Chương 99: Chào anh
“Anh nói anh muốn mua chiếc váy Nữ Thần Ánh Trăng hả?”
Cô gái mặc đồng phục hé đôi môi đỏ, cô ta hơi sững sờ, rồi sau đó lại tỏ vẻ mỉa mai khinh thường, thấp giọng mắng một tiếng ‘đồ ngu’.
Nữ Thần Ánh Trăng cao quý đến cỡ nào, làm sao có thể để loại người như thế này đụng đến được?!
Người khắp bốn phía nhanh chóng nhìn Sở Phàm, bọn họ đều xôn xao bàn tán, thái độ mỗi người một khác.
Trong số đó, cậu chủ nhà giàu vừa mới đắc ý khoe khoang ban nãy là lúng túng nhất.
Khi nãy anh ta còn hăm hở khẳng định: Trong khắp cả Giang Lăng, chẳng một ai đủ tư cách để mua Nữ Thần Ánh Trăng cả.
Nào ngờ cái tên này lại lập tức ra mặt, bảo người của buổi triển lãm đóng gói lại cho mình.
Không phải đồ khốn này muốn vả mặt anh ta hay sao?!
Gương mặt Sở Phàm vẫn bình tĩnh như thường, anh hỏi: “Tôi mua chiếc váy cưới này, có vấn đề gì không?”
Khi nãy, anh đã gửi thư điện tử cho ông Leiden, chủ tịch của tập đoàn VL, ông ấy nói năng rất kích động, bảo rằng Sở Phàm mua tác phẩm của tập đoàn chính là may mắn ba đời nhà ông ấy, là phúc phần to lớn.
Xét trên một phương diện nào đó, chiếc váy cưới này đã là đồ của anh rồi.
“Có vấn đề gì không à? Ha ha, anh bị bệnh hoang tưởng chứ gì, anh mà cũng xứng mua Nữ Thần Ánh Trăng sao”, cậu chủ ban nãy lập tức đứng ra, gương mặt trông có vẻ rất nghiêm túc, anh ta chỉ trích Sở Phàm xối xả.
“Anh có giá trị mười tỷ sao? Anh có gia thế khủng sao? Anh có huân chương danh dự của Hoàng thất phương Tây sao? Anh có cống hiến to tát gì cho xã hội sao?”
Gương mặt của cậu chủ ấy rất kiêu ngạo, anh ta hừ lạnh đầy vẻ tự cao tự đại: “Cái gì cũng không có, anh lấy gì để mua Nữ Thần Ánh Trăng?!”
Vài trăm cặp mắt ở phòng triển lãm đồng loạt nhìn Sở Phàm chăm chú, chờ đợi xem rốt cuộc anh có tư cách và gia thế ra sao.
Nhưng Sở Phàm chỉ chắp tay sau lưng, anh còn không buồn nhìn cậu chủ đang nhảy nhót lung tung ấy.
Giọng nói của anh rất bình tĩnh: “Bởi vì tôi muốn có, nên nó sẽ là của tôi”.
Đúng thế, anh là Sở Phàm, là Quỷ Vương giết người vô số ở phương Tây, là Quân thần của Long Hồn quyền thế hơn người ở Trung Nguyên.
Quyền lực khuynh đảo thiên hạ, sức ảnh hưởng lan tỏa khắp toàn cầu.
Chỉ cần anh muốn có, ai dám không cho?
“…”
Khóe miệng cậu chủ kia lập tức co rút, anh ta triệt để câm nín.
Tất cả mọi người có mặt ở đây cũng sững sờ, ai nấy đều há hốc miệng mồm.
Chỉ cần anh muốn thì nó thuộc về anh hả?
Logic quái gì thế này, má, đến cậu Thông của gia tộc giàu nhất cũng không ngông cuồng, vênh váo thế đâu nhỉ?!
“Ha ha, tôi còn tưởng là ông lớn nào chứ, hóa ra chỉ là một thằng điên đầu óc không bình thường”, cậu chủ kia tức đến bật cười, anh ta bực bội phất tay:
“Bảo vệ đâu rồi, mau đuổi cái thằng điên này đi đi, chỉ biết gây phiền phức cho chúng tôi thôi”.
