Chương 204: Chiếu tướng
Phương Trung lập tức chửi lại, triệt để trở mặt, khinh thường mắng nhiếc: “Gọi cụ một tiếng cụ Đường thì thật sự coi mình là người giỏi giang à? Chút chiến tích nhỏ nhoi của cụ, chút tài sản ít ỏi của nhà họ Đường, trong mắt nhà họ Phương chúng tôi chẳng là cái thá gì hết”.
“Cụ thực sự cho rằng tôi thật lòng muốn lấy con gái cụ à? Đừng nằm mơ, tôi chỉ coi cô ta như món đồ chơi, một công cụ để trợ giúp và thỏa mãn dục vọng mà thôi”.
Phương Trung hết lần này đến lần khác bị mất thể diện, hoàn toàn lộ rõ bản chất, nở nụ cười nham hiểm: “Không những vậy, tôi còn muốn cả Giang Lăng, toàn bộ thế giới đều biết phụ nữ nhà họ Đường chỉ là món đồ chơi ngẫu hứng của tôi mà thôi”.
Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Miên Miên tràn đầy phẫn nộ, Đường Việt Quân cũng tức đến phát run, toàn bộ người nhà họ Đường đều cảm thấy bị xúc phạm, hô hào muốn giết tên khốn khiếp Phương Trung.
Nhưng Phương Trung được binh lính nhà họ Phương bảo vệ, thế nên không thể động vào anh ta.
Phương Trung vô cùng kiêu ngạo, anh ta cười giễu cợt, chỉ vào Sở Phàm cách đó không xa, tự mãn nói: “Ranh con, tao cho mày cơ hội cuối cùng, đừng ép tao trở mặt”.
“Nhà họ Đường ở Giang Lăng, tao còn chơi đùa trong lòng bàn tay, mày lấy tư cách gì đấu với tao?”
“Lập tức quỳ xuống nhận lỗi, tao sẽ chừa cho mày một con đường sống!”
Phương Trung cười như điên dại, anh ta đã có chủ ý, lúc Sở Phàm sợ hãi quỳ gối cầu xin, anh ta sẽ cho người chém thêm một nhát dao.
Thế gian này không có nỗi đau nào hơn việc cho hy vọng nhưng nhận lại toàn tuyệt vọng.
Nghĩ thôi đã thỏa mãn.
La Cường nheo mắt, cười chế giễu, trong mắt cậu ta, Phương Trung chẳng khác nào một xác chết.
“Anh thích bắt người khác quỳ đến vậy à?”, Sở Phàm ngẩng đầu liếc anh ta một cái, bình thản nói: “Thôi được, hôm nay cho anh thỏa mãn”.
Phương Trung cho rằng cuối cùng Sở Phàm cũng cúi đầu nhận sai, cười hả hê, dáng vẻ ngạo mạn như kẻ thắng cuộc: “Ranh con, xem như mày thức thời, hôm nay cậu chủ đây…”
Tuy nhiên giây tiếp theo, lời còn chưa nói hết, La Cường đứng một bên đã đứng thẳng người dậy, hạ thấp họng súng.
Pằng
Đầu gối Phương Trung trúng đạn, máu tuôn ra, quỳ thẳng xuống trước mặt Sở Phàm rồi hét lên thảm thiết.
Sở Phàm bĩnh tĩnh hỏi: “Hài lòng rồi chứ?”
Mọi người chết lặng.
Anh nói quỳ gối lại là để Phương Trung quỳ trước anh à?
Chẳng ai ngờ được rằng, Sở Phàm lại kiêu ngạo, dứt khoát đến vậy, dám bắn cả cậu chủ nhà họ Phương?
Tất cả người nhà họ Đường đều há hốc miệng vì kinh ngạc, ngay cả Đường Việt Quân - một con người trải qua bao thăng trầm của cuộc đời cũng không khỏi sững sờ vài giây, sau đó thở dài cảm khái, vẻ mặt ngưỡng mộ: “Đây chính là thực lực”.
