Chương 101: Cùng ngủ với anh
Sở Phàm vừa xoa bóp vừa không cho cãi lại, nói: “Ngày mai tôi đến tiệm thuốc mua một ít thuốc Đông y trừ thấp bổ huyết, bắt đầu từ hôm nay, mỗi đêm em đều phải xoa bóp ngâm chân, điều dưỡng lại thân thể, biết không?”
“Ừm, tôi nghe lời anh”, Vân Mộc Thanh ngoan ngoãn gật đầu, cảm giác ấm áp truyền đến từ mũi chân đột nhiên hiện lên trong lòng, khiến cô vô cùng cảm động.
“Sở Phàm, vì sao anh lại đối xử tốt với tôi thế?”
Sở Phàm ngẩng đầu, cười dịu dàng: “Vì em là vợ tôi”.
Vân Mộc Thanh đỏ mặt, vội vàng phản bác: “Giả thôi, chúng ta bây giờ chỉ là vợ chồng giả thôi, không phải thật!”
“Chỉ cần em lên tiếng, bất cứ lúc nào cũng có thể biến giả thành thật”, Sở Phàm nhướn người dậy, ấn bả vai cho Vân Mộc Thanh, thâm tình nói.
Bốn mắt nhìn nhau, vào khoảnh khắc này, dường như có rất nhiều lời muốn nói ra, cũng dường như không có quá nhiều lời phải nói…
Tâm trạng Vân Mộc Thanh vô cùng rối rắm, phức tạp và cảm động, cô chậm rãi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nâng cằm, đôi môi đỏ nóng như lửa, như cô vợ nhỏ ngượng ngùng mà chờ mong trong đêm động phòng hoa chúc vậy, muốn từ chối còn nghênh đón, mặc chàng hái xuống.
Thịch thịch thịch…
Sở Phàm có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập dữ dội của mình, cổ họng anh khô khốc, hít sâu một hơi, thô lỗ áp xuống đôi môi đỏ nóng rực, áp xuống thân thể mềm mại kia.
Tình cảm sâu đậm không cần giãi bày, cũng không có cách nào ngăn cản…
“Reng reng reng…”
Vào lúc chỉ mành treo chuông, một tiếng chuông điện thoại chói tai như sấm sét giữa trời quang khiến Vân Mộc Thanh đang ý loạn tình mê lấy lại lý trí, cô mở to mắt, vội vàng đẩy Sở Phàm ra, ngại ngùng chạy nhanh ra khỏi phòng.
Cái… Cái con mẹ nó…
Sở Phàm tức giận đến mức muốn giết người, anh phẫn nộ muốn đá lật ván giường, nhưng lại sợ làm con gái đang ngủ say thức giấc, chỉ đành tức giận vỗ mạnh lên đùi mình một cái.
Sau khi ra khỏi phòng, sắc mặt Sở Phàm vô cùng u ám nghe máy, giọng điệu khó chịu nói:
“La Cường, nếu chuyện chú báo cáo với anh không đủ quan trọng, vậy chú cứ chuẩn bị nhặt xác cho mình đi!”
Ặc…
La Cường ở đầu bên kia điện thoại lập tức sợ đến mức người đầy mồ hôi lạnh, cậu ta cũng không biết rốt cuộc mình làm gì sai, đắc tội ông lớn này chỗ nào.
La Cường lập tức đi thẳng vào chủ đề: “Anh Phàm, em gái Chu Dĩnh của anh bị người của nhà họ Tôn tát một bạt tai, còn bị cướp trang sức anh tặng nữa”.
Cái gì?
Nghe vậy, ánh mắt Sở Phàm lập tức trở nên lạnh lẽo, ngọn lửa dục vọng trong bụng cũng bị một chậu nước lạnh dập tắt, tâm trạng u ám.
La Cường ở đầu bên kia điện thoại cũng không nói nhiều, gửi một đoạn video qua cho Sở Phàm.
Thì ra lúc ban ngày, đàn em của La Cường cải trang làm nhiệm vụ ở trung tâm thương mại, đúng lúc nhìn thấy mâu thuẫn giữa Chu Dĩnh và Đường Ngân, bọn họ biết quan hệ của Chu Dĩnh và Sở Phàm, bèn quay đoạn video này lại cho anh xem.
