Chương 169: Thể diện có thể thành cơm ăn sao?
Sở Phàm hờ hững nói: “Tôi không phải bố cậu sao, ngay cả bố mình mà cũng không nhận ra à?”
Mặt Hạ Hà đỏ bừng, vô cùng lúng túng xấu hổ, chỉ mong tìm được khe nứt nào chui xuống luôn.
Lục Mai Đình lại càng thêm choáng váng, cô ta lẩm bẩm một mình: “Không, không thể nào, tuyệt đối không thể! Anh Sở là bố anh Hà, sao lại là anh được?”
Sở Phàm chẳng qua chỉ là một tên khố rách áo ôm, không tiền không quyền, là kẻ thấp hèn bị cô ta chà đạp dưới chân mà thôi, sao có thể so với anh Sở hô mưa gọi gió, vô cùng quyền lực được chứ.
Lục Mai Đình chỉ vào Sở Phàm rồi quát tháo: “Là giả, anh tìm người giả làm Mã Minh Nguyên gọi điện đến để lừa gạt chúng tôi, anh lừa không được đâu”.
Vân Mộc Văn cười nhạo bộ não chập mạch của cô ta, Sở Phàm phí công làm trò chỉ để lừa bọn họ? Có ý nghĩa gì sao?
Đường Kha không nhịn được mắng một tiếng ngu xuẩn, loại thượng đẳng như Lục Mai Đình mà cũng có cơ hội gia nhập giới thượng lưu. Giọng nói Mã Minh Nguyên của hội thương mại Tứ Hải mà chẳng lẽ cậu ta lại không nhận ra được sao?
Tinh.
Đúng lúc này, điện thoại của Sở Phàm vang lên một thông báo.
“Quý khách kính mến, vào ngày 2 tháng 11, số tài khoản đuôi 9933 của quý khách nhận được ba trăm triệu tệ”.
Lục Mai Đình hoàn toàn chết lặng, cả người suy sụp như quả bóng bị xì hơi.
Ba trăm triệu đó thật sự chuyển sang cho anh ta?
Nếu là diễn trò cũng đâu cần lấy ba trăm triệu ra để diễn chứ.
“Anh, anh thật sự là anh Sở?”, Hạ Hà đã kinh ngạc đến không biết nói gì hơn, vẻ mặt tràn ngập khiếp sợ và khó tin.
Đám bạn cùng lớp cũng sững sờ, chấn động, kinh hoảng, hoàn toàn không dám tin, anh Sở hô mưa gọi gió nổi tiếng khắp Giang Lăng lại là Sở Phàm ngay trước mặt?
Sở Phàm hờ hững liếc xéo Hạ Hà, lạnh lùng nói: “Con trai ngoan, gặp bố rồi, còn không quỳ xuống chào?”
Rầm!
Hai chân Hạ Hà mềm nhũn, vô thức quỳ xuống.
Lục Mai Đình cũng ngồi sụp trên mặt đất, sợ hãi đến mức run rẩy, không dám ho he.
...
Một mớ sự việc hỗn độn đã kết thúc như vậy, đương nhiên Sở Phàm không xem hai kẻ tôm tép như Hạ Hà và Lục Mai Đình ra gì, hơn nữa anh còn bỗng dưng nhặt được một “đứa con trai”.
Nhưng Đường Kha lại vô cùng tức giận, nếu không nhờ Sở Phàm có mặt ở đây thì cậu ta suýt chút nữa đã bị tên khốn Hạ Hà này chơi xỏ, chuyện này mà truyền ra ngoài thì mặt mũi của cậu chủ nhà họ Đường biết cất vào đâu?
Khi đó cậu ta đã cho người đánh Hạ Hà và Lục Mai Đình một trận, khiến mặt mũi hai người bầm dập, toàn thân thâm tím.
Đồng thời ra lệnh bắt cả hai quỳ trước cửa quán bar, vừa dập đầu vừa hô to: “Mọi người ngồi đây đều là bố của tôi”.
Không đủ một trăm lần thì không được phép rời đi, mẹ kiếp, chẳng phải thích ra ngoài nhận bố lắm sao, lần này cho hai người nhận đủ.
Sở Phàm bật cười, đồng thời cũng không khỏi khâm phục thủ đoạn của Đường Kha, không hổ là cậu ấm tàn nhẫn nhất Giang Lăng, thủ đoạn xử lý người khác cũng đủ tàn ác.
“Anh, anh Sở, mời dùng trà”.
Xử lý xong mọi chuyện, Đường Kha đặc biệt mời Sở Phàm và Vân Mộc Văn đến phòng làm việc của mình, cung kính rót một tách trà nóng, lo lắng thấp thỏm không yên.
Hiện giờ trong lòng cậu ta vô cùng khâm phục và kính trọng Sở Phàm, vốn tưởng rằng nhân vật hô mưa gọi gió, vô cùng quyền lục của Giang Lăng cho dù không phải một ông cụ đáng kính như ông nội cậu ta - Đường Việt Quân thì cũng phải là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi thành thục, lão luyện.
Nhưng thật không ngờ lại là Sở Phàm, một thanh niên trạc tuổi mình, mới hơn hai mươi. Có được thành tích kinh thiên động địa như vậy, vị thế, quyền lực của anh không đo đếm được.
Đến lúc này, cậu ta cuối cùng cũng hiểu, vì sao Đường Việt Quân lại năm lần bảy lượt cảnh cáo cậu ta tuyệt đối không được chọc giận Sở Phàm!
Thực lực của người này quá khủng khiếp, không chọc vào nổi.
Sở Phàm nhấp một ngụm trà, liếc nhìn Đường Kha đang đứng ngồi không yên rồi nói: “Hôm nay cảm ơn cậu Đường đã giúp chúng tôi đòi lại công bằng”.
Đường Kha nào dám kể công, vội xua tay: “Không, không, là tôi quản lý cấp dưới không tốt khiến anh Sở mất hứng, là tôi đáng chết”.
Cậu ta vừa nói, vừa kính cẩn, ân cần rót trà cho Sở Phàm, chỉ có điều một cánh tay còn bó thạch cao nên trông thật khôi hài.
Vân Mộc Văn không nhịn nổi cười, tò mò, ngưỡng mộ, còn cả kinh ngạc nhìn Sở Phàm. Người đàn ông này có năng lực mạnh mẽ đến thế sao, có thể khiến cho cậu chủ nhà họ Đường khom lưng nịnh nọt.
Sở Phàm liếc xéo Đường Kha rồi hỏi: “Tay phải của cậu vẫn chưa lành à?”
Đường Kha nhếch miệng nói: “Sắp, sắp quen rồi, hôm đó là tôi không hiểu chuyện, đắc tội với anh Sở, cái tay gãy này xem như là một bài học”.
Sở Phàm khẽ gật đầu, tiếp đó vỗ mấy cái lên cánh tay bị gãy của cậu ta, vặn một cái, Đường Kha hét lên một tiếng thảm thiết, sau đó kinh ngạc thử xoay tay với vẻ mặt vui mừng.
“Tay của tôi, tay của tôi có thể cử động rồi”.
Cậu ta lập tức cúi gập người, thề thốt tỏ lòng trung thành với Sở Phàm: “Anh Sở, sau này Đường Kha tôi làm trâu làm ngựa cho anh, chỉ cần anh nói một câu, núi đao biển lửa tôi cũng không từ chối”.
“Tôi không cần cậu làm gì cho tôi cả”.
Sở Phàm uống một ngụm trà, nhàn nhã nói: “Đánh gãy tay cậu, chẳng qua là muốn cậu ghi nhớ thật kỹ. Giờ cậu đã biết sai thì tôi chữa lành tay cho cậu, hai chúng ta coi như hết nợ”.
“Nhưng sau này nếu để tôi phát hiện cậu ức hiếp người khác, hoành hành ngang ngược thì đừng trách tôi không nể tình nghĩa cũ, đánh gãy thêm lần nữa, mà không đơn giản chỉ là một cánh tay thôi đâu”.
Đường Kha cảm thấy ớn lạnh, sau lưng toát mồ hôi hột.
“Tôi hiểu, tôi hiểu rồi”.
Biết Sở Phàm chính là anh Sở có thể hô mưa gọi gió ở Giang Lăng nên cậu ta nào dám bất kính.
Ngồi trong phòng làm việc uống trà một lát, cũng đã tỉnh rượu, Sở Phàm không nán lại thêm nữa mà đưa Vân Mộc Văn rời khỏi quán bar.
Bên ngoài quán bar, bạn cùng lớp của Vân Mộc Văn đã đứng hứng gió lạnh hơn một tiếng đồng hồ, thấy Vân Mộc Văn và Sở Phàm bước ra ngoài, tất cả đều thi nhau lao đến, vây quanh cô với vẻ mặt nịnh nọt.
Biết Sở Phàm là anh Sở thần thông quảng đại kia, bọn họ đương nhiên muốn tạo dựng quan hệ, mong cô ấy có thể tranh thủ nói mấy lời hay ý đẹp về họ trước mặt Sở Phàm, để họ có thể có một công việc và tương lai đáng mơ ước.
Sau sự việc tối nay, Vân Mộc Văn đã nhìn thấu bản chất của đám bạn cùng lớp này, tình cảm bạn bè cũng đã cạn kiệt, cô ấy mặc kệ tất cả, bỏ đi mà không thèm để ý đến ai.
“Anh rể, anh rể, anh đi chậm thôi, chờ em với”.
Đường phố muôn ngàn ánh đèn, xe cộ tấp nập.
Vân Mộc Văn đi giày cao gót, chạy bước nhỏ đuổi theo Sở Phàm, hai mắt cô ấy mở to, tựa như một đứa nhóc đang tò mò, hỏi:
“Anh rể, chuyện về ‘anh Sở’ sao anh không nói với em chứ?”
“Anh rể, anh quá đỉnh, quá đẹp trai luôn. Tập đoàn Phàm Vân thật sự là do anh sáng lập sao, ôi, mười tỷ tiền đầu tư!”
“Rốt cuộc anh đang định làm gì vậy, không phải là, không phải là định chuẩn bị một món quà bất ngờ chứ, có phần của em không?”
Ánh mắt Vân Mộc Văn lấp lánh như ngôi sao, vô cùng phấn khích.
Sở Phàm vỗ đầu cô, mỉm cười nói: “Tập đoàn Phàm Vân đúng là món quà bất ngờ, nhưng không hề liên quan gì đến em cả, đó là dành cho chị của em”.
“Em đó, mau từ bỏ ý nghĩ đó đi, nhanh chóng tìm một người bạn trai đáng tin cậy rồi kết hôn đi”.
Vân Mộc Văn tức giận giậm chân, hai má phồng lên: “Hứ, anh rể xấu xa!”
“Này, anh đừng hòng thoát khỏi em, cả đời này, em sẽ bám chặt lấy anh, sau này ở nhà của anh, ăn của anh, uống của anh, dùng đồ của anh, he he”.
Vân Mộc Văn chạy đến, ôm lấy cánh tay Sở Phàm đung đưa, bóng hai người dưới ánh đèn đường kéo dài.
“Vân Mộc Văn, em không biết xấu hổ hả, em còn cần thể diện nữa hay không?”
“Cần thể diện làm gì, có ăn được đâu, he he, anh rể, em đói rồi, muốn ăn đùi gà”.
“Không có tiền, kệ em”.
“Vậy em đi cướp đồ ăn vặt của con gái anh, hứ”.
“...”