Trần Mộ nhíu mày, từ trong thần bí tạp phiến lui ra vì Ba Cách Nội Nhĩ đã về. Từ khi cùng Lô Tiểu Như rời đi, hắn cũng không hề quay lại, mãi cho tới hôm nay mới trở về. Trần Mộ cũng muốn nhìn xem thành quả của Ba Cách Nội Nhĩ một chút. Vốn Ba Cách Nội Nhĩ cũng không phải loại người thích khoa trương.
Duy A liếc mắt một cái rồi lại chú ý, tập trung vào truyền hình tạp. Con chó béo vẫn lười biếng nằm trên đất. Từ khi Duy A mang nó đến đây thì càng ngày nó càng lười.
Ba Cách Nội Nhĩ đã mang về 20 người.
Bây giờ con mắt của Trần Mộ đã “cao” hơn xưa rất nhiều. Liếc mắt một cái, hắn liền nhìn ra sự lợi hại của 20 người này. 20 người này không hề có một người nào là tay mơ, mỗi người đều có ánh mắt hết sức sắc bén. Trong số đó còn có mấy người có vẻ dũng mãnh, càng làm cho người khác cả kinh.
- Ngươi tìm đâu ra mà nhiều cao thủ đến như vậy?
Trần Mộ có chút tò mò.
- Thuê từ các thành thị. Trong đó có vài người là người quen trước kia.
Ba Cách Nội Nhĩ đã thay một bộ quần áo khác nên nhìn cũng sáng sủa hơn rất nhiều. Râu ria trên mặt được cạo sạch, tóc cũng cắt ngắn đi nên càng khỏe khoắn hơn trước. Chỉ có luồng khí thế bức nhân biểu hiện trước mặt Trần Mộ đã biến mất không thấy, mà thay vào đó là một dáng vẻ bình thản hơn rất nhiều, hoàn toàn giống như một người trung niên bình thường.
Ba Cách Nội Nhĩ mặc dù nói một cách đơn giản nhưng Trần Mộ lại biết trong đó có rất nhiều khó khăn. Chỉ sợ rằng những người này ở bất cứ thành thị nào cũng có thể tính là cao thủ. Trong đó, có mấy người thậm chí không hề kém hơn Lô Tiểu Như. Nên nhớ rằng, tập đoàn Trung Châu vì muốn có được sự phục vụ của nàng đã phải tốn rất nhiều sức lực! Một cao thủ như vậy, không phải chỉ có tiền là có thể đả động. Những người còn lại cho dù không bằng, những nhìn cũng hết sức cơ trí lão luyện. Có thể thấy họ cũng là những tạp tu có kinh nghiệm hết sức phong phú.
Ba Cách Nội Nhĩ có thể nhanh chóng tìm ra nhiều cao thủ như thế, đủ thấy thủ đoạn của hắn vô cùng lợi hại. Hơn nữa có thể thấy được một điều đó là 20 người này tương đối kính phục Ba Cách Nội Nhĩ, ngay cả Lô Tiểu Như cũng thế.
- Từ bây giờ, nhiệm vụ của mọi người là bảo vệ ông chủ.
Ba Cách Nội Nhĩ xoay lại nói với những người kia.
Ánh mắt 20 người đồng thời tập trung vào Trần Mộ. Tất cả ánh mắt của bọn họ đều hết sức bình thản, không hề có ai nói chuyện. Ba Cách Nội Nhĩ cũng không giải thích. Đều là những người hiểu việc, hắn không cần nhiều lời, vung tay nói:
- Không nói linh tinh nữa. Bắt đầu vào làm việc đi.
20 người vẫn không có một ai nói chuyện. Không ai hỏi mình phải làm gì, bọn họ cứ lặng lẽ như vậy, lập tức tách ra hành động. Tốc độ của những người này cực nhanh. Từ một nơi bí mật gần đó canh giữ cửa sổ, có người bắt đầu lấy ra vài loại tiểu tạp giới hình thù kì dị, có người bắt đầu dò xét đại lâu.