Sắc mặt mấy lãnh đạo trong buổi triển lãm cũng hơi sầm xuống, buổi triển lãm đang diễn ra tốt đẹp, làm sao lại bị hạng người này quấy rối kia chứ? Bọn họ khó chịu như thể nuốt phải con ruồi nhặng vậy.
Có người nháy mắt ra hiệu, đang định gọi bảo vệ đuổi anh đi…
‘Rừm rừm rừm…’
Vào lúc này, đột nhiên bóng dáng của chiếc xe Rolls-Royce đậu trước cửa phòng triển lãm.
Một người đàn ông điển trai tóc vàng mắt xanh, mặc vest đi giày da bước vào trong giữa vòng vây của bảy, tám bảo vệ, gương mặt anh ta trông vừa có vẻ lo lắng vừa có vẻ căng thẳng.
“Đây là, đây là tổng giám đốc Ryan?”, một vị quản lý cao cấp trong buổi triển lãm lập tức hoang mang, ông ta vội vàng chạy xuống tiếp đón.
Ryan là tổng giám đốc khu vực Trú Hoa của tập đoàn VL, là sếp trực tiếp của bọn họ, đồng thời cũng là con trai của chủ tịch Leiden trong tập đoàn VL.
“Tổng giám đốc, sao trễ thế này rồi mà anh còn đến đây, chúng tôi hoan nghênh anh chỉ dẫn…”
Những lãnh đạo trong buổi triển lãm đều lần lượt đi xuống sân khấu, bọn họ bước ra đón người đàn ông phương Tây điển trai ấy với tâm trạng kích động và căng thẳng.
Nhưng hắn lập tức lướt ngang qua người bọn họ như một cơn gió, tựa như bọn họ chỉ là không khí vậy.
Ryan nhanh chóng chạy đến trước mặt Sở Phàm, hắn khom lưng, trông có vẻ cực kỳ cung kính: “Thưa anh, rất vinh dự vì được phục vụ anh”.
Khom lưng uốn gối, cung kính tột cùng.
Cái, cái gì…
Quản lý cao tầng trong buổi triển lãm đều trố mắt, bọn họ ngạc nhiên đến nỗi suýt nữa thì đập mông xuống đất.
Sở Phàm chỉ gật đầu nhẹ, anh không nói năng gì.
Chắc hẳn ông Leiden từ phương Tây xa xôi đã dặn dò con trai mình, bảo hắn đích thân đón đây tiếp đón anh, để tránh thất lễ, khiến cho mình nổi giận.
Còn Ryan lại ngoan ngoãn đứng sau lưng Sở Phàm giống hệt như người hầu đang chờ nghe lệnh.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều hóa đá ngay lập tức, giống như bức tượng điêu khắc đang sầu muộn vậy.
Má, má ơi, chuyện gì thế này!
Ryan là thái tử của tập đoàn VL, sau này sẽ thừa kế gia sản triệu tỷ, địa vị cao quý, được gia tộc yêu thương. Đến vương tử trong Hoàng thất mà hắn cũng có thể chỉ tay vào mặt mắng xối xả.
Nhưng bây giờ… Không ngờ anh ta lại khom lưng uốn gối trước mặt người thường như Sở Phàm, hèn mọn như một người hầu.
Rốt cuộc thân phận của anh là gì.
Mấy chục nhân viên trong buổi triển lãm, cùng với cả Vân Mộc Thanh và khách hàng ở đây, tất cả đều há hốc miệng mồm, đầu óc trống rỗng.
Gương mặt Sở Phàm rất bình tĩnh, anh chỉ ung dung đi vài bước, muốn đến gần xem ‘Nữ Thần Ánh Trăng’ nằm trong tủ thủy tinh.
“Thưa anh, để, để tôi giúp anh”, cô gái mặc đồng phục, ra vẻ kiêu ngạo kêu Sở Phàm tránh xa hồi nãy vội vàng gỡ dây chắn cho anh, mời anh vào trong với gương mặt kính trọng và sợ hãi.
Mấy vị lãnh đạo trong buổi triển lãm cũng đích thân giúp Sở Phàm mở tủ thủy tinh, lấy vật báu quý hiếm có Nữ Thần Thủy Tinh ấy ra.
Nực cười, đây là ông lớn mà đến cả thái tử tập đoàn bọn họ còn phải khom lưng uốn gối, đừng nói là nhìn thử Nữ Thần Ánh Trăng, cho dù kêu bọn họ đốt hết tất cả hàng hóa riêng trong buổi triển lãm đi chăng nữa cũng không có ai dám oán trách một câu nào.
Sở Phàm giơ tay sờ thử Nữ Thần Ánh Trăng, sau khi cảm thấy mọi phương diện đều rất khá, anh mới cười cười: “Được lắm, lấy cái này đi, miễn cưỡng có thể làm quà được”.
Tất cả mọi người ở đây đều co rút khóe miệng, suýt nữa đã phun ra máu tươi.
Đây là Nữ Thần Ánh Trăng, vật báu hiếm có giới hạn 20 chiếc của tập đoàn VL đấy, trong miệng anh ta lại chỉ là ‘miễn cưỡng tặng được’ thôi sao.
Rồi sau đó, Sở Phàm nói tiếp: “Đóng gói lại đi”.
“Vâng”, không ngờ Ryan ngoan ngoãn đứng sau lưng Sở Phàm lại đích thân đi đóng gói cho Sở Phàm, trông có vẻ rất cung kính và thành thạo.
“Ba trăm triệu, ngày mai tôi sẽ chuyển khoản cho tập đoàn cái người, sẽ không thiếu xu nào đâu”, giọng nói của Sở Phàm rất bình tĩnh.
Ryan vội vàng xua tay, hắn vừa mừng vừa lo: “Không, không cần, bố tôi đã dặn đi dặn lại, anh thích tác phẩm của tập đoàn chúng tôi thì đó là vinh dự của chúng tôi, xem như chúng tôi tặng cho anh”.
Đừng nói đến sức ảnh hưởng mạnh mẽ của Sở Phàm, chỉ với linh cảm ‘Trái Tim Đại Dương’ mà anh cung cấp cho ông Leiden vào mấy năm trước thôi đã đủ cho tập đoàn bọn họ kiếm được vài tỷ rồi, một Nữ Thần Ánh Trăng nhỏ nhoi có đáng là gì đâu?
“Cậu thấy tôi có bao giờ cầm không đồ của người ta không?”
Sở Phàm chỉ cười nhẹ:
“Cậu cứ yên tâm nhận tiền đi. Chỉ có điều ngày mai cần cậu cử người đưa váy cưới đến cho em gái tôi, làm được không?”
“Anh đã dặn dò thì chắc chắn chẳng có vấn đề gì cả”, Ryan vội vàng khom lưng, hắn rất cung kính.
Ryan khom lưng uốn gối khiến cho sắc mặt cô gái mặc đồng phục và cậu chủ ban nãy đều trắng bệch, bọn họ run rẩy sợ hãi, chỉ e rằng mình đắc tội với Sở Phàm, bị ông lớn như thế báo thù.
Nhưng Sở Phàm chỉ cười nhẹ, làm gì còn nhớ đến con sâu cái kiến như bọn họ.
“Đi thôi, mình về nhà”, Sở Phàm chọt chọt Vân Mộc Thanh đang ngẩn người ra đó rồi ung dung đưa người đẹp về nhà.
Cho đến khi hai người đều khi khuất hẳn, cả phòng triển lãm, và cả trung tâm thương mại đều sôi sùng sục, vô cùng chấn động trước một tin tức…
“Không ngờ Nữ Thần Ánh Trăng được mua rồi? Trời ơi!”
“Ba trăm triệu đấy, ai mà chi phóng khoáng thế? Không phải nói cả Giang Lăng này chẳng có ai đủ tư cách mua sao”.
“Mua? Ha ha, đó là cầu xin tặng cho chúng ta đấy, đến thái tử của tập đoàn VL mà còn phải cung kính hầu hạ, người anh em này làm dân nước mình nở mày nở măt thật!“”
“Trời ạ, anh ta đến từ gia tộc giàu có đẳng cấp nào ở Kinh Đô thế? Rồng thật xuất hiện trong thành phố Giang Lăng rồi kìa!”
Trong chớp mắt, tin tức ấy giống như mọc thêm đôi cánh, truyền đi khắp thành phố Giang Lăng…
Vào giây phút đó, Sở Phàm, nhân vật chính của câu chuyện, đang nắm bàn tay ngọc ngà của người đẹp, thong thả dạo bước dưới ánh trăng ấm áp, chỉ để lại bóng lưng cho kẻ khác mà thôi…
Thần bí và to lớn.