Cảm thấy em gái mình không xứng với trang sức mấy triệu này? Cướp đi trang sức mình tặng cho Chu Dĩnh, còn tát con bé một cái, luôn miệng chửi đồ đê tiện?
“Giỏi lắm, đúng là một bà mẹ chồng tốt!”, trong mắt Sở Phàm đã hiện lên sát khí lạnh lẽo, lửa giận phủ kín đáy lòng.
Anh ở đây tỉ mỉ chọn lựa món quà đắt tiền cho Chu Dĩnh, muốn để em gái mình nở mày nở mặt gả đi, mà nhà họ Tôn con bé còn chưa gả vào đã không coi em gái của anh là một con người.
“Anh Phàm, đám người nhà họ Tôn kia thật quá đáng, nếu không phải mấy thằng nhóc kia đang thực hiện nhiệm vụ thì đã sớm đi lên dạy dỗ đám khốn kiếp của nhà họ Tôn kia rồi, hừ, cái thứ gì vậy!”, La Cường cũng tức giận bất bình theo, vô cùng bực dọc.
Sở Phàm phẫn nộ nhưng cũng không mất lý trí, mắt anh chớp loé, lạnh lùng nói:
“Anh đã sớm cảnh cáo Tôn Minh Hưng rồi, nếu dám cả gan khiến em gái anh chịu chút uất ức nào, anh sẽ khiến cả nhà cậu ta phải trả giá”.
“Nhưng Tôn Minh Hưng này lại dám coi thường lời cảnh cáo của anh, mặc cho Đường Ngân sỉ nhục còn đánh Chu Dĩnh trước mặt biết bao nhiêu người, xem ra lần này nhà họ Tôn lại có nhân vật lớn nào làm chỗ dựa rồi nhỉ”.
La Cường ở đầu bên kia điện thoại nặng nề nói: “Đúng thế, đã điều tra rõ ràng rồi, ông ngoại của Tôn Minh Hưng là giám đốc tỉnh Giang Bắc đã nghỉ hưu, tuy ông già này đã nghỉ hưu nhưng danh tiếng và mạng lưới quan hệ vẫn rất khổng lồ, bây giờ thị trưởng của Giang Lăng chính là thư ký của cụ ta, người một tay cụ ta dìu dắt”.
“Giám đốc một tỉnh, quan lớn cấp hai, cũng xem như một nửa quan lớn biên cương, lại có cái danh thị trưởng thành phố Giang Lăng che chở, đúng là có thể hoành hành ở Giang Lăng”.
Sở Phàm chỉ lạnh nhạt nói, không vui không buồn: “Chẳng trách Tôn Minh Hưng không coi lời cảnh cáo của tôi ra gì, đây là muốn ra oai phủ đầu với tôi mà”.
Anh nhếch miệng cười lạnh, khinh thường lạnh lùng lại mang theo sự sắc bén!
Xem ra mình vẫn quá khiêm tốn, quá nhân từ rồi!
Khiêm tốn đến mức khiến bọn họ quên mất là ai lãnh đạo ba trăm nghìn quân, không sợ hy sinh giúp bọn họ giành lấy giang sơn thái bình này.
Nhân từ đến mức khiến bọn họ quên mất Quỷ Vương ngày xưa đại sát tứ phương, tắm máu thế giới ngầm phương Tây có uy nghiêm không thể khinh nhờn thế nào.
“La Cường, liên hệ với chiến khu Tây Dã, kêu bọn họ nhanh chóng đưa đồ tướng quân của tôi đến đây!”, Sở Phàm đứng thẳng người nhìn thành phố đèn đuốc sáng trưng bên dưới.
“Hôm hôn lễ nhà họ Chu, tôi muốn đích thân có mặt, trút giận cho em gái tôi”.
La Cường lập tức nghiêm túc đồng ý: “Vâng”.
Đường Thanh Sang - giám đốc tỉnh trước đây của Giang Bắc, quan lớn cấp hai, có thế lực lớn?
Sở Phàm cười khinh bỉ, chậm rãi duỗi tay ra: “Tôi rất muốn xem thử cụ ta có chịu được một chưởng này của tôi không”.