Thực lực bất chấp tất cả!
Phương Trung cắn răng, toát mồ hôi lạnh, anh ta không thể tin nổi, nhìn chằm chằm Sở Phàm: “Mày, máy dám bắn tao?”
“Đúng vậy”, Sở Phàm bình thản đáp: “Tôi còn dám bắn phát thứ hai nữa, anh tin không?”
Khóe miệng Phương Trung co giật, vẻ mặt u ám.
Giọng điệu của Sở Phàm vô cùng bình tĩnh, tựa như đang hỏi một người lạ, anh ăn cơm chưa? Một câu hỏi nhẹ nhàng, thản nhiên, tùy ý đến vậy, dường như cậu chủ nhà họ Phương chẳng qua chỉ là loài giun dế không đáng để tâm.
“Cậu chủ!”
Đám binh lính nhà họ Phương ở phía sau cực kỳ hoảng sợ, tất cả cùng xông đến.
Ngô Nghĩa bị đánh và cậu chủ bị thương, đây là hai vấn đề khác nhau.
Ngô Nghĩa chẳng qua chỉ là một con chó mà thôi, cho dù bị băm nát cũng không quan trọng.
Nhưng Phương Trung là độc đinh đời thứ ba nhà họ Phương, nếu anh ta có bất kỳ thương tổn gì thì bọn họ sẽ phải trả giá bằng tính mạng
Mấy chục binh lính hung hãn nhà họ Phương xông lên, khiến người nhà họ Đường sợ thót tim, không biết nên làm thế nào, Sở Phàm dù kiêu ngạo nhưng cũng chỉ có một khẩu súng, hai người sao chống lại được.
Đúng lúc này, Sở Phàm nhíu mày, chỉ phẩy tay một cái, hời hợt qua loa!
Ầm.
Một cây cổ thụ cao lớn, thân to bằng ba người ôm trong vườn hoa bỗng nhiên rắc một tiếng đổ rạp xuống phía đám binh lính nhà họ Phương.
Bụi đất tung tóe, sức nặng khổng lồ đập thành một hố sâu trên mặt đất mấy kẻ xui xẻo chạy không kịp bị đè lên chân, ngã xuống vũng máu, kêu gào thảm thiết.
Sở Phàm bình tĩnh nói: “Còn không đến lượt các người làm bậy, đừng quản lắm chuyện như vậy, cứ từ từ mà xem”.
Binh lính nhà họ Phương vốn hung hăng xông lên, lúc này sắc mặt trắng bệch, toát mồ hôi lạnh, nào dám bước tiếp nữa.
Chết tiệt, cái này nếu đập thẳng lên người chẳng phải sẽ tan xương nát thịt à?
Đây là sức người sao? Tên này là quái vật gì vậy trời.
“Tông, Tông sư võ đạo ư?”
Phương Trung lập tức thay đổi sắc mặt, đồng tử co rút, kinh ngạc thốt lên.
Nhà họ Phương là một trong sáu nhánh của Võ Minh, tầm mắt của anh ta đương nhiên rộng hơn người bình thường, vừa nhìn thoáng qua liền biết thực lực của Sở Phàm.
“Anh biết Tông sư võ đao? Thật hiếm thấy”, Sở Phàm liếc mắt nhìn Phương Trung, chỉ một ánh mắt liền khiến Phương Trung cảm thấy áp lực như núi.
“Anh có biết, vì sao tôi không để tâm đến anh không?”
“Vì, vì sao?”, Phương Trung cắn răng hỏi.
“Bởi vì anh quá yếu, không đủ để tôi giẫm”, Sở Phàm bình thản nói, nhưng câu trả lời lại vô cùng ngạo mạn.
Khóe miệng Phương Trung co rút, nhưng chuyện điên cuồng hơn còn ở phía sau
“Cho anh hai mươi phút để gọi người, có năng lực bảo vệ anh thì được sống. Nếu không có vậy thì chết đi”.
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn, mà mấy người phụ nữ ánh mắt phát sáng, quá kiêu ngạo, quá ngang tàng!
Đây mới là đàn ông đích thực, đây mới là khí thế của đại trượng phu!
Lúc này Phương Trung vừa tức vừa hoảng hốt, phẫn nộ hét lên: “Khốn kiếp, mày điên khùng gì vậy, một Tông sư, một thằng tập võ thất phẩm mà thôi! Nhà họ Phương tao đâu phải không có Tông sư, dám động đến tao, tao sẽ nói ông nội xử mày, giết cả nhà mày”.
Sở Phàm nhìn anh ta: “Anh nói nhảm hơi nhiều”.
Ầm.
La Cường đập một phát khiến Phương Trung tiếp đất bằng chân và tay, nằm rạp trên đất kêu gào.
“Quỳ cho tử tế”, La Cường đánh thêm một cái, lạnh lùng nói: “Bảo mày gọi người, không bảo mày nói nhảm, hiểu không?”
Mặt Phương Trung sưng vù, anh ta nghiến răng nghiến lợi, nhưng không dám nói thêm lời nào nữa, lấy điện thoại ra, tìm số liên lạc rồi gọi người.
Người nhà họ Đường hoàn toàn chết lặng khi thấy cảnh này, không dám tin vào mắt mình.
Đường đường là cậu chủ nhà họ Phương lại ngoan ngoãn làm theo lời Sở Phàm, quỳ gối?
Mà khi nghe được tên của từng nhân vật lớn qua điện thoại, người này dũng mãnh hơn người trước, sắc mặt bọn họ đều thay đổi, vừa kinh ngạc vừa lo sợ. Dường như đoán trước viễn cảnh nhà họ Đường bị vây trong một cuộc chiến, thảm cảnh như rơi vào chín tầng địa ngục.
Vẻ mặt Sở Phàm điềm tĩnh thong dong, ngay từ khi bắt đầu anh chưa từng coi trọng một kẻ tôm tép như Phương Trung.
Thứ anh muốn giẫm đạp là Phương Chấn Khang, là nhà họ Phương ở Giang Bắc, là vị ‘chúa Đất’ ngông cuồng tự đại kia.
“Giúp tôi lấy một bàn cờ khác, tôi muốn chơi mấy ván với cụ Đường”.
Sở Phàm xua tay, Đường Miên Miên không khỏi trừng mắt, lúc nào rồi mà còn có tâm trạng chơi cờ?
Mặc dù bất mãn nhưng cô vẫn đi lấy một bộ cờ mới đến, Sở Phàm và Đường Việt Quân liền sát phạt nhau trên bàn cờ.
Phương Trung quỳ trên đất, vẻ mặt đầy oán hận và phẫn nộ, người nhà họ Đường xung quanh như kiến bò trên chảo nóng, lo lắng không biết phải làm sao.
Nhưng hai người chơi cờ vẫn đang tập trung đấu đá, tựa như hai kẻ ngoài cuộc.
“Brừm, brừm...”
Đúng lúc này, từng tiếng xe gầm thét liên tục vang lên, một đội hình toàn những người mặc âu phục giày da, khí thế phi phàm, vẻ mặt âm trầm vội vàng bước vào cổng nhà họ Đường.
Đường Phùng, Đường Miên Miên và đám người nhà họ Đường thấy đội hình này, sắc mặt khó coi, lộ ra vẻ sợ hãi.
Lúc này hai mắt Phương Trung lóe sáng, hung hăng gào lên: “Đồ khốn, mày toi rồi, tao muốn mày chết không có chỗ chôn!”
Cạch!
Cùng lúc đó Sở Phàm chấn định, ánh mắt khẽ mở: “Chiếu tướng”
Trò chơi bắt đầu!