Chương 291: Bảo cậu ta về lái xe cho tôi
Nhóm người Sở Phàm bước vào nhà hàng Hải Tân, tận tình thưởng thức đủ các loại món ngon vật lạ. Dùng bữa xong, họ còn được Lý Hải Đăng tự mình dặn người lái xe đưa về nhà.
Sau khi biết về cuộc họp nhà họ Chu diễn ra vào ngày mai, ông ta càng chân thành hứa hẹn sẽ gửi quà biếu sang để giúp nâng đỡ Chu Long, khiến Chu Long cảm kích vô cùng.
Phải biết, cho dù có bỏ ra bao nhiêu tiền của, móc nối bao nhiêu mối quan hệ đi nữa cũng rất khó để mời được nhân vật có địa vị như Lý Hải Đăng, trừ khi là hoạt động cấp chính phủ. Vậy mà hôm nay ông ta lại đồng ý đến tham dự cuộc họp của một gia tộc hạng hai, không cần nói cũng biết ân huệ này lớn đến thế nào.
Biệt thự Yên Kinh.
Trời đã về khuya, trăng sáng sao thưa.
Chu Long ngồi một mình trên xích đu trong vườn, miệng ngậm tẩu thuốc, nhả khói như đầu máy hơi nước. Sắc mặt ông nặng nề, không biết đang có tâm sự gì trong lòng.
Cách đó không xa, Chu Dĩnh cũng rầu rĩ nâng cằm, khe khẽ thở dài.
Sở Phàm không biết đi đến từ lúc nào, đưa cho cô một tách cà phê: “Em và bố đang lo về cuộc họp ngày mai à?"
"Vâng, cuộc họp thường niên này là cơ hội để các gia đình khoe khoang tài sản và các mối quan hệ, phô trương thanh thế, so bì với nhau...”, Chu Dĩnh ỉu xìu đáp: “Lần nào nhà mình cũng bị mất mặt hoặc xa lánh”.
"Mười năm qua vẫn luôn như vậy. Cho dù bố mẹ luôn nói không quan tâm nhưng trong lòng vẫn canh cánh chuyện này, lần nào nhớ đến cũng đều buồn bã hút thuốc trắng đêm...”
Hoàn cảnh gia đình Chu Long là kém nhất trong mấy anh em nhà họ Chu, hơn nữa tính cách bướng bỉnh cố chấp của ông cũng đã khiến nhiều người mích lòng, không có mấy ai chịu giao thiệp.
Cho dù là cuộc họp năm nào đi nữa, gia đình họ vẫn luôn lẻ loi ngồi một góc, nhìn người khác tiếp đón nào khách nào bạn, đồng thời cũng bị cười nhạo vào mặt.
"Nhưng năm nay sẽ khác!", Chu Dĩnh nhướng mày, choàng tay qua cổ Sở Phàm cười khúc khích: “Anh của em nhất định sẽ lấy lại thể diện cho nhà mình, thể hiện phong độ khiến mấy người kia ê mặt”.
"Không biết lớn nhỏ”, Sở Phàm gõ lên sống mũi cô gái, hỏi lại: “Nghe nói con cháu nhà họ Chu cũng phát triển không tệ...”
Chu Dĩnh gật đầu: “Đúng vậy, cho dù gia tộc đã bắt đầu đi xuống từ thế hệ cụ ông nhưng thuyền hỏng vẫn còn ba nghìn cây đinh, mạng lưới quan hệ và sức ảnh hưởng vẫn còn đó, thế hệ con cháu cũng được hưởng lây”.
"Bác cả với chú tư làm ăn, giá trị con người cũng lên tới mấy triệu. Cô ba với chú út cũng không kém...”
"Dữ nhất là nhà bác hai Chu Việt. Bác ấy đã làm đến cấp phó của sở, chức lớn nhất nhà họ Chu mình, địa vị trong tộc còn cao hơn bác cả”.
Chu Dĩnh tiếp tục: “Con trai của bác hai, Chu Dân, là sinh viên hàng đầu của trường quân đội Yên Kinh, vừa tốt nghiệp đã được Tướng quân Dương Tuấn Huy của chiến khu Yên để ý, vừa nhận làm con nuôi vừa cho làm cảnh vệ bên mình. Chỉ trong hai năm, còn chưa đến ba mươi tuổi, anh ta đã là sĩ quan Trung tá, tương lai xán lạn...”
"Đến cụ ông cũng đối xử với anh ta như người kế nghiệp mình. Cuộc họp lần này do anh ta một tay tổ chức, nở mày nở mặt vô cùng”.
Sở Phàm nghe vậy chỉ nghĩ đến một điều.
Dương Tuấn Huy?
Cái người bảy năm trước làm ầm lên đòi đi huấn luyện dã ngoại cùng quân Long Hồn của anh ở Tây Dã, kết quả chưa đến ba tiếng đã bị đá về nhà, từ đó có biệt danh "Tướng chạy trốn" kia bây giờ đã thành thống lĩnh chiến khu rồi à? Xem ra nhân tài ở Yên Kinh thưa thớt thật.
Lại còn trở thành thế lực chống lưng lớn nhất cho nhà họ Chu nữa cơ?
Anh nghiền ngẫm cười cười, bỗng nhiên nảy ra một ý.
"Thôi được rồi, đừng nghĩ lung tung nữa, ngày mai chờ xem kịch hay là được”, Sở Phàm phết nhẹ vào mông Chu Dĩnh khiến gương mặt cô gái đỏ bừng như cà chua chín, hùng hổ đòi mách "chị Mộc Thanh".
