Chương 150: Một chưởng đánh bay
Nghe thấy cái từ cậu Phương này, sắc mặt Đường Miên Miên lập tức thay đổi, cô ngồi thẳng dậy, nghiến răng nghiến lợi:
“Hôn ước chó má, Đường Miên Miên tôi muốn làm gì, ở bên ai, có liên quan gì đến nhà họ Phương hả!”
Đường Kha cười chế giễu: “Cô nhỏ, mối hôn sự này là cụ ông nhà họ Phương tự mình quyết định, cô cảm thấy theo năng lực của cô, có thể đấu lại nhà họ Phương của Giang Bắc không?”
“Cậu Phương còn luôn trông mong được lấy cô về nhà kia kìa”.
Nét mặt Đường Kha ác độc, trong mắt chứa đựng ánh sáng xấu xa đánh giá khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp của Đường Miên Miên và đôi chân thon dài xinh đẹp.
Nếu không vì có quan hệ huyết thống, cậu ta cũng hận không thể đè người phụ nữ cực phẩm này dưới thân mà hưởng thụ, đáng tiếc, tên khốn kiếp nhà họ Phương đúng là được lợi rồi.
Trong lòng Đường Miên Miên xuất hiện cảm giác tuyệt vọng và vô lực.
Tuy nhà họ Đường là nhà giàu nhất Giang Lăng, của cải mười tỷ, một tay che trời, nhưng chỉ giới hạn ở thành phố Giang Lăng mà thôi.
Mà sức ảnh hưởng của cụ ông nhà họ Phương lại trải rộng cả khu Giang Bắc, chỉ của cải đã gấp mười lần nhà họ Đường rồi, ở trước mặt con quái vật lớn như nhà họ Phương, nhà họ Đường hoàn toàn không có chút năng lực phản kháng nào.
Dù là người bố thương mình nhất bị cụ ông nhà họ Phương bá đạo bức hôn cũng chỉ có thể thoái thác vòng vo, chứ không dám trực tiếp phản khác, dẫn đến lửa giận của nhà họ Phương.
“Đường Kha, chuyện của tôi tự tôi quyết định, không đến lượt cậu nhúng tay vào”.
Đường Miên Miên cắn răng, không muốn tiếp tục dây dưa thêm nữa, cô kéo tay Sở Phàm nói: “Chúng ta đi”.
“Không được đi!”
Đường Kha quát lên một tiếng, mấy vệ sĩ sau lưng lập tức chặn đường Đường Miên Miên, cậu ta cười lạnh một tiếng: “Cô nhỏ, là người nhà họ Đường, vì tránh tổn hao danh dự của nhà họ Đường, tôi nhất định phải giám sát cô, để cô hoàn toàn trong sạch gả vào nhà họ Phương”.
“Hôm nay cô hẹn hò với người đàn ông thô thiển này, giẫm lên tôn nghiêm của hai nhà Phương, Đường, chuyện này không thể bỏ qua như thế được”.
Cậu ta chỉ ước gì Đường Miên Miên gả vào nhà họ Phương, một là bớt đi một người chia gia sản, hai là còn có thể liên hôn với nhà họ Phương, được tài nguyên của nhà họ Phương ủng hộ, cớ sao mà không làm chứ?
Còn kẻ không biết sống chết là Sở Phàm, dám cả gan phá hoại mối hôn sự này, thật sự là tội ác tày trời trong mắt gã.
Đường Miên Miên biến sắc: “Đường Kha, đây là chuyện giữa chúng ta, cậu đừng có liên luỵ người vô tội”.
Đường Kha cười lạnh một tiếng, cậu ta vênh váo tự đắc vỗ tay phải lên bả vai Sở Phàm, kiêu ngạo nói: “Vô tội? Ông bạn, anh dám cua cô nhỏ tôi, cắm sừng cho cậu chủ nhà họ Phương, anh đúng là to gan”.
“Nói đi, anh muốn chết thế nào đây?!”
Cậu ta quát to một tiếng, cảm thấy mình vô cùng oai phong, trong đầu đã xuất hiện hình ảnh Sở Phàm bị mình làm sợ đến mức tè ra quần, quỳ xuống trước mặt mình cầu xin tha thứ.
Nhưng Sở Phàm không thèm nhìn cậu ta lấy một cái, chỉ lạnh nhạt nói một chữ: “Cút”.
Nụ cười trên mặt Đường Kha lập tức cứng đờ, cậu ta thẹn quá hoá giận, độc ác trừng Sở Phàm.
Cậu ta là ai chứ? Đường đường là cậu chủ nhà họ Đường, cậu chủ số một số hai ở Giang Lăng, một tên dân đen thấp hèn có tư cách sỉ nhục tôn nghiêm của cậu ta ư?
“Thứ không có mắt, tự tìm đường chết”.
Đường Kha hung hãn mắng, vung tay muốn tát một cái vào mặt Sở Phàm.
Sở Phàm dẫn trước một bước, trực tiếp cầm lấy chai vang đỏ trên bàn, không chút do dự đập lên đầu cậu ta.
Bốp…
Loảng xoảng…
Đường Kha lập tức bể đầu, mảnh vỡ thuỷ tinh bắn tung toé khắp xung quanh, rượu đỏ và máu tươi chảy đầy mặt, cậu ta kêu lên thảm thiết, ôm lấy đầu, đau đớn lăn lộn dưới đất.
Sở Phàm vỗ tay, bình tĩnh nói một câu: “Nếu không vì nể mặt một phần quan hệ huyết thống giữa cậu và học trò tôi, thì bây giờ cậu đã sớm bị phế rồi”.
“Cậu cũng dám trêu chọc tôi á? Chuẩn bị tinh thần bị trả thù đi”.
Đường Miên Miên khó tin che miệng, mấy vệ sĩ xung quanh đều trợn tròn mắt, bọn họ không ngờ Sở Phàm lại kiêu ngạo như thế, cậu chủ nhà họ Đường mà nói đánh là đánh?
“Tên khốn, tôi thề không đội trời chung với anh!”
Đường Kha được người đỡ, run rẩy đứng lên, cậu ta che đầu, vẻ mặt hung ác và giận dữ: “Lên cho tôi, giết chết anh ta, chết người rồi ông đây chịu trách nhiệm”.
Đường đường là cậu chủ nhà họ Đường lại bị một tên thấp kém đánh bể đầu trước mặt mọi người, nếu không trả thù, chẳng phải sẽ bị cười đến rụng răng sao, sau này cậu ta làm sao mà ngẩng đầu lên được nữa?
Vệ sĩ xung quanh thấy thế lập tức xông lên, cực kỳ có khí thế, rõ ràng đã làm chuyện này không ít lần.
Khách trong nhà hàng đều tránh rất xa, bàn tán xôn xao:
“Tên ranh này đúng là tự tìm đường chết, lại dám đánh cậu chủ nhà họ Đường, chán sống rồi sao”.
“Hừ, hữu dũng vô mưu, có hùng hổ đến mức nào cũng đánh thắng được bao nhiêu người không?”
“E rằng chết chắc rồi, người như Đường Kha, giết chết một mạng người có khác gì chơi đùa đâu?”
Sau đó, chưa đến năm giây tiếp theo.
Bốp bốp bốp…
Bảy tám vệ sĩ hùng hổ kia đều mặt mũi bầm dập, ngã xuống đất không ngừng rên rỉ.
Còn Sở Phàm vẫn bình tĩnh đứng yên tại chỗ, quần áo trên người còn không nhăn chút nào.
“Loại rác rưởi này mà đòi đả thương tôi ư?”
Quần chúng xung quanh vô cùng khiếp sợ, Đường Miên Miên cũng ngạc nhiên che miệng, cô không ngờ Sở Phàm lại đánh nhau giỏi đến thế?
Đường Kha tức muốn nổ phổi, một mình Sở Phàm đánh ngã tất cả vệ sĩ của cậu ta, như tát mấy bạt tai vào mặt cậu ta vậy, khiến mặt mũi cậu ta mất sạch.
“Vô dụng, một đám vô dụng, ăn hại”.
Đường Kha hung hăng đá mấy cước vào một tên vệ sĩ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bạch Long, lăn ra đây giải quyết tên chết tiệt này cho tôi”.
Vừa dứt lời, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi hơi thở âm u đi ra từ trong đám người, trên đầu hắn là một chùm tóc trắng, bước đi hiên ngang, trên người mang theo sát khí đáng sợ, vừa nhìn đã biết là cao thủ không tầm thượng, còn từng giết người nữa.
Lúc này cả Đường Miên Miên cũng biến sắc, cô ta không ngờ nhà họ Đường lại giao Bạch Long cho Đường Kha.
Bèn nói: “Sở Phàm, cẩn thận, Bạch Long này là cao thủ Thái Quyền nhà họ Đường thuê với lương cao, xuất thân lính đánh thuê nước ngoài, từng chiến đấu trăm trận, trên người mang theo mười mấy mạng người đấy”.
Sở Phàm gật nhẹ đầu, sắc mặt không hề thay đổi.
“Không ngờ ở thành phố nhỏ này còn có thể gặp được võ giả nội kình như cậu, không tệ”, Bạch Long kiêu ngạo tiến lên, quan sát Sở Phàm từ trên xuống dưới, lạnh lùng nói: “Nhưng cũng chỉ đến đó mà thôi, võ giả nội kình có khác nào một con kiến đâu, cũng dám làm càn trước mặt võ giả lục phẩm như tôi sao?!”
Hắn vênh váo ta đây ra lệnh: “Quỳ xuống xin lỗi cậu Đường, nếu không, ông đây…”
“Ồn ào”.
Còn chưa nói xong, Sở Phàm đã hạ xuống năm ngón tay, Bạch Long cảm thấy trong nơi u tối như có một bàn tay vô hình đột nhiên hạ xuống, như muốn đánh vỡ toàn bộ linh hồn của hắn.
Áp lực này, cảm giác này…
Mẹ… Mẹ kiếp, đây là Tông sư võ đạo mà!
Bạch Long như nhận ra điều gì đó, hoảng sợ hét lên: “Tông sư, xin tha…”
Ầm!
Còn chưa dứt lời, Bạch Long đã bị một chưởng đánh bay bảy tám mét, xương cốt trên người vỡ nát, thất khiếu chảy máu, trực tiếp hôn mê.
Nụ cười trên mặt Đường Kha trở nên cứng đờ, trợn tròn mắt.
Xung quanh cũng trở nên yên tĩnh.
Cao thủ Bạch Long từng chiến đấu trăm trận này, ngay cả một câu “tha mạng” cũng chưa kịp la lên đã bị Sở Phàm một chưởng đánh bay, hoàn toàn trở thành một kẻ vô dụng.