Chương 275: Chỉ có chữ tình khiến người ta tổn thương nhất
Đường Miên Miên chống nạnh hai tay, ánh mắt sáng rực, trông rất tỉnh táo, thật sự khác hẳn biểu hiện say như chết khi nãy.
Trông có giống uống say chút nào đâu?
Đường Phùng sửng sốt mất giây, sau đó cười hỏi: “Em gái, em giả say à?”
“Nghĩ thấy cũng phải, từ nhỏ em đã đi theo bố ngồi cùng bạn nhậu với mấy đồng đội cũ kia của ông, mười ba tuổi đó có thể uống Mao Đài như nước giải khát, sao có thể dễ dàng say được? Từ khi nãy anh đã thấy sai sai rồi”.
Đường Miên Miên hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến Đường Phùng, chỉ ngơ ngác nhìn theo hướng Sở Phàm rời đi phía xa với ánh mắt ươn ướt…
Đường Phùng nheo mắt lại, cũng đoán ra suy nghĩ của em gái mình, lập tức nở nụ cười vui sướng khi người gặp hoạ:
“Em muốn giả say diễn tiếc mục sà vào lòng, gạo nấu thành cơm à?”
“Đáng tiếc Sở Phàm lại không bị ảnh hưởng, xem như không nhìn thấy người đẹp yêu kiều là em, còn đưa về tận nhà nữa, ha ha, em gái, lần này em thật sự là công dã tràng rồi”.
Anh ta sờ mũi nói: “Có cần anh giúp em gọi Sở Phàm về lại không? Vì hạnh phúc của em gái anh, anh hai sẽ bất chấp tất cả làm người xấu một lần!”
“Hừ, anh đi chết đi!”
Đường Miên Miên vừa xấu hổ vừa tức giận, khuôn mặt đỏ bừng cả lên, tức giận giơ tay đập lên người Đường Phùng, cảm thấy rất uất ức và chua xót…
‘Tên khốn kiếp, đầu gỗ, ngu ngốc!’
‘Tôi đã chủ động như thế rồi mà anh còn không chút động lòng, anh có còn là đàn ông không vậy!’
‘Chẳng lẽ trong lòng anh hoàn toàn không có vị trí của tôi, Đường Miên Miên tôi không xứng đáng sao…’
Đường Miên Miên đánh một hồi thì đột nhiên bật khóc, giọt nước mắt to như hạt đậu liên tục rơi xuống, cô nhào vào lòng Đường Phùng, uất ức khóc to:
“Hu hu, anh hai, vì sao thích một người lại khó khăn như thế chứ”.
Đường Phùng cũng không cười nữa, anh ta vỗ bả vai Đường Miên Miên, xúc động an ủi: “Em gái, thích một người đâu có dễ dàng như thế chứ. Xưa nay biết bao nhiêu thánh hiền đều không thoát khỏi một chữ ‘tình’…”
“Trên đời có tám mươi nghìn chữ, chỉ có chữ tình khiến người ta tổn thương nhất’.
Đường Miên Miên lau đôi mắt ửng đỏ, chờ mong hỏi: “Vậy… em có còn cơ hội không?”
“Đương nhiên, em gái anh chính là người đẹp nghiêng nước nghiêng thành, tên đàn ông nào có thể thoát khỏi lòng bàn tay của em chứ”, Đường Phùng lau khuôn mặt đẫm nước mắt của Đường Miên Miên, cười khẽ nói.
Đường Miên Miên hờn dỗi nói một tiếng “đáng ghét”, khóc xong lại cười, trong đôi mắt ướt đẫm lại có ánh sáng loé lên…
Đường Phùng an ủi mấy câu, nhưng lại thầm lắc đầu cười khổ, vô cùng bất đắc dĩ…
Người đàn ông có một không hai trong thiên hạ như Sở Phàm, phụ nữ bình thường sao có thể dễ dàng chiếm một vị trí trong lòng anh được.
Sau khi rời khỏi nhà họ Đường, Sở Phàm đứng ở đầu đường rất lâu, tâm trạng phức tạp.
Là Quân thần của Long Hồn từng tham gia, chỉ huy biết bao nhiêu trận chiến, khả năng quan sát và tư duy của anh luôn rất đáng sợ.
Ngay cả bài binh bố trận của chỉ huy bên địch anh cũng có thể suy luận ra được gần đúng, sao có thể không nhìn ra màn kịch “giả say” của cô gái Đường Miên Miên này?
Anh vẫn luôn hiểu rõ tấm lòng của Đường Miên Miên.
Chỉ tiếc anh đã có người trong lòng, chỉ có thể phụ lòng người đẹp thôi…
Hút liên tục bốn năm điếu thuốc, Sở Phàm điều chỉnh tâm trạng mình ổn định lại, đi đón Vân Mộc Thanh và Đan Đan về nhà họ Chu ăn bữa tối theo lời Chu Dĩnh, tiện thể bàn bạc chuyện đi tham dự cuộc họp gia tộc nhà họ Chu ở Yên Kinh luôn.
Đã nửa tháng trôi qua từ lần cả nhà bác cả Chu Dĩnh làm ầm ĩ một trận kia, chưa được một tuần nữa đã đến thời gian tổ chức tiệc gia tộc của nhà họ Chu ở Yên Kinh.
Mấy năm nay, cả nhà Chu Long sống chẳng dễ dàng gì, hơn nữa tính tình ông ấy bướng bỉnh nóng nảy hay đắc tội người khác, vì thế bị người nhà họ Chu ức hiếp và nói xấu không ít, thậm chí bọn họ còn xem việc bắt nạt cả nhà họ Chu là niềm vui truyện cười trong tiệc gia tộc hằng năm, mời năm như một, làm không biết chán…
Lần này, Sở Phàm quyết tâm muốn trút giận cho bố mẹ nuôi, lấy lại thể diện cho bọn họ!
Vừa bước vào đại viện nhà họ Chu đã nhìn thấy cả nhà Chu Long cầm cả đống quà tặng, vui vẻ hưng phấn bàn tán cái gì đó.
“Ha ha, đúng là chú tư hiểu anh, rượu Mao Đài hai mươi năm quý giá như thế, hôm nay không say không về nhé…”
“Chú tư đúng là hiểu chuyện, mấy năm nay vẫn luôn giúp đỡ chúng ta, bây giờ nghe nói chúng ta đi Yên Kinh tham gia tiệc gia tộc nên phái người đến đón, còn mua nhiều quà như thế, khiến tôi cũng thấy ngại đây…”
“Hì hì, từ nhỏ chú tư đã hiểu tôi nhất, lần này đến Yên Kinh, tôi phải cho chú ấy một niềm vui bất ngờ mới được”.
Sở Phàm xách một vài món ăn và rượu ngon, cười vui vẻ đi vào: “Bố mẹ, hai người đang nói chuyện gì mà vui vẻ thế”.
Vân Mộc Thanh thoải mái chào hỏi, Đan Đan thì trực tiếp gọi bà nội, chạy thẳng vào lòng Lưu Minh Hà, khiến bà ấy cười vui vẻ.
“Chú tư của con, Chu Đạt”, Chu Long cười ha ha nói: “Chú con nghe nói chúng ta muốn đi Yên Kinh tham gia tiệc gia tộc nên phái người đưa rất nhiều quà tới, còn muốn đến sân bay đón chúng ta, để chúng ta ở lại nhà chú ấy”.
“Đúng vậy, mấy năm nay chú Tư ở Yên Kinh phát tài, làm ông chủ lớn vẫn không quên cội nguồn, thật sự rất hiếm thấy”, Lưu Minh Hà cảm thán, vui mừng nói.
Chu Dĩnh cầm một cái túi xách LV mới tinh, cười tươi rói: “Anh, trước kia chú tư còn dẫn chúng ta đi bắt cá, xuống ruộng trộm dưa đó, mỗi lần mắc lỗi bố muốn dạy dỗ chúng ta đều là chú tư bảo vệ, hì hì, anh còn nhớ không”.
“Chú ấy còn nhắc tới anh nữa, nói bây giờ anh đã thành gia lập nghiệp rồi cũng không nói với chú ấy, chú ấy rất giận đấy…”
“Đương nhiên là nhớ rồi”.
Sở Phàm cười hoài niệm, nhớ tới người đàn ông da ngăm đen, tính cách hào phóng, cực kỳ trượng nghĩa kia.
Lúc còn nhỏ, chú tư Chu Đạt giúp đỡ cả nhà họ Chu rất nhiều, hơn nữa còn thường xuyên cho mình và Chu Dĩnh đồ ăn ngon, bị ức hiếp cũng là chú ấy làm chỗ dựa cho mình.
Năm đó anh nhập ngũ, Chu Đạt còn cho anh mười nghìn, kêu anh giữ gìn sức khoẻ.
Có thể nói Chu Đạt thật lòng đối xử tốt với mình, coi mình như cháu ruột…
Đương nhiên cả nhà họ Chu rộng lớn cũng chỉ có mỗi ông ấy đối xử tốt với mình.
Bây giờ mình mang bốn sao trên vai, phong hầu bái tướng, ngoài phải báo đáp ơn dưỡng dục của vợ chồng Chu Long, đương nhiên cũng không thể quên ơn nghĩa của chú tư Chu Đạt được.
“Bố đã nghĩ kỹ rồi, đến Yên Kinh đoàn tụ ăn bữa cơm với chú tư thì được, còn việc về nhà chú ấy ở thì thôi đi”, Chu Long ngậm tẩu thuốc, phun sương nhả khói:
“Chú tư của mấy đứa cũng có gia đình rồi, cả nhà chúng ta đến ở cũng không tiện”.
Sở Phàm không khỏi nhớ đến thím tư Vu Tình kiêu căng ngạo mạn và em họ Chu Tuyết từ nhỏ đã không muốn chơi với bọn họ, nở nụ cười châm chọc, gật đầu.
Chú tư là một người đàn ông hào phóng ngay thẳng, nhưng chú ấy còn có vợ con gia đình, mình cũng không thể không nghĩ tới cảm nhận của người khác được.
“Vậy thế này nhé, mẹ kêu Dĩnh Dĩnh đi đặt vé máy bay, Mộc Thanh à, mấy đứa về nhà chuẩn bị hành lý, hai ngày sau chúng ta xuất phát đến Yên Kinh nhé”, Lưu Minh Hà dứt khoát quyết định lịch trình.
Vân Mộc Thanh hơi sửng sốt: “Con… Con cũng có thể đi ạ?”
“Đương nhiên có thể, con là vợ của Tiểu Phàm, là con dâu của nhà họ Chu chúng ta, danh chính ngôn thuận!”, Lưu Minh Hà kéo tay Vân Mộc Thanh, không cho cãi lại nói.
“Đúng vậy, bây giờ chị dâu là chủ tịch của tập đoàn Phàm Vân, nữ hoàng giới kinh doanh có giá trí hơn ba mươi tỷ, nói ra sẽ khiến bọn họ hết cả hồn cho xem!”, Chu Dĩnh kiêu ngạo nói.
“Cả Đan Đan nữa, Đan Đan cũng là công chúa nhỏ xinh đẹp mà, hừ”, Đan Đan cũng ra vẻ kiêu ngạo như bà cụ non, khiến mọi người vui vẻ bật cười.
Vân Mộc Thanh nắm chặt tay Sở Phàm, cúi đầu cười, vô cùng hạnh phúc và cảm động…