Chương 399: Thiếp mời của Thẩm Vạn Tuyên
Sở Phàm nhìn bộ mặt tự cho mình là đúng và trịch thượng của đám người nhà họ Diệp thì chỉ thầm cười khẩy.
Cả một đám người tự xem mình tài trí hơn người, sẽ chỉ miệng ăn núi lở, hoang phí hết vốn liếng bao nhiêu năm qua bà ngoại tích góp được.
Nhà họ Diệp như thế này, đừng nói là thăng tiến trở thành nhà giàu bậc nhất, ba đến năm năm sau không biết có thể duy trì được vị trí hiện tại không còn khó nói nữa là.
"Tôi đến đây chỉ là vì đây từng là nhà của mẹ tôi, tôi chỉ thay bà ấy thực hiện lời hứa, tới xem thử nhà họ Diệp ra sao mà thôi", Sở Phàm bình tĩnh liếc nhìn tất cả người nhà họ Diệp rồi cười nói tiếp:
"Nhưng hôm nay xem ra không cần thiết nữa, trông cái nết này của các người không khéo lại khiến linh hồn trên trời của bà ấy bực bội thêm".
"Mày, mày nói cái gì! Bố, mọi người nhìn xem thằng oắt này, đúng là không ra gì!", Diệp Kiến Lĩnh tức giận đổ thêm dầu vào lửa.
Sở Phàm chả buồn để ý đến đám người này: "Chuyện thứ hai là bái tế bà ngoại, cảm ơn năm xưa bà ngoại đã giúp đỡ mẹ con tôi, trả lại vật bà ngoại đã tặng".
Lúc đám người nhà họ Diệp đang tức giận thở hồng hộc, ánh mắt tàn độc thì Sở Phàm lấy mấy tờ giấy tờ nhà đất mà bà cụ để lại ra, đặt trên bàn.
Anh bỡn cợt liếc Diệp Vinh Hữu một cái: "Các người đâu cần phải phí sức bày ra vở kịch này để đòi số giấy tờ đất này chứ? Cứ nói thẳng là được, dù sao thì từ đầu tôi đã có ý định trả chúng lại cho nhà họ Diệp các người".
"Hơn một tỉ đối với tôi chẳng là gì cả".
"Bịch!"
Sở Phàm đập số giấy tờ nhà đất đó lên mặt bàn một cách dứt khoát, không hề do dự.
"Trả vật về cho chủ, từ nay về sau, tôi không có quan hệ gì với nhà họ Diệp các người nữa, chúng ta không nợ nần gì nhau".
"Tạm biệt".
Sở Phàm đứng dậy, đi một mạch, không buồn ngoảnh đầu lại.
"Sở Phàm", đôi mắt to tròn của Diệp Mỹ Na ngấn nước, chạy đuổi theo.
Trong phòng khách, đám người nhà họ Diệp đều ngơ ngác, ai nấy đều im thin thít, ngẩn ngơ nhìn số giấy tờ đất trên bàn.
"Thế... Thế là xong rồi à?", Diệp Kiến Lĩnh nuốt nước bọt. Ông ta không ngờ Sở Phàm trả đồ lại nhanh gọn đến thế, mấy mảnh đất trị giá hơn tỉ bạc mà vứt như rơm rác vậy sao?
Hoàng Phương đảo mắt, vội giục: "Bố, bố xem thử số giấy tờ này có phải là đồ giả không, chắc chắn thằng oắt này nó lừa chúng ta đấy".
Diệp Vinh Thiều cuống quýt lật xấp giấy tờ, đeo kính lão lên xem đi xem lại năm lần bảy lượt.
"Là thật. Bút tích, con dấu, cơ quan công chứng đều là thật!"
Ầm...
Người nhà họ Diệp lại một lần nữa rơi vào im lặng, vô cùng chấn động.
Sở Phàm thật sự trả lại mảnh đất trị giá hơn một tỉ thật sao?
Lẽ nào đúng như lời Sở Phàm vừa nói, từ đầu Sở Phàm đã định trả lại giấy tờ đất cho nhà họ Diệp sao?
Sở Phàm thật sự không thèm để mắt tới tài sản trị giá hơn một tỉ sao?
Bọn họ làm tất cả mọi chuyện đều là vẽ rắn thêm chân, tốn công vô ích sao?
Đặc biệt là Diệp Vinh Hữu, hắn xấu hổ đến mức đỏ mặt tía tai, cảm thấy mình hệt như con khỉ trong đoàn xiếc, mất hết mặt mũi.
"Cậu ta... nói hưu nói vượn, toàn là những lời nói dối!"
"Rõ ràng tên Sở Phàm đó sợ hãi nhà họ Diệp chúng ta, biết được rằng nếu không giao ra giấy tờ đất thì nhà họ Diệp sẽ không tha cho cậu ta. Nhưng để giữ thể diện, cậu ta mới ra vẻ bất cần như vậy!"
Diệp Vinh Hữu hừ lạnh một tiếng, sao một con người kiêu ngạo như hắn có thể chịu được việc bản thân mình trở thành trò cười cơ chứ.
Đám người nhà họ Diệp thi nhau gật đầu, rồi lập tức cười ha ha.
"Tôi đã nói mà, nhìn thằng con hoang kia ăn mặc cũng chỉ toàn đồ tầm thường, móc không ra nổi chục nghìn thì sao có thể không động lòng với số tiền hơn tỉ bạc được chứ? Chắc chắn là cậu ta đã bị dọa sợ mất mật rồi".
"Hừ, cái thứ sĩ diện hão, cậu ta nghĩ nhà chúng ta sẽ xem trọng cậu ta chắc, nực cười!"
"Cái thằng con hoang này cũng biết thân biết phận, biết được thực lực của nhà họ Diệp chúng ta nên đã cụp đuôi chạy từ sớm rồi, ha ha".
Nhà họ Diệp cả lớn lẫn nhỏ đều cười toe toét.
Diệp Vinh Thiều cũng phấn khởi lắm, có thêm số bất động sản khổng lồ này, nhà họ Diệp của bọn họ sẽ tiến gần với cấp bậc nhà giàu hạng nhất thêm một bước nữa rồi.
"Haiz, chỉ đáng tiếc là nhà họ Diệp của chúng ta thiếu một gia cảnh tốt, thiếu một vị quý nhân dìu dắt!"
Diệp Vinh Thiều bùi ngùi lên tiếng, thấy tiếc nuối: "Nếu có một nhân vật lớn nào chịu giúp chúng ta, dựa vào mấy mảnh đất này, chắc chắn chúng ta có thể tiến lên trở thành nhà giàu sang hạng nhất".
Vẻ mặt ông ta tiếc nuối lắm, nếu mấy ngày trước có thể gặp được vị "Quân thần của Long Hồn" trong truyền thuyết kia, nếu có thể nhờ ngài ấy chiếu cố nhà họ Diệp chút ít thì tốt biết bao!
Đám người nhà họ Diệp cũng than ngắn thở dài, trách ông trời bất công, sao nhà họ Diệp bọn họ chẳng thể móc nối quan hệ với ông lớn nào cả thế.
Nhưng họ không biết, chính vì họ có thái độ "ngồi chờ sung rụng" như thế này mới khiến nhà họ Diệp không hề tiến bộ trong năm năm qua, miệng ăn núi lở.
Bọn họ hoàn toàn quên rằng, hai mươi năm trước, bà cụ Diệp đã dựa vào mồ hôi và sự nỗ lực của mình để từng bước đưa nhà họ Diệp từ một hộ đánh cá nhỏ lẻ trở nên lớn mạnh như hiện nay.
"Ông chủ, ông chủ!"
Mà lúc này, đột nhiên quản gia chạy vào với gương mặt hớn hở.
"Ông... Ông Thẩm Vạn Tuyên phái người đến rồi".
Đám người nhà họ Diệp chợt vô cùng kích động.
"Thẩm Vạn Tuyên? Chính là ông trùm giàu nhất Tây Bắc, tài sản lên đến trăm tỉ, có danh xưng là "hiệp sĩ thương trường" đấy à?"
"Đấy là nhà quyền thế vượt cả hạng nhất đấy, sao nhà họ Diệp chúng ta với tới nhân vật tầm cỡ này được chứ?"
"Mau, mau mời vào!", Diệp Vinh Thiều kích động khôn nguôi. Ông ta suy nghĩ rồi vội nói: "Không, tôi đích thân ra mời, mấy đứa đi theo ra đón khách".
Đám người nhà họ Diệp cực kỳ phấn khích, mừng rỡ như điên.
Vừa nãy bọn họ còn đang bùi ngùi nuối tiếc vì không có nhân vật lớn nào dìu dắt giúp đỡ. Thế mà mới chớp mắt, phía ông chủ Thẩm giàu có nhất Tây Bắc đã phái người tới rồi.
Đúng là ông trời có mắt.
Diệp Vinh Thiều dẫn theo đám người nhà họ Diệp, lục tục cũng phải mấy chục người, vô cùng nể mặt Thẩm Vạn Tuyên.
"Tôi chính là chủ nhà họ Diệp - Diệp Vinh Thiều, không biết ông Thẩm có dặn dò gì?"
Quản gia của Thẩm Vạn Tuyên tỏ vẻ cung kính: "Ông Diệp khách sáo quá, tôi không dám nhận lễ lớn thế này".
"Chuyện là thế này, ông chủ Thẩm và cậu chủ nhà họ Diệp vừa gặp nhau đã như đã quen thân, đặc biệt cử tôi đến đây để đưa thiếp mời".
Quản gia đưa mấy tấm thiệp mời tinh xảo cho Diệp Vinh Thiều: "Mời cả nhà ông Diệp đến tham gia bữa tiệc tối từ thiện vào tuần sau".
Đùng...
Đám người nhà họ Diệp bỗng chốc như vớ được vàng.
Tiệc tối từ thiện của Thẩm Vạn Tuyên!
Đó là bữa tiệc mà Thẩm Vạn Tuyên dốc hết tâm sức tổ chức, để quyên góp cho tướng sĩ ở tiền tuyến.
Những nhà được mời đều là nhà quyền thế hạng nhất, giá trị con người phải từ hai tỉ trở lên, không những được tỏa sáng mà còn được thơm danh, đây là chuyện tốt không dễ gì gặp được!
Trước đây Diệp Vinh Thiều đã móc nối quan hệ với nhiều người, vắt cạn chất xám để lấy cho bằng được tư cách tham dự nhưng cũng chẳng bõ bèn gì.
Không ngờ, Thẩm Vạn Tuyên lại gửi thiếp mời đến tận cửa nhà họ Diệp.
Đây là vinh quang lớn đến nhường nào cơ chứ!
Cả đám người nhà họ Diệp vui mừng như điên.
"Phiền ông chuyển lời lại với ông chủ Thẩm là nhà họ Diệp chắc chắn sẽ tham gia", Diệp Vinh Thiều kích động khôn nguôi.
Quản gia cũng khách sáo gật đầu: "Đừng quên dẫn theo cả cậu chủ trong nhà nhé. Ông Thẩm đã đặc biệt dặn dò, ông ấy đã chuẩn bị rượu quý ủ năm mươi năm để không say không về với cậu chủ nhà ông Diệp rồi đấy".
Ông ta nhìn quanh một lượt, thấy khá kỳ lạ.
Sao không thấy Sở Phàm đâu nhỉ?
Chính miệng cô chủ Thẩm Thu nói là đã thấy người nhà họ Diệp đón Sở Phàm đi rồi, chắc chắn Sở Phàm là con cháu nhà họ Diệp.