Mục lục
Chiến thần trở lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh (full 463 chap) – Truyện tác giả: Mạt Bắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 111: Mai mối cho Sở Phàm

Cùng lúc đó, Chu Dĩnh chạy ra bên ngoài khách sạn, quả nhiên chiếc xe của Sở Phàm đã đậu sẵn bên đường từ lâu, cả gia đình đều đang đợi cô ta.

“Anh!”

Chu Dĩnh lau nước mắt, cô ta sà vào lòng Sở Phàm, vừa khóc nức nở vừa kể khổ: “Em và Tôn Minh Hưng đã cắt đứt triệt để rồi, sau này em sẽ nghe lời anh hết, hu hu”.

“Được rồi, chúng ta về nhà thôi”, Sở Phàm dịu dàng xoa đầu Chu Dĩnh, anh đưa cả nhà Chu Long nghênh ngang trở về.

Cả gia đình đoàn tụ, buổi tối Lưu Minh Hà trổ tài bếp núc, làm một bàn đầy các món ngon, Sở Phàm và Chu Long uống Tây Phong Liệt nồng, uống đến thỏa thích, vô cùng sung sướng.

Chu Dĩnh cũng uống không ít rượu, có rượu vào người, cô ta cũng không thể kềm chế nổi sự chua xót và tủi thân trong lòng mình nữa mà bật khóc nức nở.

Người bạn trai mà cô ta quen năm năm, bây giờ cô ta mới biết anh ta thật sự vô liêm sỉ đến mức nào, tình cảm và thanh xuân năm năm của cô ta đã bị dòng nước cuốn trôi.

Người nào có phải cỏ cây, trong tình huống như thế này, làm sao giữ bình tĩnh cho nổi.

Lưu Minh Hà xót xa ôm con gái vào lòng, bà ấy luôn miệng an ủi: “Con gái ngoan, đừng khóc nữa, chúng ta không khóc nữa nhé.”

“Với nhan sắc xinh đẹp tuyệt trần của con gái mẹ, chắc chắn sau này còn có nhiều người đàn ông tốt đẹp hơn đang chờ đợi con, khóc đến nỗi làm tổn hại sức khỏe mình vì Tôn Minh Hưng và nhà họ Tôn làm gì, chẳng đáng đâu con ạ”.

Sở Phàm cũng đanh giọng mà nói: “Có anh ở đây, anh sẽ luôn bảo vệ em, ở bên em!”

“Anh gạt em, anh lại gạt em!”, Chu Dĩnh lau nước mắt, cô ta mượn cơn ngà ngà say, rốt cuộc cũng có thể trút nỗi đau xót và sự tủi thân trong lòng mình ra: “Mười năm trước anh cũng nói thế, nhưng sau đó thì sao, anh không từ mà biệt, nhập ngũ tòng quân, đi liền mười năm, mười năm trời, anh luôn bặt vô âm tích”.

“Hu hu, tại sao anh có thể nhẫn tâm vứt bỏ em, tại sao anh có thể tuyệt tình như thế, anh có biết lúc ấy em cần anh như thế nào không?”

Đây mới là vướng mắc thật sự trong lòng Chu Dĩnh, đây mới là nguyên nhân vì sao cô ta vẫn luôn canh cánh Sở Phàm trong lòng.

Người anh nói yêu thương cô ta nhất, sẽ luôn bảo vệ cô ta đột nhiên bỏ đi trong đêm, cô ta cảm thấy mình giống như đứa trẻ bị bỏ rơi, không nơi nương tựa, sinh lòng thù hận vì yêu.

“Con vào nhà vệ sinh một chuyến”.

Sở Phàm chỉ im lặng vài giây rồi đi ra khỏi phòng.

Bây giờ bầu không khí hơi nặng nề, Chu Long uống một hớp rượu, ông ấy cất tiếng nói: “Dĩnh, năm ấy anh con không từ mà biệt, bỏ xứ mà đi cũng là vì con đấy…”

Chu Dĩnh trừng mắt, cô ta hết sức bất ngờ và ngạc nhiên.

Vì mình sao?

Chu Long đanh giọng mà nói: “Con có còn nhớ chuyện của Lý Chiến Hào không?”

Chu Dĩnh lập tức rùng mình, ánh mắt cô ta toát ra vẻ sợ hãi và bất lực, dù đã mười năm trôi qua, mỗi khi nhớ về chuyện ấy thì cô ta cũng không thể xua tan bóng ma tâm lý trong lòng!

Lý Chiến Hào là phó chủ nhiệm phòng giáo dục đạo đức trong trường trung học của bọn họ, bởi vì nhà hắn có mỏ than, vừa có tiền vừa có thế nên đã mua bằng giáo viên, được xếp vào trường học.

