Chương 57: Tâm sự thiếu nữ
Chát…
Hestia cười lạnh một tiếng, quyết đoán tát một cái lên khuôn mặt kiêu ngạo của Hàn Mai, hơn nữa còn ra tay rất tàn nhẫn, đánh cô ta lảo đảo, suýt chút ngã xuống đất.
Liễu Huy Thái vội vàng đỡ vợ, sắc mặt cũng hơi khó coi.
Hàn Mai che gò má hằn dấu tay đỏ ửng, tóc rối tung, vẻ mặt vừa phẫn nộ vừa khó tin.
Bình thường, cô ta là phu nhân giám đốc cao quý, vênh váo ta đây đã quen, có bao giờ phải chịu uất ức thế này đâu?
“Đồ phụ nữ đê tiện, cô dám đánh tôi, tôi liều mạng với cô!”
Hàn Mai tức giận hất tay Liễu Huy Thái ra, phẫn nộ nhào về phía Hestia.
“Thứ không có mắt”.
Hestia nhướng mày, trở tay tát thêm hai cái, khoé miệng Hàn Mai lập tức có máu tươi chảy xuống, trầy da tróc vẩy.
“Cô…”
“Tôi không chỉ đánh cô mà còn dám giết cô nữa, cô muốn thử không?”, Hestia nhướng mày, cười khẩy liếc Hàn Mai một cái.
Trong tay mấy vệ sĩ mặc đồ đen phía sau xuất hiện mấy khẩu súng lục, bắn mấy phát bên chân Hàn Mai, đạn ra khỏi vỏ khiến bụi đất bay lên, xung quanh ầm ĩ.
Hàn Mai sợ vỡ mật, run rẩy trốn sau lưng Liễu Huy Thái, không dám ngang ngược nữa.
Đám người xung quanh cũng không khỏi sợ hãi xôn xao.
Đây là súng thật, có thể bắn chết người đấy!
“Cô Hestia, xin lỗi, xin lỗi”, sắc mặt Liễu Huy Thái trắng bệch, vội vàng đi tới cúi đầu xin lỗi.
Hắn ta xem như hiểu được mấy tài phiệt này đáng sợ đến mức nào rồi, một giám đốc nhà văn hoá như hắn ta hoàn toàn chẳng là gì trước mặt người ta cả.
Không ngờ Sở Phàm kia lại có thể khiến Hestia giết người vì mình, rốt cuộc anh có thân phận, có bối cảnh đến mức nào chứ, hắn ta không thể tưởng tượng được, chỉ có thể cúi đầu phục tùng.
“Là chúng tôi không đúng, chúng tôi xin lỗi, xin cô tha cho”.
Hàn Mai sợ hết cả hồn, lúc này cũng liên tục xin lỗi theo Liễu Huy Thái: “Xin… Xin lỗi, xin lỗi…”
Hestia chợt cảm thấy nhàm chán, mấy nhân vật nhỏ thế này lấy đâu ra can đảm dám khiêu khích uy nghiêm của ngài Quỷ Vương chứ?
Nếu ở thế giới phương Tây, người như thế đã sớm bị chém thành thịt vụn, ném vào trong biển cho chó ăn rồi.
“Hôm nay cho các người một lời cảnh cáo, nếu còn có lần sau thì không chỉ đơn giản là mấy bạt tai thôi đâu”, Hestia lạnh lùng nhìn thoáng qua Hàn Mai, khiến cô ta rụt cổ, trong ánh mắt sợ hãi chứa đựng sự không cam lòng và khuất nhục.
Liễu Huy Thái cũng thở phào một hơi, tái mặt nở nụ cười: “Đương nhiên, đương nhiên rồi…”
“Anh tên Liễu Huy Thái đúng không?”, Hestia tuỳ ý liếc hắn ta một cái, nói một câu đầy hàm ý:
“Hy vọng anh thật sự có bản lĩnh, có thể dựa vào năng lực thật sự của mình để nuôi sống cả nhà anh”.
Hestia đi giày cao gót tao nhã rời khỏi, đám người xung quanh cũng dần giải tán.
Liễu Huy Thái nhíu chặt mày, không biết câu nói cuối cùng của Hestia là có ý gì?
Cái gì gọi là dựa vào năng lực thật sự của mình để nuôi sống cả nhà? Hắn ta đường đường là giám đốc nhà văn hoá, tiền biếu hàng năm của mấy ông chủ doanh nghiệp kia đã lên tới tám con số, còn lo không nuôi nổi một nhà ư?
Đúng là khó hiểu.
Reng reng reng…
Đúng lúc này có người gọi điện thoại đến, chính là lãnh đạo trực tiếp của Liễu Huy Thái.
Hắn ta hít sâu một hơi ổn định lại tâm trạng, cung kính nói: “Lãnh đạo, tôi…”
“Liễu Huy Thái, bây giờ tôi tuyên bố, anh bị tình nghi tham ô hối lộ, lạm dụng chức quyền, bây giờ sẽ huỷ bỏ tất cả chức vụ của anh, anh bị cách chức tạm thời rồi!”, còn chưa nói xong, đầu bên kia đã vang lên một giọng nói cực kỳ nghiêm túc.
Cộp cộp cộp…
Liễu Huy Thái lảo đảo lùi về sau mấy bước như bị sét đánh, nếu không nhờ Hàn Mai bên cạnh đỡ lấy, e rằng hắn ta đã ngã phịch xuống đất rồi.
“Lãnh đạo, vì… vì sao thế ạ?”, sắc mặt Liễu Huy Thái tái mét, sụp đổ la lên.
“Anh còn có mặt mũi hỏi tôi vì sao hả? Chuyện anh làm mấy năm nay anh còn không biết sao? Nghĩ lại xem anh đã đui mù đi đắc tội với nhân vật lớn nào rồi, là thị trưởng tự mình gọi điện thoại tới chỉ tên muốn xử lý anh đấy!”
Lãnh đạo bên kia tức giận mắng: “Người của Bộ Kỷ luật đã đến tịch thu nhà anh rồi, anh tự mình cầu phúc, đợi bị xử lý đi…”
Tút tút tút…
Điện thoại của Liễu Huy Thái rơi xuống đất, cả người hắn ta như sụp đổ trong nháy mắt, trực tiếp ngã xuống đất, người không ngừng run rẩy, đáy lòng lạnh lẽo!
“Ông xã, sao thế, anh sao thế?”, Hàn Mai vô cùng căng thẳng, liên tục la lên.
“Xong rồi, xong hết rồi…”
Ánh mắt Liễu Huy Thái đờ đẫn, chỉ lẩm bẩm mãi, lúc này, trong đầu hắn ta đột nhiên nhớ lại câu Sở Phàm nói khi nãy:
“Anh nhìn rõ mọi việc như thế, vậy có từng nghĩ tới hậu quả của việc đắc tội tôi chưa?”
“Đủ để khiến anh tan xương nát thịt đấy”.
Liễu Huy Thái lập tức thấy tay chân lạnh như băng, sau lưng thấm ướt mồ hôi lạnh.
“Rốt cuộc cậu ta là thần thánh phương nào!”
Mãi đến khi ngã ngựa, hắn ta vẫn không thể biết rốt cuộc Sở Phàm có lai lịch gì, có bối cảnh gì, vì sao lại có thủ đoạn như thế.
Hắn ta không hiểu, hơn nữa e rằng cả đời này cũng không thể nào hiểu được…
…
Sau khi xử lý xong việc vặt của đám người Hàn Mai, Hestia đuổi mấy người không cần thiết đi, đi tới chỗ của Sở Phàm.
Cô ấy hơi cúi người, cung kính nói: “Thưa anh, xử lý kết quả như thế, anh đã hài lòng chưa?”
Sở Phàm đang khuấy một ly cà phê mài thủ công, nét mặt ung dung lạnh nhạt, lười suy nghĩ nhiều với những việc nhỏ này.
“Làm phiền cô rồi, ngồi đi”.
Anh chỉ vào cái ghế trống bên cạnh, hờ hững nói.
Mấy quản lý cấp cao của công ty ở bên cạnh Hestia đưa mắt nhìn nhau, nơi này rõ ràng là địa bàn của chủ tịch mà, sao trông Sở Phàm lại giống chủ hơn thế này?
Càng khó hiểu hơn là nữ thần chủ tịch vẫn luôn kiêu ngạo quái gở lại như đứa bé ngoan, vô cùng ngoan ngoãn ngồi xuống.
Cô ấy lén nhìn thoáng qua Vân Mộc Thanh ở bên cạnh, im lặng suy nghĩ về quan hệ giữa người phụ nữ xinh đẹp này với Sở Phàm.
Sở Phàm lên tiếng giới thiệu: “Hestia, một người bạn cũ của tôi, cũng là bà chủ một tay sáng lập ra đế quốc thương mại thung lũng Vui Vẻ”.
“Vân Mộc Thanh, vợ tôi”.
Vân Mộc Thanh trợn to mắt, cô không ngờ Sở Phàm sẽ giới thiệu mình như vậy, dù sao quan hệ của hai bây giờ vẫn chỉ là “vợ chồng giả”.
Hestia đã sớm có chuẩn bị trong lòng, nhưng nghe thấy lời giới thiệu của anh cũng cực kỳ ngạc nhiên: “Anh kết hôn rồi sao ạ?”
Sở Phàm thản nhiên đáp: “Ngay cả con cũng có rồi, Đan Đan, tới đây”.
Đan Đan đang chơi đùa bắt bướm cùng Tiểu Hổ cách đó không xa nghe vậy lập tức chạy chậm tới, đôi mắt to cong như trăng lưỡi liềm: “Bố!”
Hestia vừa kinh ngạc vừa khó tin nhìn vẻ mặt dịu dàng cưng chiều của Sở Phàm, đây vẫn là ngài Quỷ Vương nổi tiếng hung ác, một tay tàn sát Thánh điện ở thế giới ngầm phương Tây kia sao?
Tương phản thật quá lớn.
“Đại nhân, cuộc sống của anh bây giờ đúng là hạnh phúc”.
Hestia đảo mắt qua lại nhìn cả nhà Sở Phàm ở cùng nhau, khẽ nói một câu, vẻ mặt lộ ra chút hâm mộ và mất mát.
Trước kia, lúc còn là một cô gái ngây thơ, cô ấy từng mơ thấy rất nhiều lần rằng mình có thể trở thành người phụ nữ bên cạnh Sở Phàm, lang bạc khắp thế giới cùng anh, sinh con đẻ cái cho anh…
Mà bây giờ rốt cuộc cảnh trong mơ của cô ấy cũng đã thành sự thật.
Nhưng đáng tiếc là, người phụ nữ ở bên cạnh anh lại không phải là mình.