Chương 293: Kêu chúng tôi đợi một thằng con hoang sao?
“Chúc cụ phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam sơn!”
“Cụ Chu mặt mày hồng hào thật, trông cụ giống hệt như thần tiên sống ấy nhỉ, có ngọn núi Thái Sơn như cụ ở đây, tương lai nhà họ Chu tất sẽ tươi sáng lắm”.
“Con cháu của nhà họ Chu đều là nhân tài kiệt xuất, cụ Chu thật có phúc”.
Khách khứa ở xung quanh đều đứng dậy, bọn họ tươi cười chúc thọ cụ nhà họ Chu với vẻ mặt chân thành, dâng lên món quà hậu hĩnh giá trị không nhỏ.
Mặc dù mấy năm gần đây, nhà họ Chu dần dần suy vi, thế nhưng sức ảnh hưởng và các mối quan hệ của cụ nhà vẫn còn đó. Không ít quan to hiển hách thuộc tầng lớp thượng lưu của Yên Kinh là bạn tốt của cụ, bởi thế khách khứa nhân cơ hội này đến dâng quà mừng cũng không ít.
“Cảm ơn, cảm ơn các bạn đã đến chung vui, tôi cảm ơn, cảm ơn mọi người”.
Cụ Chu đã quá tám mươi, mặc sườn xám nam tươi tắn, cầm gậy đầu rồng, được con cháu của nhà họ Chu dìu chậm rãi bước đi giữa hàng khách khứa.
Cụ ta ra vẻ khiêm tốn gật đầu hỏi thăm, thế nhưng sự đắc ý kiêu ngạo đã lộ ra trên gương mặt của mình.
Nhìn khắp Yên Kinh này, có bao nhiêu ông lão có quyền thế, có vinh quang và địa vị như cụ ta?
Cụ Chu bước lên vị trí cao nhất cao quý nhất trên đại sảnh của buổi mừng thọ, con cháu thế hệ sau như Chu Dũng Chu Long đều cung kính đứng dậy.
“Tiểu Dân đâu? Vẫn còn đang tiếp khách sao, đi, đi gọi cháu nó lại đâu, ngồi bên cạnh ông, cho cháu nghỉ ngơi một lúc”.
Cụ Chu đảo mắt nhìn một vòng rồi gọi Chu Dân đang tiếp khách ở ngồi cổng vào đây, căn dặn cho hắn ngồi ở chiếc ghế hàng hai chỉ sau mỗi mình mình, ánh mắt cụ ta toát ra vẻ yêu thích và kiêu ngạo.
Việc này khiến cho con cháu trong nhà họ Chu cảm thấy hâm mộ và đố kị…
Nhà họ Chu là một gia tộc lâu đời, rất nhiều quy tắc, chia cấp nghiêm ngặt.
Chỉ có bậc cha chú hoặc là người có cống hiến to lớn cho gia tộc mới có tư cách ngồi ở đại sảnh, còn Chu Dân chỉ là phận con cháu hơn hai mươi tuổi mà thôi, không ngờ lại được ngồi ở vị trí chỉ sau cụ Chu, địa vị và năng lực của hắn thế nào, không nói cũng biết.
Những con cháu đồng trang lứa chỉ có thể đợi ở bên ngoài sảnh, xếp chỗ ngồi theo quan hệ xa gần và năng lực, người có tài năng càng thấp thì phải ngồi càng xa, vị trí của Sở Phàm và Chu Dĩnh gần sát cổng vườn hoa, xa tít đến nỗi ngồi gần với người hầu trong nhà họ Chu rồi…
Cá to nuốt cá bé, từ xưa đã là thế.
“Ông nội, cháu thấy khách khứa đã đến gần đủ rồi, hay là chúng ta bắt đầu tiệc mừng thọ đi?”, Chu Dân đứng thẳng lưng, làm ra vẻ người chủ quản.
