Nội Nhĩ.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK