Chương 128: Thế nào là y đức?
Sau khi mua đồ xong, hai người họ rời khỏi siêu thị và về nhà, trên đường tâm trạng Sở Phàm khá tốt.
Hôm nay anh không chỉ làm quen được với bác sĩ nổi tiếng hàng đầu Phó Thiên Ân, mà còn vận dụng được y thuật trong Huyền Y Bảo Điển để cứu sống một bệnh nhân. Điều này khiến anh càng thành thạo và tự tin với trình độ y thuật của mình hơn.
“Thu nhận được một nữ đệ tử xinh đẹp, xem anh vui vẻ chưa kìa”.
Vân Mộc Thanh bên cạnh bĩu môi, chua xót nói: “Người ta chân dài, dáng xinh, da trắng, còn là tiến sĩ y học, tài sắc vẹn toàn. Chúc mừng anh, Sở thần y”.
Sở Phàm mỉm cười, cảm nhận được mùi ghen tuông lượn lờ trong không khí, sau đó nói:
“Đâu có, tôi nhận Đường Miên Miên làm đệ tử chẳng qua là thấy người này kiêu ngạo nên muốn kìm hãm lại uy phong của cô ấy thôi”.
“Xét về sắc đẹp, tài năng hay trình độ, cô ấy nào so bì được với cô gái xinh đẹp họ Vân đây”.
Vân Mộc Thanh kiêu ngạo ngẩng đầu lên, nở nụ cười ngọt ngào, cực kỳ hưởng thụ nói: “Còn gì nữa?”
“Còn…”, Sở Phàm suy tư một lúc: “Bề ngoài, chân Đường Viên Viên đúng là dài thật”.
“Vừa trắng vừa thon dài, còn…”
Vân Mộc Thanh nhướng mày, sắc mặt u ám, cô tức giận ném một đống túi lớn túi nhỏ lên người Sở Phàm.
“Này, em làm gì vậy?”, trên người Sở Phàm đủ các loại đồ vật đung đưa, rất bực bội.
“Chân tôi ngắn nên đi không nổi, anh tự mình cầm đi”, Vân Mộc Thanh quay bước rời đi, bỏ lại Sở Phàm đằng sau.
“…”
Sở Phàm không nói nên lời.
Phụ nữ quả là động vật dễ thay đổi.
…
Sáng hôm sau, Sở Phàm và Vân Mộc Thanh đến bệnh viện.
Hôm nay là ngày Chu Long phẫu thuật, tháo đinh ra khỏi chân, châm cứu và dùng thuốc mấy ngày thì chân phải của Chu Long có thể hồi phục như lúc đầu. Sở Phàm cũng coi như có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
Thế nhưng, lúc Sở Phàm tràn đầy hy vọng bước đến phòng bệnh của Chu Long thì sắc mặt anh bỗng trở nên u ám khi thấy cảnh tượng trước mắt.
Cả nhà Chu Long thế mà lại bị đuổi ra khỏi phòng bệnh, quần áo, đồ sinh hoạt nằm vương vãi trên khắp hành lang.
“Các, các người có nói chuyện rõ ràng không? Ai cho các người cái quyền đuổi người bệnh ra ngoài?”, Chu Dĩnh tức giận nói: “Các người có y đức không vậy?”
“Không trả hết tiền viện phí thì đừng nghĩ có thể vào phòng, đây là quy tắc của tôi, là y đức của tôi đấy”, một y tá mập mạp tầm trung niên chống nạnh chanh chua nói.
“Đây là bệnh viện, cô tưởng là nơi thu nhận người khác ở miễn phí sao”.
“Nhìn cho rõ, đây là phòng VIP cao cấp, viện phí một ngày là hai nghìn tệ, là nơi dành cho các lãnh đạo lớn, các ông chủ lớn thôi”.
“Không có tiền mà còn muốn kiếm lợi, giả vờ mình giàu có gì chứ, đúng là vô liêm sỉ!”
Cô y tá mập tỏ ý rất khinh thường, lời lẽ cũng vô cùng ác ý.
“Các, các cô thật quá đáng!”
Lưu Minh Hà không chịu được cú đã kích này, hai mắt bà ấy tối sầm lại rồi ngất xỉu.
Lúc này, Sở Phàm lập tức bước đến đỡ Lưu Minh Hà: “Mẹ, mẹ không sao chứ. Mẹ yên tâm, mọi chuyện đã có con rồi”.
Anh đi đến trước mặt cô y tá mập kiêu căng kia, sau đó đập tờ phiếu thanh toán vào mặt cô ta: “Đây là viện phí bổ sung, mau dọn dẹp phòng bệnh cho chúng tôi rồi ra ngoài ngay”.
Sáng nay lúc vừa thức dậy đã có nhân viên ở bệnh viện nói rằng, họ phải trả một trăm mấy nghìn tệ cho ca phẫu thuật. Mặc dù Sở Phàm hơi khó hiểu nhưng anh cũng đã thanh toán đúng hạn.
Có điều, anh không ngờ trong khoảng nửa tiếng ngắn ngủi mà bố nuôi đã bị đối xử như vậy rồi, đúng là mắt chó xem thường người khác.
Cô y tá mập cầm và đọc tờ giấy hóa đơn thanh toán vài lượt, sau khi xác nhận không còn vấn đề gì nữa, cô ta mới lạnh lùng hừ một tiếng và nói:
“Phòng bệnh của bệnh viện rất eo hẹp, phòng bệnh của các người phải nhường cho bệnh nhân khác, bây giờ chỉ có phòng bệnh thường”.
“Phòng 707 tầng dưới, tự các người dọn đồ chuyển đi”.
Sắc mặt cả nhà họ Chu đều rất khó coi.
Vân Mộc Thanh cũng tức giận bước đến chỉ trích: “Chị có ý gì, tại sao chúng tôi phải nhường giường cho người khác, chị có quyền gì mà làm vậy?”
Thu viện phí với giá của phòng VIP cao cấp, nhưng lại để họ ở phòng bệnh thường, lý lẽ gì vậy chứ?
“Không có ý gì cả, người ta trả viện phí sớm hơn và nhiều hơn các người, dĩ nhiên các người phải nhường cho người ta rồi”, cô y tá mập tỏ vẻ thờ ơ, đắc ý nói: “Nếu cô có ý kiến gì thì có thể đi khiếu nại tôi”.
“Chị…”, Vân Mộc Thanh hoàn toàn tức giận vì sự trơ trẽn của người phụ nữ này.
“Thôi, thôi, phòng thường thì phòng thường thôi, vừa lúc có thể tiết kiệm được một khoản tiền”, Chu Long ở một bên lên tiếng: “Rước thêm phiền phức, chi bằng bớt đi một chuyện”.
Họ còn phải làm phẫu thuật, trị bệnh ở bệnh viện của người ta, ngay cả mạng sống cũng ở trong tay người ta cả, nào dám gây chuyện với người của bệnh viện.
Đành cố gắng nuốt cục tức này.
Sở Phàm lại nhíu mày, anh thấy chuyện này có gì đó kỳ lạ.
Theo lý thì cô ta chỉ là một y tá thôi mà, dù có quyền lớn thế nào cũng không dám đuổi bệnh nhân ra khỏi phòng bệnh, lại còn ngạo mạn, thiếu trách nhiệm.
Đằng sau chắc có người chống lưng.
“Ôi, chẳng phải là chú Chu sao? Thật trùng hợp, sao chú lại vào viện thế? Bị nhiễm trùng đường tiểu hay ung thư vậy?”
Lúc này, một tên mập có gương mặt dữ tợn, ăn mặc sặc sỡ dẫn theo một tên đàn em bước đến phòng bệnh, sắc mặt vô cùng hả hê.
Sắc mặt cả nhà Chu Long thay đổi.
Lý Chiến Hào được ra tù rồi ư?
Ánh mắt Sở Phàm lóe lên tia sáng, anh nhìn Lý Chiến Hào và nói: “Tốt nhất là mày không liên quan gì đến chuyện này, nếu không tao sẽ không để mày yên thân đâu”.
Lý Chiến Hào vô thức rùng mình một cái, sau đó hắn hừ một tiếng châm chọc: “Sở Phàm, mày nói gì vậy, tốt xấu gì tao và chú Chu cũng là đồng hương, sao tao có thể hại chú ấy được chứ?”
Hắn lập tức xua tay trong tiếng cười khẩy của nhà họ Chu: “Y tá Trương, chuyện gì vậy? Bệnh nhân này là người quen cũ của tôi, cô phải chú ý “chăm sóc” cho tốt biết chưa?”
Hắn nhấn mạnh hai chữ “chăm sóc” này, hàm ý hiển nhiên đã quá rõ ràng.
“Tôi hiểu, tôi hiểu”, cô y tá mập đó lập tức thay đổi thái độ, cúi đầu nịnh nọt như một con chó.
“Tổng giám đốc Lý, anh và viện trưởng của chúng tôi có quan hệ tốt như vậy, chỉ cần anh nói một câu thôi, mấy người chúng tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa hết cho anh”.
“Được, ha ha, có tiền đồ”.
Sắc mặt cả nhà Chu Long đều xám xịt, tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Chuyện đã như vậy dù có ngốc cũng hiểu, mọi chuyện đều do tên Lý Chiến Hào này âm thầm hãm hại, giở trò.
“Bệnh nhân giường 32, Chu Long qua đây ký tên, chuẩn bị làm phẫu thuật”.
Ngay lúc này, một bác sĩ hơn ba mươi tuổi, đeo cặp kính dày như đáy chai bước đến chỉ vào Chu Long.
Sở Phàm nhíu mày: “Anh là ai, trưởng khoa Triệu đâu?”
Trưởng khoa Triệu là bác sĩ khoa ngoại giỏi nhất ở bệnh viện, ca phẫu thuật này đã được Sở Phàm hẹn trước do ông ấy làm bác sĩ phẫu thuật chính.
Dù đã nhờ Phó Thiên Ân giúp đỡ nhưng Sở Phàm vẫn hy vọng trưởng khoa Triệu có thể đích thân làm phẫu thuật để đảm bảo tính an toàn gấp đôi.
Vị bác sĩ đó đẩy gọng kính của mình lên, không kiên nhẫn nói: “Trưởng khoa Triệu có việc đột xuất nên ca phẫu thuật này do tôi phụ trách. Xin tự giới thiệu, tôi là bác sĩ Lưu khoa nội thần kinh. Dù không có kinh nghiệm trong phẫu thuật khoa ngoại, cận tám độ, bị thoái hóa nặng nhưng tôi nghĩ mình vẫn là một bác sĩ có lương tâm”.
“Tôi sẽ là bác sĩ phẫu thuật chính cho ca phẫu thuật của bố anh, nếu có xảy ra chuyện gì, người nhà tự chịu trách nhiệm, mọi chuyện không liên quan đến tôi hay bệnh viện. Tất nhiên, chi phí phẫu thuật, điều trị, không thể thiếu một đồng”.
Hắn ngạo mạn ném đơn phẫu thuật xuống: “Đồng ý thì ký tên vào đây, không đồng ý thì cứ đợi đi. Trong vòng hai tháng, bệnh viện chúng tôi chỉ có một mình tôi là người có thể làm phẫu thuật thôi”.