Chương 197: Gieo nhân nào gặt quả nấy
Thẩm Thiên cắn răng nghiến lợi, trong lòng hắn căm hận đến tột cùng.
Trên đường đến đây, hắn đã điều tra rõ ràng mọi việc, Triệu Thu nói ‘cô ta và con trai bị người khác ức hiếp’ gì đấy chỉ là lời nói dối.
Rõ ràng cô ta và cái tên nhóc Thẩm Hòa bắt nạt người ta, chẳng qua Sở Phàm chỉ muốn đòi lại công bằng mà thôi.
Còn người đàn bà điên Triệu Thu này lại không biết sống chết, triệt để đắc tội Sở Phàm, đó là anh Sở một tay che trời, là cấp trên của cấp trên của hắn, chỉ tùy tiện nói một câu thì đã đủ để cho cả nhà họ Thẩm của hắn tan biến rồi.
Thẩm Thiên đã cảm thấy bất mãn trước sự hung hăng ngang ngược, gây chuyện thị phi của Triệu Thu từ lâu, bây giờ cô ta còn rước họa diệt môn về nhà mình, khiến cho cơn oán hận và sự tức giận mà Thẩm Thiên tích lũy trong nhiều năm bùng nổ, hắn ra tay không chút lưu tình.
Bốp bốp bốp…
Hắn túm tóc Triệu Thu, lát liền bảy tám cái vào mặt cô ta, Triệu Thu bị đánh đến nỗi lăn lộn dưới đất, luôn miệng gào rú thảm thiết.
Tưởng Bình Quang và những người khác đều sững sờ, không biết Thẩm Thiên bị trúng tà gì mà hôm nay lại bất thường như thế.
“Ôi, Thẩm Thiên, cái đồ ác quỷ này, cái đồ vô dụng, người khác bắt nạt vợ và con của anh, anh chỉ có thể trút giận vào người tôi, tôi chết cho anh vừa lòng…”, Triệu Thu lăn lộn trên mặt đất, cô ta gào khóc thảm thiết.
Thẩm Thiên tức giận mắng ‘con đàn bà điên loạn’, hắn vội vàng quỳ xuống trước mặt Sở Phàm, lòng dạ thấp thỏm bất an: “Chuyện này hôm nay là lỗi của tôi, tôi không biết cách dạy con, làm anh và gia đình của anh bị cụt hứng”.
“Xin anh, xin anh cho tôi cơ hội bù đắp, nhất định tôi sẽ cho anh một kết quả hài lòng”.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều sững sờ, Thẩm Thiên đang làm trò gì đấy, ở địa bàn của mình mà có cần phải khom lưng uốn gối trước mặt cái tên Sở Phàm đó không?
Anh ta, rốt cuộc có thân phận như thế nào?
Sở Phàm chỉ nói hờ hững: “Làm việc đi”.
“Vâng, thưa anh Sở”, Thẩm Thiên trả lời một cách cung kính.
Anh, anh Sở?!
Chỉ hai chữ ngắn ngủi mà thôi mà như trái bom hẹn giờ, lập tức khiến cho đám đông bùng nổ…
Trên thế giới này có rất nhiều người họ Sở, nhưng chỉ có một vị có thể khiến cho Thẩm Thiên cung cung kính kính, nể trọng như thần linh mà thôi… Anh Sở của tập đoàn Phàm Vân!
Mọi người ồ lên, vô cùng kinh ngạc.
Dương Cang và Trình Mỹ Thi hết sức ngạc nhiên, bọn họ hoàn toàn không dám tin tưởng anh Sở thần thánh, một tay che trời trong truyền thuyết lại chính là Sở Phàm ở bên cạnh mình?
Triệu Thu sợ hãi đến run lẩy bẩy như một con gà bị bóp cổ, cô ta nói không nên lời.
Hai chân Tưởng Bình Quang mền nhũn, gã sợ đến nỗi răng va vào nhau lập cập, hối hận muốn chết…
“Anh, anh ta là anh Sở sao?”
Nếu biết sớm là thế, cho dù có cho bọn họ tám trăm lá gan thì cũng không dám bất kính với Sở Phàm một chút nào.
Nhưng trên thế giới này, chưa từng có thuốc hối hận.
Thẩm Thiên sầm mặt xuống, hắn nghiêm giọng mà nói: “Lôi thằng con ngỗ nghịch ấy ra đây!”
Vừa mới nói dứt lời, một vài tên đàn em đưa Thẩm Hòa ra, mặt mũi cậu bé sưng vù, vừa nhìn đã biết là mới bị ăn đánh, bây giờ sợ hãi đến mức gào khóc.
Thẩm Thiên không nói gì mà dứt khoát tát vào mặt cậu bé, hắn tức giận quát mắng: “Súc sinh, mới tí tuổi đầu mà lòng dạ ác độc như thế, lấy kim đâm người ta à? Bình thường bố dạy mày như vậy sao?”
“Quỳ xuống đây cho tao, tát nó một trăm cái, tôi không kêu ngừng thì không được phép ngừng”.
Thẩm Hòa sợ đến mức gào khóc xin tha, Triệu Thu cũng kinh ngạc: “Thẩm Thiên, anh điên rồi sao, nó là con trai của anh, là máu thịt của anh đó, anh muốn đánh chết nó à?!”
Bốp bốp.
Thẩm Thiên lại dứt khoát tát hai cái rồi chỉ tay vào mặt Triệu Thu mà mắng: “Con đàn bà đê tiện, đều lại cô chiều hư nó, rước tai họa về cho nhà họ Thẩm của tôi, cô cũng quỳ ở đây đi, tát cho tôi”.
Thẩm Thiên nổi trận lôi đình, hắn hết sức căm phẫn.
Vốn dĩ hắn có cơ hội tiếp xúc gần với anh Sở, có cơ hội được anh đánh giá cao, rồi từ đó một bước lên trời, tương lai xán lạn…
Nhưng bây giờ lại bị con đàn bà điên Triệu Thu này phá hỏng hết, hủy đi sự nghiệp kinh doanh của hắn mấy năm nay, thậm chí còn gặp nguy hiểm về tính mạng, làm sao hắn không tức giận, làm sao không phẫn nộ cho được?
“Bốp bốp bốp…”
Đàn em của Thẩm Thiên kéo Triệu Thu và Thẩm Hòa ra bên ngoài, vung tay tát mạnh vào mặt bọn họ, rách da toác thịt, máu chảy đầm đìa!
Người khác nhìn thấy thế đều sợ đến nỗi da đầu tê dại, mất hết hồn vía.
Cái tên Thẩm Thiên này đối xử với vợ và con trai đã ác đến thế rồi, huống hồ chi là đám đàn em bọn họ.
Máu mủ ruột rà với nhau cả, làm sao Thẩm Thiên không xót cho được…
Nhưng hắn cũng không còn cách nào khác, để bày tỏ sự chân thành và trung thành với Sở Phàm, để bảo vệ tính mạng của cả nhà họ Thẩm, hắn chỉ đành làm thế mà thôi.
Tất cả đều là do Triệu Thu tự mình chuốc lấy, đây là báo ứng của cô ta.
Thẩm Thiên hít sâu một hơi, hắn bình tĩnh nhìn xung quanh, đây là một căn phòng đơn sơ, còn có mùi mốc thoang thoảng trong không khí.
Thẩm Thiên lập tức sầm mặt xuống, hắn lạnh giọng mà nói: “Ai, ai sắp xếp gian phòng này cho anh Sở?”
Giữa đám đông, Chu Dung - giám đốc khu biệt thự biến sắc, cô ta vội vàng khom lưng xin lỗi, sợ đến nỗi bật khóc đến nơi: “Xin lỗi, xin lỗi anh Sở, đều là lỗi của tôi, tôi có mắt không tròng…”
Bốp!
Thẩm Thiên tát vào mặt cô ta, hắn nghiêm giọng mà nói: “Cái hạng người chỉ biết xem thường kẻ khác, cô nói xem có mọc mắt để làm gì?”
“Người đâu, móc mắt của cô ta ra, ném vào núi sâu, tự sinh tự diệt!”
Chu Dung sợ đến nỗi ngồi sụp xuống đất, cô ta bật khóc nức nở: “Đừng mà, anh Sở, cầu xin anh, tôi biết sai rồi, xin tha cho tôi đi…”
Đến bây giờ cô ta mới nhớ lại đêm hôm đó, cô ta kiêu ngạo tự xưng mình sẽ ‘chịu trách nhiệm với mỗi một lời đã nói’ ấu trĩ và buồn cười đến mức nào.
Trước giờ Vân Mộc Thanh đều mềm lòng không thích những cảnh tượng như thế này, cô kéo góc áo Sở Phàm, anh cũng hiểu ý cô, bèn nói hờ hững: “Thôi đi, cô ta cũng là con cờ của người khác thôi…”
“Cảm ơn, cảm ơn anh Sở…”
Chu Dung cảm ơn rối rít, cô ta khom lưng, đương nhiên, cô ta có thể lăn lộn được đến vị trí như ngày hôm nay thì hiển nhiên không phải đồ ngốc, thông minh vô cùng.
Cô ta nhanh chóng hiểu được ý trong câu nói của Sở Phàm, lập tức la lớn: “Đúng thế, sếp Thẩm, tôi bị kẻ khác lợi dụng, tôi bị gạt đấy!”
“Là, là Tưởng Bình Quang, hắn uy hiếp dụ dỗ tôi, muốn tôi cố ý sắp xếp phòng tệ nhất cho anh Sở!”, Chu Dung chỉ tay vào Tưởng Bình Quang đang đứng trong góc, cô ta nghiến răng nghiến lợi mà nói:
“Tất cả mọi thứ đều là ý của hắn, cái đồ khốn kiếp đó!”
“Đúng vậy, ông xã, đều tại cái tên khốn kiếp đó, hắn muốn em gọi điện thoại nói dối với anh, muốn anh cử người ‘dạy dỗ’ anh Sở”, Triệu Thu cũng cắn răng nghiến lợi, cô ta tức tối gào lên: “Ông xã, hắn chính là kẻ chủ mưu!”
Thẩm Thiên vừa nghe thấy thế, hắn lập tức nổi trận lôi đình, đôi mắt đỏ gay, giống hệt như muốn ăn thịt người vậy!
“Tưởng Bình Quang!”, hắn nghiêm giọng mà nói: “Ông đây coi mày là anh em, mày chơi tao à? Mày hại tao nhà tan cửa nát, cái thằng khốn!”
Tưởng Bình Quang kinh ngạc thốt lên một tiếng ngay, gã lập tức quỳ xuống mặt đất, chất lỏng màu vàng tanh hôi chảy ra giữa hai chân, sợ đến mức són tiểu.
Gã tự tát vào mặt mình, vừa khóc vừa nói: “Sếp Thẩm, anh Sở, tôi biết sai rồi, tôi không phải là người, tôi chẳng là cái gì cả, mọi người tha cho tôi đi, tha cho tôi đi…”
Bốp…
Thẩm Thiên nhấc chân đá Tưởng Bình Quang lăn kềnh ra đất, hắn xông lên đấm đá túi bụi, gầm lên đầy giận dữ: “Tha thứ cho mày? Cái thằng khốn nạn, thằng nô tài chó chết, mày hại bố thì bố phải bắt mày sống không bằng chết”.
“Đánh nó cho tao, đừng đánh chết, tao muốn nó phải nằm liệt trong phòng bệnh cả đời”.