Chu Long nhìn điếu thuốc trong tay bị Sở Phàm dập tắt mà phồng mang trợn má, vừa hùng hổ mắng anh vừa tức tối đi ngủ.
Sau khi đuổi mọi người về phòng rồi, Sở Phàm trầm ngâm hai giây: “Bộ tổng chỉ huy Yên Kinh số bao nhiêu nhỉ?"
Một dãy số xuất hiện trong đầu anh.
Tút tút tút...
Đầu dây bên kia nhanh chóng được tiếp, một giọng nói lạnh lùng truyền đến: “Quân lệnh?"
"Lòng thành nguyện vùi xương khắp núi đồi, cần gì da ngựa bọc thây về”.
Sở Phàm vừa đáp vừa ngước mắt lên nhìn bầu trời sao, trong đôi mắt thâm thúy như có ánh đao và mưa kiếm của một thời hào hùng.
Giọng nói bên kia trở nên hòa hoãn rất nhiều: “Số quân? Tên họ?"
"Long Hồn Tây Dã, 00001, Sở Phàm”, anh nhịp nhẹ ngón tay, chậm rãi nói.
Xoảng!
Có tiếng ồn vang lên, hẳn vật gì đó bị đánh vỡ trong cơn kích động, giọng nói kia hồ hởi đáp lại với vẻ cuồng nhiệt mà tôn sùng.
"Long thủ!"
"Thưa Long thủ, toàn thể chiến sĩ chiến khu Yên Kinh chuẩn bị sẵn sàng, xin ra chỉ thị”.
Sở Phàm nhẹ nhàng đáp: “Không cần trịnh trọng như vậy, tôi chỉ muốn nhờ các cậu giúp một việc nhỏ. Nghe nói thống lĩnh chiến khu hiện giờ là Dương Tuấn Huy?"
"Đúng vậy thưa Long thủ, nhưng Thống lĩnh Dương hiện đang đi họp xa, anh xem...”
"Bảo ông ta về đây”, giọng Sở Phàm nghe có vẻ dửng dưng nhưng lại không cho phép bất kỳ sự phản đối nào: “Tôi đang thiếu tài xế, bảo ông ta về lái xe cho tôi”.
"Hả?"
Người bên kia nghệch ra như không tin vào lỗ tai mình. Đường đường là thống lĩnh chiến khu, nắm quyền Trung tướng, quan chức cấp một, lại bảo người ta đi làm tài xế?
Chuyện này...
"Có vấn đề gì sao?", Sở Phàm hỏi.
"Không, không ạ. Chúng tôi sẽ lập tức báo cho Thống lĩnh Dương!"
Sở Phàm nghe vậy thì dứt khoát cúp điện thoại, nhìn vào đêm đen mà bật cười.
Con nuôi của Dương Tuấn Huy?
Tương lai xán lạn?
Không biết khi nhìn thấy cha nuôi mình cung kính làm tài xế cho anh, người con cưng nhà họ Chu và đám con cháu trong gia tộc sẽ phản ứng thế nào?
Bỗng nhiên có chút háo hức...
Sáng hôm sau, nắng chiếu lung linh, trời quang mây tạnh, một ngày rực rỡ hiếm thấy!
Nhà tổ họ Chu tọa lạc ở khu tất đất tấc vàng trong vành thứ hai của Yên Kinh, là một tòa phủ Bối tử xây theo kiểu ba cửa vào ba cửa ra với phong cách vừa cổ kính vừa sang trọng.
Nó được mua lại từ tay một quý tộc tiền triều sa sút khi sự nghiệp kinh doanh của nhà họ Chu đạt đến đỉnh cao huy hoàng nhất, đến ngày nay đã có lịch sử ba trăm năm, sở hữu phong cách lâm viên Tô Châu, từ hòn non bộ đến đình đài lầu các đều có đủ, trông xa hoa vô cùng.
Vào thời nay, tòa nhà với quy mô thế này có thể xem như bảo vật quốc gia, trên thế giới chỉ có chưa đến một trăm căn, nội lâm viên thôi đã đáng giá hai tỉ!
Giờ đây, nó cũng là thứ duy nhất có thể chứng minh địa vị và thân phận của nhà họ Chu đang dần xuống dốc.
Hôm nay vừa là cuộc họp thường niên của nhà họ Chu vừa là đại thọ tám mươi tuổi của cụ Chu, song hỷ lâm môn nên rộn ràng sôi nổi vô cùng. Con cháu các nhánh trong dòng họ đều về chúc thọ ông cụ, bàn chuyện được mất trong năm qua, định hướng phát triển cho năm tới, đồng thời cũng không thiếu những màn kịch vui như so bì cao thấp, khoe khoang tài sản và mạng lưới quan hệ.
Chỉ mới tám giờ sáng mà nhà lớn họ Chu đã đông nghịt người. Nào là xe sang, quà đắt, khách khứa khoác những bộ trang phục bảnh bao liên tục bước vào khiến người khác nhìn mà hoa mắt, lòng tràn đầy ước ao.
Đứng trước cửa chính là một người thanh niên với khí thế nổi bật, khoác quân phục vô cùng bắt mắt.
Đây chính là con trai duy nhất của bác hai Chu Việt, người đứng đầu thế hệ thứ ba của nhà họ Chu, Chu Dân!