Cụ Chu gật đầu khe khẽ, nhóm người Chu Dũng Chu Việt cũng đồng ý mở tiệc.
“Đợi, đợi một lát…”
Vào lúc này, Lưu Minh Hà đứng dậy, bà ấy thấp thỏm bất an: “Có thể đợi thêm một lát nữa không, Tiểu Phàm, Tiểu Phàm vẫn còn chưa đến nữa”.
Sở Phàm?
Con nuôi của nhà Chu Long hả?
Thằng con hoang lai lịch không rõ ràng đó sao?
Mấy chục cặp mắt trong khắp buổi tiệc đều nhìn Lưu Minh Hà, khiến cho lòng bàn tay của bà ấy túa mồ hôi, trong lòng căng thẳng tột cùng.
Chu Dân nhếch miệng cười, ý cười không lan lên đến ánh mắt: “Thím ba, ý của thím là để ông nội, để hơn ba trăm người trong gia tộc họ Chu chúng ta, để tất cả khách khứa đến dự tiệc hôm nay đợi con nuôi của nhà thím hả?”
“Dám hỏi thân phận của anh ta là gì? Lai lịch thế nào? Có cống hiến gì cho nhà họ Chu của chúng ta?”
“Bắt hơn một ngàn người ở đây chờ đợi một mình anh ta, oai phong gớm quá nhỉ”.
Bà ấy vừa nói dứt lời đã đẩy Sở Phàm đến thế đối lập của tất cả mọi người ngay, bây giờ tiếng cười lạnh rộ lên khắp buổi tiệc, ánh mắt ai nấy cũng có vẻ mỉa mai, đến cụ Chu cũng hừ mạnh đầy bất mãn.
“Thím, thím không có ý đó…”, Lưu Minh Hà chưa từng thấy cảnh tượng như thế này, bà ấy lúng ta lúng túng, bà ấy chỉ thuận miệng nhắc một câu thôi, nào biết sẽ gây ra phiền phức lớn như vậy.
“Làm xằng làm bậy!”, bác cả lên giọng quát, ông ta nói một cách nghiêm túc: “Thằng con nuôi của em không biết tôn trọng người lớn, coi trời bằng vung!”
“Uổng cho nhà họ Chu nuôi nó lớn đến nhường này, đại thọ của cụ nhà nó không tặng món quà mừng để cảm tạ ơn đức thì thôi đi, thậm chí còn cố tình đến trễ, loại người không biết lớn biết nhỏ này, theo như quy định trong gia tộc thì phải đánh tám mươi gậy!”
“Còn em lại dám ăn nói láo xược, bảo tất cả mọi người đợi nó?”
Chu Dũng ngẩng cao đầu cười lạnh: “Nó xứng hay sao? Nó là cái thá gì? Nó có tư cách gì để bắt mọi người đợi nó!”
“Phải đấy, hạng con hoang chẳng có lương tâm, ăn cháo đá bát này không có tư cách tham dự tiệc mừng của gia tộc nhà họ Chu!”, Vu Tình vắt chéo chân, bà ta nhướn mày: “Tôi đề nghị sau khi buổi tiệc kết thúc, lập tức đuổi cậu ta ra khỏi nhà họ Chu, bảo cậu ta cút ngay!”
“Chị, mấy người…”, Lưu Minh Hà vừa phẫn nộ vừa tức giận, bà ấy hoàn toàn không ngờ rằng câu nói của mình lại khiến cho mọi người phản đối rầm rộ như thế.
Chu Long nắm chặt tay bà ấy, gật đầu một cách kiên định, ra hiệu cho bà ấy không cần căng thẳng.
Ông ấy hoàn toàn tin tưởng Sở Phàm.
Nó nói sẽ lấy lại thể diện cho mình, khiến cho khách khứa kinh ngạc thì chắc chắn nó sẽ làm được!
Cụ Chu cầm tách trà lên, giọng nói hờ hững: “Được rồi, nếu như người ta không xem ông già này ra gì, đến gặp mặt nói một câu ‘sinh nhật vui vẻ’ cũng không chịu, thế thì chúng ta chẳng cần phải chuốc bực vào người chờ đợi nó” làm gì.
Cụ ta gõ gậy đầu rồng: “Khai tiệc”.
Chu Dân đứng dậy, đẩy khí xuống đan điền, hắn nói: “Khai tiệc!”
Các loại sơn hào hải vị, của ngon vật lạ, rượu quý điểm tâm lần lượt được mang lên trong chớp mắt…
Khách khứa lần lượt cầm ly rượu lên, bước đến chúc thọ cụ Chu, cụ ta cũng cười ha hả nâng ly, nhấp một ngụm nhỏ rồi thôi.
Rượu quá ba tuần, thức ăn năm vị.
Chu Dân đi đến bên cạnh bố mình rồi nói khẽ: “Bố, người ấy sắp đến chưa?”
“Ờ, sắp sửa rồi”, Chu Việt cười ha hả, ánh mắt ông ta toát ra vẻ đùa bỡn.
Hàng năm vào ngày ngày, đều là lúc để mọi nhà thể hiện bản lĩnh cao cường, phô bày các mối quan hệ và tiền bạc, mời các ông lớn đến tặng quà mừng.
Khách của ai nặng kí hơn, quà tặng của ai đắt tiền hơn thì sẽ tỏa sáng hơn.
Đây là màn kịch quan trọng hàng năm, cũng là thời khắc gia đình Chu Long trở thành trò cười, bị mọi người chỉ trỏ giễu cợt…
“Tiếc là thằng con nhà chú ba, tên Sở Phàm gì đó không có gan đến đây”, Chu Dân phủi phủi quân phục mới toanh của mình, hắn đắc ý bật cười ha hả:
“Chứ bằng không cháu thật sự muốn xem xem vẻ mặt của đồ vô dụng ấy sẽ đặc sắc đến mức nào, chắc chắn sẽ để lại dư vị bất tận lắm”.
Chu Việt đẩy gọng kính, cảm thấy hơi bất mãn: “Một thằng con hoang mà thôi, có có thể bì được với con sao? Con là cháu trai dòng chính, xuất thân cao quý của nhà họ Chu chúng ta, là người đứng đầu người nhà Chu trong tương lai, đường là Trung úy, là con nuôi của Dương Tuấn Huy, tương lai xán lạn”.
“Con phải nhìn xa trông rộng, mở rộng tầm nhìn, đừng có để ý đến thằng con hoang ấy mãi, làm thế chỉ tổ khiến cho bản thân mình rớt giá mà thôi”.
Chu Dân cung kính: “Bố dạy phải lắm, con xin ghi nhớ trong lòng”.
Chu Việt cầm tách trà trong tay, hài lòng gật đầu.
Chu Dân cũng ngẩng đầu ưỡn ngực, bộ quân phục xanh sẫm của hắn bay phấp phới trong gió, phát sáng rực rỡ dưới ánh dương…
Hắn than thở: “Tiếc là bố nuôi Dương Tuấn Huy của con còn ở tỉnh ngoài, chứ bằng không hôm nay để ông ấy đến đây, nhất định sẽ khiến cho mọi người kinh ngạc, khiến cho con chiếm hết sự chú ý của mọi người”.
Nhưng cũng không sao cả, những vị khách nặng kí mà hắn mời đến trong ngày hôm nay đã vượt xa người khác cả con phố.
Hắn tin chắc là thế!
“Trương Hoàn, chủ tịch của tập đoàn Hoàn Thiên tặng một đôi tượng Phật Phỉ Thúy”.
Vào lúc này, một người đàn ông trung niên hơi mập mạp, mặc vest đi giày da mỉm cười tặng quà: “Cụ Chu, tôi xin chúc thọ cụ, chúc cụ phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!”