Đột nhiên, có một cỗ năng lượng ba động rất nhỏ xẹt qua. Khiến cho Trần Mộ cả kinh.
Ba Cách Nội Nhĩ phát hiện ra sự kinh ngạc trong mắt Trần Mộ liền giải thích:
- Không cần phải lo lắng, đây là tạp rà quét. Có nó, chúng ta có thể biết được bất kì động tĩnh nào trong vòng 2km. Nếu có điều gì đó bất thường, chúng ta có thể lập tức phát hiện. Theo lý luận thực tế thì phạm vi lớn nhất của nó là 10km.
Ba Cách Nội Nhĩ vuốt cằm:
- Nhưng do trong thành thị có quá nhiều tín hiệu nhiễu, nên 2km đã là không tồi rồi. Thực lực của ưng nhãn quả là rất tốt.
Trần Mộ trong lòng hết sức cảm khái: “Chuyên nghiệp quả là không như những kẻ bình thường.”
Có ba người vẫn không nhúc nhích, đứng nguyên tại chỗ. Thấy Trần Mộ nhìn họ, Ba Cách Nội Nhĩ lại mở miệng:
- Ba người này am hiểu cận thân bảo vệ. Có một vị là cận chiến tạp tu, hai vị là chuyên gia phòng thủ am hiểu năng lượng tráo. Bọn họ trước kia làm vệ sĩ cho nhiều nhân vật thượng lưu. Nếu ta không có chút quan hệ từ trước thì thật không thể mời nổi bọn họ.
- Ta không cần vệ sĩ.
Nghĩ tới việc lúc nào ba người này cũng đi sát sau lưng mình, Trần Mộ cảm giác không được tự nhiên.
Câu nói của Trần Mộ, ba người tựa hồ không nghe thấy, vẫn đứng bảo vệ quanh hắn.
Ba Cách Nội Nhĩ vuốt cằm, thản nhiên nói:
- Yên tâm! Bọn họ là những người chuyên nghiệp nên không hề can thiệp tới công tác cùng cuộc sống riêng của ngài.
Hiển nhiên, hắn không tin rằng Trần Mộ lại có cái gì gọi là sinh hoạt cá nhân hết.
Trần Mộ vừa định phản đối, nhưng suy nghĩ một chút, lại không nói gì nữa. Từ động tác của mấy người này cho thấy, bọn họ là những người hết sức chuyên nghệp. Đã như vậy, Trần Mộ cứ giao việc này cho Ba Cách Nội Nhĩ là xong. Lúc này, hắn đang muốn tiếp tục rèn luyện cảm giác của bản thân.
Đột nhiên, độ nghi trên tay Ba Cách Nội Nhĩ chấn động. Hắn nhếch miệng cười, lộ ra hai hàm răng trắng muốt:
- Không nghĩ lại có sinh ý tới cửa nhanh như vậy.
Cũng lúc đó, độ nghi trên tay ba người đứng bên Trần Mộ cũng chấn động. Bọn họ lập tức đề phòng, vẫn im lặng không nói, nhưng lập tức rút một chiếc vòng bảo vệ nhỏ. Trần Mộ phát hiện ra sự chấn động này là một loại ám hiệu. Có lẽ đó là tín hiệu ước định sẵn giữa bọn họ từ trước.
Mối đe dọa tới còn nhanh hơn bọn họ tưởng tượng.
Tiếng gió vù vù bên tai, Vu Quả hành động rất nhanh chóng. Năng lực tình báo của Hồ Tử hắn biết rất rõ, và hắn cũng hết sức tin tưởng vào nó. Lần này, hắn cũng có chút nghi hoặc đối với tập đoàn Trung Châu, nhưng nếu như có thể mang một vị chế tạp sư như vậy về tổ chức, thì đó cũng là một công lao lớn.