Số quan lớn cấp hai chết dưới tay anh, e rằng còn lớn hơn cả số tuổi của Đường Thanh Sang nữa.
Ban đêm, mây đen dày đặc, gió lớn nổi lên.
Thành phố Giang Lăng này sắp thay đổi thời thế rồi!
…
Sáng sớm hôm sau, Sở Phàm đang bận rộn trong phòng bếp nấu bữa sáng cho mọi người, Vân Mộc Văn đi chân trần kích động la hét chạy bịch bịch xuống lầu.
“A, chết mất, tin tức lớn, tin tức lớn!”
Cô ấy cầm điện thoại trợn tròn mắt, khoa chân múa tay vui vẻ nói: “Chị, anh rể, hai người biết gì không, tối hôm qua bộ áo cưới Nữ Thần Ánh Trăng được gọi là ‘hiếm có tuyệt thế’ của thành phố Giang Lăng kia bị người ta mua mất rồi, trời ạ”.
Sở Phàm hờ hững đưa mắt nhìn qua, quả nhiên trên mạng, trên tivi đều đang đưa tin về vị đại gia thần bí hào phóng bỏ ra bốn trăm triệu mua lại bộ “Nữ Thần Ánh Trăng” kia.
Gần như chỉ trong một đêm, cả Giang Lăng đều trở nên sôi trào, cảm khái suy đoán rốt cuộc là nhân vật lớn nào lại giàu có và kinh khủng đến thế!
Dù sao tập đoàn VL có quy định nghiêm khắc, muốn mua lại bộ Nữ Thần Ánh Trăng này không chỉ phải trả được cái giá ba trăm triệu, còn phải có sức ảnh hưởng và bối cảnh nhất định, nếu không hoàn toàn không xứng có được nó.
Cũng vì điều này, cho nên đến bây giờ kiểu áo cưới Nữ Thần Ánh Trăng chỉ có hai mươi bộ này chỉ mới bán ra năm bộ mà thôi.
Mỗi một người mua được đều là nhân vật lớn được trời ưu ái, quyền thế ngập trời.
Vân Mộc Thanh chỉ đưa mắt nhìn qua, bình tĩnh ồ khẽ một tiếng, tao nhã ăn bữa sáng: “Bị mua rồi thì sao?”
“Thì sao á? Trời ạ, chị, sao hai người có thể bình tĩnh vậy chứ!”, Vân Mộc Văn đã sắp sụp đổ rồi, cô ấy kích động nói: “Đó chính là Nữ Thần Ánh Trăng, là giấc mơ của ‘hàng tỷ thiếu nữ’ đó, không ngờ đã bị người ta mua đi mất rồi, chẳng lẽ chị không tò mò, không kích động ư?”
“Không biết anh ấy có đẹp trai không, có cao to không, nhất định là nam thần vô cùng quyến rũ”, Vân Mộc Văn vẻ mặt khát khao, trong đôi mắt si mê như có ánh sao lấp lánh.
Vân Mộc Thanh không vui trợn mắt, thầm nghĩ “nam thần” kia của em đang nấu bữa sáng ở đối diện em kìa.
Sở Phàm cũng sờ mũi, hơi ngượng ngùng ho khan một tiếng: “Không phải chỉ là một cái áo cưới thôi ư, có gì ghê gớm đâu chứ, ăn cơm ăn cơm”.
“Cái gì, chỉ là một cái áo cưới thôi á?!”, Vân Mộc Văn lập tức lên giọng, cô ấy phồng má, thở hổn hển trừng Sở Phàm: “Đó là Nữ Thần Ánh Trăng, là giấc mơ của biết bao nhiêu cô gái đó ạ”.
“Nói thế này nhé, anh rể, nếu anh có bản lĩnh thì cũng mua một bộ Nữ Thần Ánh Trăng đi, nếu được… nếu được em cũng không ngại sáp đến làm vợ bé cho anh!”, Vân Mộc Văn vung tay, khí phách nói: “Em và chị em cùng nhau ngủ với anh, thế nào?”
Ặc!
Sở Phàm trượt chân suýt chút ngã sấp xuống…