Nhưng lòng dạ hắn lại bất chính, vô cùng háo sắc. Có một hôm hắn lấy lý do dạy dỗ học sinh nên nhốt Chu Dĩnh và một vài nữ sinh vào phòng làm việc của mình, định làm chuyện đồi trụy xấu xa để thỏa mãn bản tính cầm thú biến thái của tên khốn nạn này!

Các học sinh nữ phải ra sức phản kháng, tông hư cả cửa mới thoát được kiếp nạn ấy, thế nhưng vẫn để lại bóng ma tâm lý nặng nề trong lòng.

Khi đó, phụ huynh học sinh tức giận đến trường tố cáo, nhưng một là không có chứng cứ, hai là không ai có quyền thế, chuyện này cũng chỉ có thể nhắm mắt nhắm mũi bỏ qua, mặc cho hắn tiêu dao ngoài vòng pháp luật.

Lúc ấy, Chu Dĩnh sợ đến mức mấy ngày liền không ăn cơm nổi, lần nào cũng choàng tỉnh từ cơn ác mộng, khóc lóc cầu cứu, mới chỉ có một tuần mà sút hơn năm kí.

Đến tận bây giờ, cơn ác mộng Lý Chiến Hào ấy vẫn hằn sâu trong lòng cô ta…

“Con có biết vì sao chẳng bao lâu sau Lý Chiến Hào bị công an điều tra, bị phán mười mấy năm tù không?”, Chu Long lên tiếng hỏi.

Ánh mắt Chu Dĩnh lấp lánh: “Không phải nói là cảnh sát anh dũng phá án sao?”

Bởi thế, vài gia đình học sinh còn tặng cờ thưởng, hết lòng cảm kích.

“Có cái rắm, đó là công lao của anh trai con!”, Chu Long quát tháo, gương mặt ông ấy đỏ bừng: “Hôm đó, anh trai con biết suýt nữa con đã bị Lý Chiến Hào làm hại, nó nổi trận lôi đình xách theo con dao phay đi suốt đêm đến nhà Lý Chiến Hào, chém bừa chém loạn một cách điên cuồng, khiến cho Lý Chiến Hào sợ đến nỗi són ra quần…”

Ông ấy ngậm điếu xì gà, nhếc mép cười nói tiếp:

“Lúc ấy thằng nhóc đó đã hăm dọa, chỉ vào người Lý Chiến Hào mà mắng: ‘Hoặc là mày viết hết tội trạng ra rồi đi đầu thú, trả lại công bằng cho em gái tao. Hoặc là tao chém mày, dù gì bây giờ tao vẫn là trẻ vị thành niên, giết người không phạm pháp, thằng khốn, mày dám cược không?”

Chu Dĩnh chống hai tay lên má, nghe thấy thế, đôi mắt cô ta không khỏi đỏ hoe, cô ta bật cười, nụ cười còn vương nước mắt, cảm động vô vàn.

Phải biết rằng, khi ấy Sở Phàm ốm như cây tre, nghĩ đến việc cậu con trai gầy yếu ấy xách theo con dao phay, dọa Lý Chiến Hào cao mét chín mấy, nặng hơn trăm kí sợ run lẩy bẩy, són tiểu ra quần, cô ta không khỏi cảm thấy buồn cười.

Anh ấy vẫn luôn yêu thương mình như thế, bảo vệ mình như thế.

“Thế sau đó thì sao?”

Chu Long nói tiếp: “Sau đó, Lý Chiến Hào cũng hết cách, chỉ có thể nhận tội trước pháp luật, cảnh sát cũng tiện tay kết án”.

“Nhưng nhà họ Lý vừa giàu vừa có thế lực, làm sao bọn họ có thể nuốt trôi cơn tức này, bọn họ lập tức tìm người quen, bảo rằng anh con xông vào nhà cướp của, giết người”.

“Để trốn tránh kiếp nạn này, anh con không thể không vâng theo sự sắp xếp của bố, chạy trốn suốt đêm để vào quân đội, còn chẳng đủ thời gian để nói lời từ biệt. Thậm chí để giữ bí mật, từ trước đến nay bố chưa từng đề cập chuyện này với bất kỳ ai”.

“Bây giờ con đã hiểu vì sao anh con không từ mà biệt, bặt vô âm tín suốt mười năm ròng rồi chứ”.

Chu Dĩnh trố mắt há hốc miệng mồm, Chu Long thở dài:

“Trước lúc nhập ngũ, nó còn vỗ ngực đảm bảo với bố rằng: Bố ơi, sau này chắc chắn con sẽ gầy dựng nên danh tiếng, làm rạng rỡ tổ tông, uy phong lẫm liệt! Không ai dám bắt nạt mọi người nữa, sẽ không có ai dám đụng đến người thân của con nữa!”

“Nó đã làm được rồi!”

Giọng nói của Chu Long nghẹn nào, nước mắt tuôn rơi.

Bây giờ Sở Phàm đang mặc mãng bào, vai đeo bốn ngôi sao, là đại tướng quân có một không hai!

Khắp cả đất nước này, có mấy ai vinh quang như anh, có quyền thế như anh?!

Rốt cuộc thì Chu Dĩnh không kềm chế nổi nữa, những giọt nước mắt nóng hổi tuôn rơi lã chã…

Hóa ra là như thế!

Không ngờ Sở Phàm lại làm nhiều việc như vậy vì mình, anh đã chịu bao nhiêu uất ức vì mình chứ.

Anh ấy chưa từng thay đổi một chút nào.

Đột nhiên Chu Dĩnh mở tung cửa, cô ta chạy ra khỏi nhà, Sở Phàm xách theo chai rượu, ngồi bên ngoài cửa ngắm sao trời.

Trong lòng Chu Dĩnh cảm thấy rất ấm áp, cô ta chẳng buồn nghĩ ngợi mà sà vào lòng Sở Phàm, dụi vào lòng anh như một con mèo nhỏ, cảm nhận mùi hương của anh, sự ấm áp của anh.

“Làm gì thế, em uống say rồi à?”, Sở Phàm hơi ngạc nhiên, anh nói một cách bất đắc dĩ: “Bao nhiêu tuổi rồi mà còn thích làm nũng, mau buông anh ra”.

“Không buông đấy”, Chu Dĩnh bĩu môi, đôi mắt cô ta ầng ậc nước mắt nóng bỏng, cố gắng chui vào lòng Sở Phàm, nụ cười hạnh phúc nở rộ trên gương mặt.

Sở Phàm mỉm cười, chắc hẳn Chu Long đã nói cho Chu Dĩnh biết nguyên vì sao mình đi tòng quân rồi.

Anh mỉm cười: “Nếu để cho người khác nhìn thấy thì ai dám cưới em hả?”

“Thế thì em không cưới nữa!”, gương mặt Chu Dĩnh ửng đỏ, cô ta nằm trong lồng ngực Sở Phàm một cách thỏa mãn: “Em sẽ bám theo anh suốt cả đời này”.

Sở Phàm phì cười: “Con bé ngốc”.

Ánh trăng soi rọi, dường như đã phủ tấm màn trắng trong trẻo lên người cả hai, long lanh ấm áp.

Cảnh tượng ấm cúng vô cùng.

Ở cách đó không xa, vợ chồng Chu Long âm thầm nhìn thấy hết tất cả, thấy hai anh em rốt cuộc đã cởi được gút mắc, trong lòng họ cảm thấy mừng rỡ vô cùng.



“Nhìn đi, xứng đôi biết bao nhiêu, đúng là kim đồng ngọc nữ”, ánh mắt Lưu Minh Hà sáng bừng, bà ấy kích động: “Lão già, ông cảm thấy Tiểu Phàm và con gái mình có…”

“Không đâu, bà dẹp suy nghĩ ấy cho sớm đi, tôi đã nói từ lâu rồi, Tiểu Phàm không hề có ý gì với con gái mình hết, chỉ xem con bé như em gái thôi, bà đừng nghĩ lung tung đến chuyện yêu đương nữa”.

Chu Long ngậm điếu gì xà, ông ấy nói: “Huống hồ chi, với thân phận và địa vị hiện tại của Tiểu Phàm, con gái mình không xứng với nó”.

Nghe thấy thế, đôi mắt Lưu Minh Hà trở nên ảm đạm.

Đúng thế, bây giờ Sở Phàm đã là đại tướng quân có một không hai trên đời này rồi, chắc chắn con gái mình không thể xứng với người như thế được.

Bà bĩu môi hừ lạnh: “Đại tướng quân thì sao? Đó cũng là con trai tôi, con trai tôi thì phải mau chóng thành gia lập nghiệp, cho tôi bồng cháu!”

Đám cưới Chu Dĩnh thất bại khiến cho bà ấy buồn lòng vô cùng, bởi thế bà ấy gửi gắm hết mọi hy vọng lên người Sở Phàm…

“Cho dù nó và Dĩnh Dĩnh không thể thành đôi thì trong thành Giang Lăng vẫn còn rất nhiều cô gái tốt! Ngày mai tôi sẽ giúp nó chọn vài người, đi xem mắt trước coi sao, chúng ta từ từ lựa”.

Ánh mắt Lưu Minh Hà bừng sáng lấp lánh, bà ấy không ngừng tính toán, con gái nhà nào hiền lành dịu dàng, ngực nẩy mông to, có thể sinh con trai…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK