Mục lục
Chiến thần trở lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh (full 463 chap) – Truyện tác giả: Mạt Bắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 178: Quà bái sư

Tất cả bác sĩ trong phòng đều trợn mắt há mồm, Phó Thiên Ân trầm giọng nói: “Ông Hoàng, Sở Phàm nói không sai, phương thuốc của ông có vấn đề”.

Ngay lúc này, cả căn phòng đều trở nên náo nhiệt, cứ như là một cái nồi bị nổ tung.

Phải biết rằng, bốn người tài giỏi bậc nhất hiện nay của Hạnh Lâm, mỗi người đều có những năng lực truyền đời xuất chúng, mà thứ nổi tiếng và đáng tự hào nhất của Hoàng thánh thủ là phương thuốc đã truyền lại bốn đời ‘Bảo Chi Lâm’ của nhà họ Hoàng.

Vậy mà bây giờ lại có vấn đề?

Vẻ mặt của Hoàng thánh thủ biến đổi liên tục, cuối cùng ông ta bật cười lớn, châm biếm: “Ông Phó, mấy người nói phương thuốc tôi kê có vấn đề ư? Tôi vào ngành y đã sáu mươi năm, ba tuổi thuộc làu sách Thương Hàn*, bảy tuổi có thể nhận biết hàng trăm loại thảo dược, mười lăm tuổi đã tự mình kê đơn thuốc chữa bệnh cho bệnh nhân”. (*sách Thương Hàn: sách viết về các chứng bệnh do cảm lạnh).

“Bây giờ tôi đã bảy mươi lăm tuổi, số bệnh nhân cứu chữa một đời có thể lên tới cả mười nghìn người, trước nay chưa bao giờ chẩn đoán sai, phương thuốc của tôi có thể có vấn đề được sao?”

Trong lúc các bác sĩ đang thì thầm to nhỏ, ông ta bước lên trước một bước, tiếp tục hùng hổ hăm dọa, thách thức: “Chưa nói tới ‘Bảo Chi Lâm’ lưu truyền bốn đời của nhà họ Hoàng tôi, thời trước phương thuốc của nhà tôi đều dâng lên cho vua chúa và phi tần uống. Đến giờ, mấy người có chức quyền cao ở Yên Kinh, Đế Đô vẫn dùng phương thuốc của tôi, nếu như phương thuốc của tôi có vấn đề thì có thể lưu truyền bốn đời, lưu truyền cả mấy trăm năm hay sao?”

Các bác sĩ trong phòng đều gật đầu, rất nhiều người lựa chọn tin tưởng Hoàng thánh thủ.

Đối diện với sự hoài nghi của mọi người và sự cười nhạo khinh thường của đám đồ đệ Hoàng thánh thủ, vẻ mặt Sở Phàm vẫn bình tĩnh, dường như trong lòng đã tính toán cả rồi.

“Ông Phó, vừa nãy bọn tôi đã nghiên cứu tỉ mỉ phương thuốc của ông Hoàng, hoàn toàn không có vấn đề”, Giáo sư Dương và mấy bác sĩ Đông y lão làng cũng đứng dậy, thấp giọng nói với Phó Thiên Ân:

“Nhân sâm bổ khí, nhung hươu hoạt huyết, linh chi, tuyết liên, hà thủ ô,…tỷ lệ mỗi loại dược liệu đều hoàn hảo, không hề xung khắc nhau, dù là hiệu quả thuốc hay là giá trị nghiên cứu y học thì đều ở mức độ tiêu chuẩn, cũng có thể nói là báu vật rồi”.

“Phương thuốc của Sở Phàm thì ngược lại, trần bì, đương quy, hoàng kỳ, còn có một số loại cây chỗ nào cũng có thể bắt gặp như kim ngân, bồ công anh. Chưa nói tới chuyện hiệu quả thuốc thấp hơn so với ông Hoàng một bậc, thời gian điều trị còn dài, giống như rượu Mao Đài và rượu trắng bán lẻ vậy, căn bản không có cùng đẳng cấp”.

“Dựa vào trình độ của phương thuốc này, ai thắng ai thua thì vừa nhìn là đã biết”.

Bọn họ nặng nề, thở dài nói: “Ông Phó, tôi biết ông xem trọng Sở Phàm, nhưng ông đang thiên vị trắng trợn rồi, chuyện này thật không công bằng”.

Phó Thiên Ân quét mắt nhìn mọi người rồi trầm giọng nói: “Phương thuốc của ông Hoàng là bởi vì quý báu, hiệu quả thuốc cao nên trận thi đấu này ông ấy thua rồi”.

Sở Phàm cười nhạt, lộ ra ánh mắt vui vẻ yên tâm, Phó Thiên Ân không hổ danh là bác sĩ số một của Giang Bắc, vừa nhìn một cái đã thấy được khoảng cách giữa hai người họ.

Tất cả mọi người đều mù mờ nghi hoặc, đây là kiểu đạo lý gì vậy?

Mấy tên đồ đệ của Hoàng thánh thủ càng cười cợt xem thường, mỉa mai Sở Phàm thua cuộc.

Chỉ có một mình Hoàng thánh thủ đột nhiên ý thức được điều gì đó, vẻ mặt bắt đầu trở nên nghiêm trọng.

Phó Thiên Ân cầm lấy phương thuốc và giải thích: “Phương thuốc của ông Hoàng hiệu quả cao, trình độ y học cũng rất đáng để nghiên cứu, nhưng đồng thời, những người làm bác sĩ như chúng ta lại không chú ý tới một vấn đề vô cùng quan trọng, đó là giá cả!”

“Nhân sâm, nhung hươu, tuyết liên,… những loại thảo dược Đông y này có cái nào là không đắt đỏ? Ông Hoàng thường tới những nhà giàu có quyền thế, chữa bệnh cho những đại gia lắm tiền nhiều của, bọn họ đương nhiên có thể chi trả được. Nhưng những người dân bình thường, ai có thể gánh nổi chi phí của những loại thảo dược Đông y đắt đỏ như thế?”

“Chỉ là căn bệnh cảm cúm, phương thuốc của ông Hoàng cũng lên tới cái giá sáu mươi nghìn tệ, sáu mươi nghìn tệ tương đương với thu nhập cả năm của một người bình thường, thử hỏi các vị ở đây, có ai sẽ dùng hết tiền lương cả năm của mình chỉ để chữa trị cảm cúm thôi không?”

Tất cả các bác sĩ trong phòng đều cứng họng không nói được gì, sắc mặt Hoàng thánh thủ cũng trở nên u ám, đôi mắt Đường Miên Miên phát sáng, cứ như thể cô đã nhìn thấy hy vọng chiến thắng của Sở Phàm.

Phó Thiên Ân lại nói thêm: “Mà phương thuốc của Sở Phàm, mặc dù hiệu quả thuốc thấp hơn một chút, thời gian chữa trị dài hơn một chút, nhưng đều kê thuốc đúng bệnh, hơn nữa chi phí rất thỏa đáng, bình quân mỗi đợt điều trị không quá hai ba trăm tệ, tất cả mọi người đều có thể chi trả được”.

“Cậu ấy mới thật sự là người biết suy nghĩ cho bệnh nhân, xuất phát từ góc độ của người bệnh để xem xét”.

Phó Thiên Ân nói xong, tất cả các bác sĩ ở trong phòng đều lộ ra vẻ mặt phức tạp và kính phục nhìn Sở Phàm.

Đây mới chính là người bác sĩ có tấm lòng nhân hậu, là phong độ của một người thầy thuốc.

“Không công bằng!”, một đồ đệ của Hoàng thánh thủ đứng dậy, phẫn nộ phản bác: “Thứ chúng ta so sánh là y thuật, là trình độ y học, dù nói thế nào đi nữa thì giá trị phương thuốc của sư phụ tôi cũng vượt xa so với mấy thứ rẻ tiền kia của Sở Phàm”.

“Nhưng cậu đừng quên, y thuật hay trình độ y học của mình là để phục vụ cho ai? Là bệnh nhân, tất cả những gì cậu có đều vì mục đích chữa khỏi bệnh cho người bị bệnh!”

Phó Thiên Ân mạnh mẽ đáp lại: “Kể cả phương thuốc của cậu trình độ có cao đến đâu, hiệu quả có tốt đến mức nào nhưng người bệnh không mua nổi, không dùng được thì những phương thuốc đấy có khác gì một đống giấy rác?”

“Đông y lưu truyền mấy nghìn năm nay, thứ nó dựa vào không phải những ‘bài thuốc gia truyền tổ tiên để lại’ mà là những thứ có ở rộng khắp các núi đồi, những thứ mà cậu nói là ‘đồ rẻ tiền’ kia. Tính thực dụng và tính xác định luôn là tinh hoa của Đông y, từ trước tới nay chưa bao giờ thay đổi”.

Tên đồ đệ kia hoàn toàn cứng họng, cúi đầu ấp úng, không biết phải phản bác ra sao.

Sắc mặt của Hoàng thánh thủ cũng trở nên vô cùng khó coi, cứ như thế này thì ông ta thua cuộc là cái chắc.

Ông ta đường đường là người tài giỏi bậc nhất Hạnh Lâm, là ngôi sao sáng trong giới Đông y, sao có thể thua một vãn bối như Sở Phàm được chứ, huống hồ bản thân còn dùng một nửa cổ phần Bảo Chi Lâm để đặt cược.

Giá trị của số cổ phần đó cũng lên tới năm tỷ, là tâm huyết bốn đời nhà họ Hoàng của ông ta.

Hoàng thánh thủ lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói với Sở Phàm: “Dù có nói thế nào đi nữa thì số bệnh nhân tôi chữa khỏi cũng vượt xa cậu, chỉ cần điểm này thôi thì cậu cũng không có cách nào phản bác được đâu nhỉ?”

“Nhìn từ điểm này mà nói, mặc dù phương thuốc của tôi không bằng cậu, thế nhưng trình độ y thuật và kiến thức như vậy thì cậu vẫn còn kém xa tôi nhiều lắm…”

Ông ta chưa nói xong, đột nhiên có một bác sĩ vội vàng chạy đến nói:

“Ông Hoàng, không hay rồi, mười bảy bệnh nhân mà ông chữa khỏi, chỉ có ba người cầm đơn thuốc ông kê, những người còn lại đều mắng chửi ông, bọn họ nói ông là kẻ lừa đảo, cố ý kê bừa đơn thuốc, hại bọn họ táng gia bại sản”.

Đường Miên Miên khẽ mím môi bật cười, ánh mắt của tất cả mọi người cũng bắt đầu trở nên thú vị.

“Cái gì? Kẻ lừa đảo?”

Hoàng thánh thủ giận đến mức há mồm trợn mắt, sắp tức hộc máu đến nơi, ông ta đường đường là ngôi sao sáng của giới Đông y, vậy mà bị người ta nói là kẻ lừa đảo? Sao lại có thể như vậy được chứ!

“Hơn nữa, hơn nữa, những bệnh nhân mà ông chữa trị còn đang ở bên ngoài kêu gào, bọn họ mong được thần y Sở Phàm khám chữa lại cho mình, bọn họ chỉ tin tưởng cậu ấy”.



Trong phút chốc, sắc mặt Hoàng thánh thủ xám như tro tàn, kinh ngạc không thôi.

Ông ta bận rộn cả nửa ngày trời, đây không phải đang mang đến lợi ích cho Sở Phàm hưởng thụ sao?

Phó Thiên Ân thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Xem ra bệnh nhân đã dùng hành động thực tế để thay chúng ta đưa ra lựa chọn, ai thắng ai thua, không phải vừa nhìn đã rõ rồi sao?”

Sở Phàm sải bước tiến lên, liếc mắt nhìn Hoàng thánh thủ vẫn đang mang vẻ mặt sững sờ, mở miệng nói: “Ông Hoàng, tôi xin nhận một nửa cổ phần của Bảo Chi Lâm, cảm ơn sự hào phóng của ông”.

“Chỉ là lát nữa tôi phải đi chơi với con gái ở vùng ngoại ô, không có thời gian xử lý chuyện tiếp quản công ty của ông”.

Lúc mặt mày Hoàng thánh thủ tối sầm lại, hối hận không thôi, Sở Phàm chỉ vào Đường Miên Miên đang đứng bên cạnh rồi nói: “Vậy thì giao cho cô ấy, một nửa cổ phần của Bảo Chi Lâm, kể từ ngày hôm sẽ giao cho cô Đường Miên Miên, mọi chuyện đều do cô ấy toàn quyền đại diện xử lý”.

Cả căn phòng đều sửng sốt, Đường Miên Miên vẫn đang trợn tròn đôi mắt xinh đẹp đầy kinh ngạc, Sở Phàm lại bật cười nhẹ nhàng: “Học trò ngoan, cái này coi như thầy tặng cho trò quà bái sư”.

Cổ phần Bảo Chi Lâm với giá trị hơn năm tỷ, giá trị thương hiệu hơn mười tỷ lại tặng cho người khác một cách dễ dàng như thế.

Chuyện này cũng quá điên cuồng, quá là không có tính người rồi!

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK