Mục lục
Chiến thần trở lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh (full 463 chap) – Truyện tác giả: Mạt Bắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 175: Nói xằng nói bậy

Trên đường rời khỏi câu lạc bộ, mấy người Phó Thiên Ân liên tục xin lỗi Sở Phàm, còn nghiêm khắc mắng Đường Miên Miên, khiến cô gái đỏ cả mắt, vừa uất ức vừa đáng thương.

Sao có thể để loại tiểu nhân như Ngô Mạnh và Viên Lan tiếp xúc với Sở Phàm được chứ? Lỡ như thật sự đắc tội Sở Phàm, khiến anh vung tay chạy lấy người, chẳng phải buổi giao lưu y học của bọn họ sẽ xong luôn sao.

Cũng may là lòng dạ Sở Phàm cũng không hẹp hòi như thế, chẳng những tha thứ cho Đường Miên Miên còn đồng ý chuyện buổi giao lưu y học, như thế mới khiến mấy nhân vật lớn hoàn toàn thả lỏng.

Hôm sau, “buổi giao lưu y học” chấn động cả giới y học tổ chức đúng giờ.

Địa điểm tổ chức là trường đại học y của Giang Lăng, phòng học lớn đủ chứa hơn hai trăm người, lúc này người ngồi đầy bên trong.

Khác với lớp học công khai cả những “bậc thầy” trước kia, không cần bên trường học và hội học sinh kéo học sinh đến cho đủ số cho có thể diện.

Những người ngồi bên dưới lần này đều là chuyên gia bác sĩ nổi tiếng, chủ nhiệm khoa, giáo sư Đông y, viện trưởng của bệnh viện tuyến ba,… có rất nhiều thành tựu trong giới y học, tuỳ tiện lấy một người ra cũng là “trụ cột” của các bệnh viện, có thể nói là buổi giao lưu y học quyền uy nhất, toàn diện nhất từ trước đến này.

Những thiên tài bình thường là tiến sĩ y học, nghiên cứu sinh chỉ có thể đứng trong góc lắng nghe, ngay cả chỗ ngồi cũng không có. Dù thế, bọn họ vẫn tỏ vẻ vừa kích động vừa hưng phận, tranh giành muốn sứt đầu mẻ trán vì cái vị trí này.

Không có lý do gì khác, chỉ với những lý do “phương pháp châm cứu Cửu Cung Hoàn Dương” thất truyền hai trăm năm xuất hiện một lần nữa trong giới y học, y thuật thần kỳ chữa khỏi u nang phổi và xuất huyết não của Đường Việt Quân đã đủ hấp dẫn người khác rồi.

“Phương pháp châm cứu Cửu Cung Hoàn Dương này là thật sao? Tôi cũng chỉ nhìn thấy chút ít trên một vài sách cổ thôi, không phải là lừa đảo chứ?”

“Có mấy tiền bối là ông Phó và ông Dương đảm bảo, còn có thể là giả ư? Video anh ta chữa xuất huyết não và u nang phổi cho Đường Việt Quân mọi người đều xem rồi, đó là thật, nhìn là ra ngay”.

“Khà khà, cái này khó nói lắm, bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển như thế, video tuỳ tiện cắt nối biên tập làm giả, có thể phân biệt thật giả được sao?”

“Kiên nhẫn chờ đợi đi, dù sao hôm nay có nhiều chuyên gia của giới y học ở đây như vậy, có phải hay không sẽ biết ngay thôi”.

“Viện trưởng Vương nói đúng…”

Buổi giao lưu còn chưa bắt đầu, mấy bác sĩ trong hội trường khe khẽ bàn tán, tỏ vẻ nghi ngờ với “phương pháp châm cứu Cửu Cung Hoàn Dương” vô cùng kỳ diệu này.

Chẳng mấy chốc, sau khi mấy người Phó Thiên Ân và Giáo sư Dương nói đoạn mở đầu, Sở Phàm ung dung bình tĩnh bước lên bục giảng.

“Chào mọi người, tôi là người kế thừa ‘phương pháp châm cứu Cửu Cung Hoàn Dương’ trong miệng mọi người, về vấn đề y học và Đông y, có vấn đề gì, mọi người cứ việc nói ra…”

Ngay sau đó, mấy danh y bên dưới đều bắt đầu ồn ào.

“Gì thế này, một thằng nhóc hai mươi mấy tuổi, con trai tôi còn lớn hơn cậu ta nữa, đây là thần y sao?”

“Cái độ tuổi này nghiên cứu sinh còn chưa học xong, dù cậu ta học y từ trong bụng mẹ thì cũng có thể có bản lĩnh như thế sao?”

“Ha hả, kiến thức Đông y uyên thâm, nhà tôi ba đời học y, học y bảy mươi năm rồi cũng không dám nói chuyện kiêu ngạo như cậu ta đâu”.

Mấy người Phó Thiên Ân hơi lo lắng ổn định trật tự, tuy bọn họ đã sớm đoán ra tình huống này, nhưng không mấy bác sĩ lại phản kháng kịch liệt như thế.

Thật sự đối với những người đắm chìm nửa đời trong y học, học y mấy chục năm thế này, Sở Phàm thật sự quá trẻ, trẻ tuổi đến mức hơi quá đáng…

Nhưng đạo lý nghe thấy có trước có sau, thứ như năng lực này không liên quan đến độ tuổi.

Còn Sở Phàm vẫn rất bình tĩnh nhìn đám người ồn ào tức giận trong hội trường, vẫy tay ra hiệu nhân viên nâng thứ đã chuẩn bị trước lên, một cái bàn điều khiển loại nhỏ, còn có mấy con chuột bạch đang hấp hối.

Mấy bác sĩ bên dưới tỏ vẻ nghi ngờ cảnh giác, anh cầm lấy châm bạc, châm mấy châm vào huyệt vị trên người chuột bạch, ánh bạc loé lên, phương pháp lưu loát mà thành thục.

Mấy bác sĩ bên dưới nhìn ra lập tức sáng mắt lên, ngạc nhiên nói.

“Phương pháp châm cứu thật lưu loát, sức lực cũng rất chuẩn, bản lĩnh này đủ để sánh vai với những bác sĩ giỏi kia rồi”.

“Không mất ba mươi năm chắc chắn không luyện được bản lĩnh, sao cậu ta có thể làm được chứ?”

“Nhiều lắm chỉ là kiến thức cơ bản vững vàng hơn một chút thôi, có thể chứng minh điều gì đâu?”

“Chít chít chít…”

Hai ba phút sau, mấy con chuột bạch đang hấp hối trước mặt bao người kia chợt vui vẻ đứng lên, thoải mái đi dạo trong buồng điều khiển nhiệt độ.

Hội trường lập tức vang lên tiếng ồ khiếp sợ, tỏ vẻ khó tin, mấy nghiên cứu sinh đang khinh thường chơi điện thoại trong góc cũng ngạc nhiên đến mức há hốc mồm, điện thoại cũng rơi xuống.

Đây… Đây là phương pháp châm cứu gì thế này, cải tử hoàn sinh sao? Thật thần kỳ quá!

Với giới y học trước mắt, đừng nói là Đông y, dù là y học sinh vật phương Tây hiện đại nhất cũng không thể làm được như vậy ấy!

“Đây chính là phương pháp châm cứu Cửu Cung Hoàn Dương, bây giờ các người đã tin tôi rồi chứ?”, Sở Phàm đưa mắt nhìn mấy người đang im lặng bên dưới, bình tĩnh nói.

Đối mặt với những sự nghi ngờ, giải thích mãi mãi là vô dụng, chỉ có dùng thực lực, dùng bản lĩnh thật sự mới có thể chứng minh bản thân.

“Cửu Cung Hoàn Dương chính là một góc của núi băng kiến thức y học mà tôi nắm giữ thôi, ngoài ra còn có rất nhiều thứ, tôi sẽ chậm rãi giải thích, nói với mọi người”, trong lúc hội trường vô cùng xôn xao, Sở Phàm tiếp tục nói.

“Tôi biết những người đang ngồi ở đây đều là tiền bối của lĩnh vực y học, đức cao vọng trọng, có lẽ thời gian theo ngành y của mọi người còn lớn hơn cả tuổi tôi. Nhưng y học không nói về vai vế, tôi cũng không thích tranh giành sự nổi bật của mọi người”.

“Hôm nay tôi đến đây là để chia sẻ kiến thức y học mà tôi hiểu cho mọi người, dù sao những chuyện cứu sống, chữa trị cho người bệnh vẫn phải dựa vào những người chuyên nghiệp là mọi người, tôi cũng chỉ là một khách qua đường mà thôi…”

Sở Phàm hơi cúi đầu bày tỏ sự kính trọng của mình.

Ào ào…



Bên dưới nhanh chóng vang lên tiếng vỗ tay như sấm, mấy bác sĩ vô cùng kính nể, đều bị sự bao dung và bác ái của Sở Phàm đả động.

Khi nãy bọn họ còn nhìn thần y trẻ tuổi bác ái này với ánh mắt tầm thường, thật sự quá áy náy.

“Vậy tôi bắt đầu đây…”

Sở Phàm cất lời, giảng giải vô cùng sống động về một vài nội dung trong Huyền Y Bảo Điển kết hợp với cách hiểu của mình.

Huyền Y Bảo Điển có thể nói là tâm huyết cả đời của Đại sư Tịnh Thế, đại sư lòng nơi cửa Phật, tâm địa Bồ Tát, người bệnh đã cứu trị cả đời lên đấy mấy chục nghìn, những kinh nghiệm, phương thuốc và lý luận y học này có thể nói là một kho báu.

Dù chỉ chia sẻ một chút cũng đủ khiến giới y học thời bấy giờ thay đổi, mở ra lối suy nghĩ mới cho bọn họ rồi.

Mấy bác sĩ chuyên chú lắng nghe, lúc thì cau mày, lúc thì trầm tư, lúc thì bừng tỉnh hiểu ra, thậm chí còn vui vẻ cất tiếng cười to.

Hiểu biết và kiến thức của Sở Phàm như mở ra cho bọn họ một cánh cửa của thế giới mới, ngay cả những danh y thời bấy giờ như Phó Thiên Ân và Giáo sư Dương cũng thu hoạch rất nhiều, trong vô thức đã năm tiếng đồng hồ trôi qua.

Nhưng chuyện tốt đẹp luôn không như mong muốn.

Vào lúc hội trường cực kỳ nhiệt liệt thảo luận lắng nghe Sở Phàm giảng giải, cửa phòng học đột nhiên bị người ta đẩy mạnh ra.

“Nói xằng nói bậy, đúng là nói xằng nói bậy!”

Một ông lão bước vào phòng học, hùng hổ quát to.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK