Chương 437: Thuộc hạ tham kiến Quân thần của Long Hồn
“Rầm rầm rầm”.
Chẳng mấy chốc, toàn hội trường vỗ tay như sấm dậy. Tất cả mọi người đều đứng dậy cuồng nhiệt tiếp đón người hùng của quốc gia Trần Phong Hoàng.
Người nhà họ Diệp lại càng tự hào hơn cả, hôm nay lại có nhiều ông lớn tới tham dự lễ cưới của nhà họ như vậy. Sau ngày hôm nay, nhà họ Diệp chắc chắn sẽ vươn lên trở thành gia tộc quyền quý bậc nhất.
Trần Phong Hoàng bước vào trong hội trường trong ánh mắt đón chờ của tất cả mọi người.
Trên mặt mỗi người đều tràn đầy kích động, chờ mong được nhìn thấy vị đại tướng số một dưới tay Quân thần của Long Hồn ở ngoài đời trông như thế nào.
Ngay sau đó, Trần Phong Hoàng hiên ngang bước đến, khí thế oai hùng, quân trang thẳng thớm.
Theo sau ông ta còn có hơn mười vị sĩ quan. Cảnh tượng vô cùng phô trương, có thể nói là đã giúp nhà họ Diệp nở mày nở mặt.
Sở Phàm đang ngồi trong góc thấy vậy thì mỉm cười: “Đám người này cũng biết làm trò thật đấy”.
“Thủ trưởng Trần, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
Diệp Vinh Thiều kích động chạy tới nghênh đón, vội vàng nói lời xin lỗi: “Lúc trước ở trong “Đêm hội từ thiện” của ông Thẩm, tôi có mắt như mù không nhận ra được Thủ trưởng Trần nên đã dẫn tới một vài hiểu lầm không đáng có. Mong Thủ trưởng Trần hãy bỏ qua cho tôi”.
“Vâng ạ, thật sự rất xin lỗi Thủ trưởng Trần”, đám người nhà họ Diệp cũng nhao nhao xin lỗi.
Trần Phong Hoàng chỉ lạnh nhạt gật đầu một cái, tỏ vẻ không bận tâm.
Diệp Vinh Hữu ngẩng cao đầu kiêu ngạo nhìn về phía Sở Phàm đang ngồi ở một góc với ánh mắt ngập tràn sự khiêu khích.
Theo như suy nghĩ của hắn, trong đêm tiệc từ thiện lần trước của Thẩm Vạn Tuyên, Sở Phàm chỉ là ăn may nhất thời, bám được người có địa vị như Trần Phong Hoàng thì mới miễn cưỡng đủ tư cách để đặt chân vào bữa tiệc tối lần đó.
Mà giờ đây, đến cả Trần Phong Hoàng cũng đã chủ động tới tham dự lễ cưới của nhà họ Diệp để làm chỗ dựa cho bọn họ. Một mình Sở Phàm là cái thá gì?
Đây chính là nền tảng của nhà họ Diệp, đồng thời cũng là tài nguyên mà chỉ người trong giới thượng lưu mới có được!
Thằng con hoang như mày, có cố gắng thêm mấy năm cũng không sờ tới được những thứ này đâu.
Hiện giờ Diệp Vinh Hữu chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập tự hào kiêu hãnh. Toàn bộ cảm giác xấu hổ nhục nhã lúc trước đều biến mất không còn dấu vết.
“Thủ trưởng Trần, mời ông ngồi”, Diệp Vinh Thiều dùng thái độ tôn kính nhất nói với Trần Phong Hoàng.
Thế nhưng Trần Phong Hoàng chỉ xua tay lạnh lùng nói: “Mấy người không cần phải khách sáo. Tôi cũng chỉ nhận lệnh tới tham dự lễ cưới này mà thôi”.
“Hơn nữa, tôi vẫn chưa có tư cách để ngồi vào vị trí này đâu”.
Ông ta cũng không đủ tư cách sao?
Đám người nhà họ Diệp nghe thấy ông ta nói vậy đều không khỏi kinh ngạc. Ở trên vùng đất Tây Dã này còn có ai có đủ tư cách ra lệnh cho Trần Phong Hoàng? Còn có ai tôn quý hơn cả Trần Phong Hoàng nữa?
Chẳng lẽ là… Quân thần của Long Hồn?
Người nhà họ Diệp bốn mắt nhìn nhau, thấy trong mắt đối phương đều tràn ngập sự kích động.
“Thủ, Thủ trưởng Trần, tôi xin được hỏi một câu. Liệu có phải Quân thần của Long Hồn, Long thủ sẽ đến tham dự lễ cưới của nhà họ Diệp chúng tôi không vậy?”
Uỳnh uỳnh uỳnh.
Toàn bộ người nhà họ Diệp, kể cả hai vợ chồng Tiết Trường Phương cùng với Tiết Lang và Diệp Mỹ Na đều căng thẳng nhìn chằm chằm Trần Phong Hoàng, nín thở chờ đợi đáp án của ông ta. Cả hội trường đều chìm vào yên tĩnh, không một ai dám thở mạnh.
Trần Phong Hoàng chỉ nhếch miệng khẽ mỉm cười rồi nói: “Chẳng phải Long thủ đã tới đây từ trước rồi sao?”
“Rầm rầm…”
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ mọi người đều hỗn loạn!
Người nhà họ Diệp thì mừng rỡ như điên, kích động đến tột cùng.
“Cái gì? Long thủ đã tới đây rồi sao?”
“Trời ạ, Quân thần của Long Hồn đích thân tới tham dự lễ cưới của nhà họ Diệp. Đây là niềm vinh dự cỡ nào cơ chứ? Nhà họ Diệp thật là may mắn”.
“Lần này nhà họ Diệp thật sự phát tài rồi”.
“Nếu vậy thì Long thủ đang ở đâu? Có ai nhìn thấy cậu ấy không?”
Khách mời có mặt trong hội trường đều nhao nhao nhìn quanh bốn phía, căng mắt tìm kiếm vị Quân thần của Long Hồn chỉ mới được nghe trong truyền thuyết.
Còn đám người nhà họ Diệp thì sau khi cảm giác vui mừng phấn khởi qua đi, bọn họ lại sợ hãi toát mồ hôi lạnh toàn thân.
Quân thần của Long Hồn đích thân tham dự lễ cưới của nhà họ Diệp bọn họ, vậy mà không một ai phát hiện ra cậu ấy. Đây là một sự bất kính lớn!
Nếu như khiến Quân thần của Long Hồn – vị chiến thần quyền lực tối cao một tay che trời này tức giận trách tội thì làm sao nhà họ Diệp có thể gánh nổi?
“Thủ trưởng Trần, nhà họ Diệp chúng tôi thật sự quá thất lễ, đến cả chuyện Quân thần của Long Hồn tới đây mà cũng không biết”.
Diệp Vinh Thiều run như cầy sấy nói: “Xin hỏi Long thủ đang ngồi ở chỗ nào? Nhà họ Diệp chúng tôi nhất định sẽ đón tiếp cậu ấy bằng nghi lễ cao quý nhất để đền bù sai lầm ngu ngốc này”.
Trần Phong Hoàng chỉ liếc mắt châm chọc Diệp Vinh Thiều: “Nhà họ Diệp các người đã đón tiếp Long thủ rồi. Quá trình đón tiếp thật sự đã để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc đấy”.
“Hả? Cái gì cơ… Đón tiếp rồi sao?”
Diệp Vinh Thiều lập tức trợn mắt há mồm. Đám người nhà họ Diệp thì ngơ ngác nhìn nhau, không dám tin vào điều mình vừa nghe được.
Tất cả đều đồng loạt hít sâu một hơi vì run sợ, trong lòng thấp thỏm không yên. Bọn họ không nghe ra được ý tứ thật sự trong lời nói của Trần Phong Hoàng.
Nếu bọn họ đã đón tiếp Quân thần của Long Hồn đầy đủ lễ nghĩa thì còn được. Những lỡ như bọn họ có chỗ nào thất lễ thì sẽ gây ra tai họa lớn.
Diệp Vinh Thiều cẩn thận nghĩ lại một lượt, liên tục xác nhận trong lòng.
May mà những vị khách tới tham dự lễ cưới hôm nay đều là những người trong giới thượng lưu nên nhà họ Diệp bọn họ đều tiếp đãi chu đáo hết mực, tuyệt đối đầy đủ lễ nghĩa cần có.
Vậy nên chắc chắn sẽ không thể nào đắc tội với Quân thần của Long Hồn.
“Nếu đã như vậy thì xin Thủ trưởng Trần hãy mời Long thủ ra đây đi ạ”, Diệp Vinh Thiều cung kính nói.
Trần Phong Hoàng lập tức cất bước đi lên, các sĩ quan ở phía sau cũng di chuyển theo từng bước chân của ông ta.
Mọi người trong hội trường đều chăm chú nhìn theo hướng đi của ông ta, tò mò muốn xem thử rốt cuộc Quân thần của Long Hồn trông như thế nào.
Chẳng mấy chốc Trần Phong Hoàng đã đi tới hàng ghế đầu tiên, đồng thời cũng là hàng ghế dành cho khách mời tôn quý nhất, có địa vị cao nhất. Thế nhưng ông ta chẳng hề quay đầu lại mà dứt khoát đi qua.
Hàng thứ hai, ông ta vẫn không thèm chớp mắt lấy một cái.
Hàng thứ ba, hàng thứ tư…
Cứ như vậy cho đến hàng thứ sáu nằm ở dưới cùng!
Mọi người trong hội trường lại bùng nổ thêm một lần nữa.
“Thật không ngờ Quân thần của Long Hồn lại ngồi ở hàng cuối cùng. Đây mới thật sự là khiêm tốn”.
“Những người có địa vị cao thường thích khiêm tốn, quả thật là lòng dạ bao la”.
“Wow, khó trách cả Thẩm Vạn Tuyên và Chủ tịch Quản đều kiên quyết chạy xuống ngồi ở hàng cuối cùng. Chẳng lẽ bọn họ đã nhận ra Quân thần của Long Hồn ngay từ đầu rồi sao?”
Cả hội trường trở nên ầm ĩ như ong vỡ tổ. Đám người nhà họ Diệp thì mặt mày tái mét. Diệp Vinh Thiều đã bị dọa tới mức toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh.
Nhà họ Diệp bọn họ dám để cho Quân thần của Long Hồn ngồi ở hàng cuối cùng, ngang hàng với đám người giúp việc, bảo vệ thấp kém kia sao?
Đây là sự bất kính lớn nhất đối với Quân thần của Long Hồn. Nếu như bị trách tội thì bọn họ xong đời rồi.
Thế nhưng, điều đáng sợ hơn còn đang chờ đợi ở phía sau.
“Thật kỳ quái, hàng cuối cùng cũng đâu có ông lớn nào? Quân thần của Long Hồn đang ngồi ở đâu cơ chứ?”
“Có khi nào là ngồi cùng với ông Thẩm hoặc là Chủ tịch Quản không?”
“Rất có thể đó”.
Trong khi mọi người đều đang bàn tán ầm ĩ, đám người nhà họ Diệp cũng vô cùng căng thẳng..
Sau đó, Trần Phong Hoàng vẫn cứ đi thẳng về phía trước nhìn không chớp mắt. Ông ta lướt qua người ông Thẩm và Chủ tịch Quản rồi đi tới bên cạnh Sở Phàm. Lúc này, bước chân của ông ta mới dừng lại.
Trời ơi…
Ngay lập tức, đám người nhà họ Diệp đều trợn to mắt khi chứng kiến cảnh tượng này. Ai cũng bị dọa sợ suýt ngất xỉu.
Đột nhiên trong đầu bọn họ nảy ra một ý nghĩ cực kỳ đáng sợ gần như không có khả năng xảy ra!
Diệp Mỹ Na thì kích động trợn tròn mắt, kinh ngạc hô lên: “Sở Phàm, chẳng lẽ em, em chính là…”
“Rầm”.
Trần Phong Hoàng dậm chân xuống đất, sống lưng thẳng tắp. Ông ta cung kính cúi chào rồi cao giọng nói: “Trần Phong Hoàng của quân tiên phong trực thuộc Long Hồn Tây Dã kính chào Quân thần của Long Hồn!”
Hơn mười vị sĩ quan ở sau lưng ông ta cũng đồng loạt cúi rạp người xuống, giọng nói hào hùng vang dội: “Thuộc hạ kính chào Quân thần của Long Hồn!”
Rầm rầm rầm…
Thẩm Vạn Tuyên đứng ở một bên dẫn theo hơn mười người đứng đầu của các gia tộc quyền quý đứng bật dậy.
Quản Bá Anh ở bên còn lại cũng dẫn theo hơn mười vị lãnh đạo cấp tỉnh cúi đầu chào.
“Kính chào Quân thần của Long Hồn”.
Giây phút ấy, cả hội trường đều lặng ngắt như tờ, không một ai dám lên tiếng.
Thế nhưng vẻ mặt của mọi người đều như hóa đá, ai cũng ngơ ngác không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.