Nghĩ tới đây, hắn đưa mắt nhìn lại, liếc qua Tiểu Man bên cạnh. Trong lòng hắn thầm hạ quyết tâm, nhất định phải bắt vị chế tạp sư này mang về. Có như thế, tâm nguyện của Tiểu Man sẽ sớm có thể thành. Hắn sớm phát hiện Tiểu Man vẫn hết sức luyến tiếc đối với tấm tạp 007. Tài liệu mà phòng đấu giá Ngưỡng Thị có thể kiếm được, Pháp Á sao không thể kiếm ra được chứ? Đến lúc đó lại nhờ vị chế tạp sư một lần nữa chế tạo ra một tấm 007 mới, hoặc là tạp phiến tốt hơn lại càng hay.
Nếu không, công lao lần này cũng đủ để Tiểu Man chọn trong số tạp phiến tốt nhất của tổ chức một tấm. Tạp phiến tốt trong tổ chức cũng có không ít. Những những tạp phiến như thế tổ chức không tùy tiện phát cho mỗi thành viên. Thường thường thì chúng được dùng như là một loại phần thưởng. Công lao càng lớn, khả năng được thưởng tạp phiến có tính năng tốt càng cao.
- Mục tiêu đã ở trước mắt. Ngài xem, mục tiêu ở trong tòa nhà năm tầng đó.
Tên dẫn đường chỉ vào một tòa nhà năm tầng nói.
Vu Quả lập tức bừng tỉnh, gật đầu:
- Ngươi đi về trước đi.
Tên vội vàng bay trở về. Diễn biến tiếp theo, hắn ở chỗ này chỉ tổ vướng chân.
- Hành động thế nào đây?
Tiểu Man lại gần hỏi.
Vu Quả trầm ngâm, nói:
- Trước tiên, chúng ta cứ ra giá thật cao, xem có thể lay động được hắn hay không đã. Biện pháp như thế là tốt nhất, song phương không bị tổn thương hòa khí. Có lẽ sau này không chừng còn phải quan hệ với hắn nhiều nữa.
Tiểu Man gật đầu, nhưng lập tức hỏi:
- Nếu như dụ dỗ không được thì sao?
- Vậy thì động thủ!
Vu Quả quyết đoán nói:
- Ngươi xuất thủ trước, cuốn lấy vị nữ tạp tu kia. Còn để cho ta bắt hắn.
- Tốt!
Tiểu Man gật đầu, thấp giọng phân phó với năm tên tạp tu phía sau.
Nhìn vào toàn nhà năm tầng ở xa xa, Vu Quả thầm cảm thấy kì lạ, không hiểu tại sao cho đến tận bây giờ một vị chế tạp sư như thế lại vẫn âm thầm không để lộ thực lực. Cái tòa nhà này nếu không phải có người chỉ, hắn không hề nghĩ rằng người chế tạo dãy số tạp phiến tạo nên một cơn chấn động trong liên bang lại ở đấy. Vị trí tòa nhà rất hẻo lánh, người đi đường qua lại rất thưa thớt.
Nhưng như vậy càng hợp ý Vu Quả. Hắn cũng không muốn khi mình động thủ lại khiến người khác chú ý.
Gió đêm dần nổi lên, khiến cho người khác cảm thấy lạnh lẽo.
- Hành động!
Vu Quả quát khẽ.
Năm người dùng tốc độ cao, bay thẳng tới tòa nhà. Đột nhiên, Vu Quả biến sắc.
- Cẩn thận!
Chưa kịp nói xong, hắn liền phát hiện nhóm mình đã bị theo dõi.
Tốc độ phi hành đang hết sức nhanh nên muốn dừng lại, độ khó cực cao. Quán tính lớn khiến bọn họ va vào tòa nhà trước mặt.
Năm người vất vả lắm mới ổn định lại được, bọn họ chỉ bay cách tiểu lâu 500 mét, sắc mặt trắng bệch. Tiểu lâu không hề có chút nổi bật trong bóng đêm. Màn đêm dần xuống khiến cho hình dáng của nó cũng trở nên mở hồ. Song bảy người Vu Quả lại đứng yên giữa không trung, không ai dám di chuyển.
Ít nhất có mười lăm luồng cảm giác đang tập trung vào bọn họ. Mỗi một luồng cảm giác có khí chất khác nhau, song chúng đều có chung một đặc điểm, đó là tràn ngập sát khí! Không ai dám hoài nghi rằng nếu bọn họ đi tới một bước, thì chờ đợi bọn họ sẽ là một cái lưới hỏa lực khủng khiếp.
Tòa nhà không có gì bắt mắt, nhưng trong mắt mọi người lúc này lại đột nhiên biến thành một con báo săn mồi, với một con ngươi đang khép hờ quan sát tất cả. Nó đang dồn sức chờ đợi, tùy thời phát động một kích trí mạng.
Nguy hiểm! Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt không cách nào áp chế sinh ra trong nội tâm mỗi người. Ngay cả Tiểu Man cũng khẽ biến sắc. Người trấn định nhất là Vu Quả, hắn giống như một cây thương đứng giữa không trung. Cái mặt nạ che nửa khuôn mặt cũng không ngăn nổi quang mang trong mắt bắn ra.
Tình báo sai lầm! Đây là điều đầu tiên mà Vu Quả nghĩ tới. Trong tòa nhà này, ít nhất có mười lăm vị tạp tu trở lên. Hơn nữa còn mấy nhân vật hết sức lợi hại, năng lượng của bọn họ ba động như có như không, làm cho hắn không hề dám buông lỏng! Vừa rồi, nhờ một tia năng lượng ba động cực nhỏ nên hắn mới phát hiện ra. Lúc ấy, hắn liền biết mình đã đụng phải lưới cảnh báo của đối phương.
Tào Đông là nhân vật thế nào? Từ đâu lại chui ra nhiều cao thủ như vậy? Hơn nữa loại phương thức cảnh báo này, chỉ có chính thức trong quân đội hoặc một vài đoàn tạp tu cực lớn mới có. Chỉ có bọn họ mới thích sử dụng phương thức dự cảnh như thế này. Không nghĩ tới lại gặp phải những người như thế ở đây, lai lịch của bọn cao thủ này là thế nào không biết?
Vố số nghi hoặc lướt qua trong đầu hắn. Vẻ ngoài Vu Quả vẫn hết sức bình tĩnh những trong lòng chấn động không thôi. Cho dù là hắn mang toàn bộ lực lượng ở có ở thành phố La Dữu tới thì cũng chỉ có 5 phần thành công. Còn nếu muốn không có người nào biết thì điều đó là không có khả năng.
Hơn mười cao thủ trong một tòa tiểu lâu năm tầng, lực lượng phòng thủ như vậy có chút kinh khủng! Điều này cũng đồng nghĩa đội hình của đối phương co cụm lại trong một phạm vi rất nhỏ, hắn chỉ cần dùng một chùm sáng là bắn tòa nhà thành bụi phấn. Phạm vi bao trùm của cực quang thúc do hắn tạo ra có thể bắn tan hơn nửa tòa tiểu lâu, nhưng hắn cố gắng chế trụ cảm xúc. Phe mình chỉ có bảy người, mà số lượng quân địch hơn xa phe mình, chưa kể bọn họ còn đang chiếm tiên cơ.
Sắc mặt đoàn người Vu Quả ngày càng khó coi.
Tiểu lâu im ắng, không một ngọn đèn. Nhưng hơn mười luồng cảm giác vẫn tập trung vào bọn họ. Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt làm bọn họ dựng tóc gáy.
Thời gian trôi qua từng giây, tiểu lâu không chút động tĩnh, tựa hồ cứ như một tòa nhà bỏ hoang.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK