Chương 274: Không phải em say rồi sao?
Đám người Tổng giám đốc Ngô vội vàng bỏ chạy ra khỏi cô nhi viện như chó nhà có tang.
Trương Tuệ cầm chi phiếu hai mươi triệu Tổng giám Ngô vừa ký, cảm thấy như đang nằm mơ vậy, vô cùng khó tin.
“Tiểu Phàm, không, cậu Sở, thật sự cảm ơn cháu, cháu thật sự là ân nhân của cô nhi viện này mà”, Trương Tuệ kích động đến mức nói năng lộn xộn, Sở Phàm không chỉ bảo vệ cô nhi viện còn có thêm khoản tiền hai mươi triệu nữa, có thể đảm bảo tương lai của mấy đứa nhỏ tàn tật rồi.
“Dì thay mấy đứa nhỏ này cảm ơn cháu”.
Dứt lời, Trương Tuệ lập tức cúi người với Sở Phàm, mấy đứa nhỏ xung quanh cũng đều khom người cảm ơn anh.
Sở Phàm vội đỡ Trương Tuệ dậy: “Dì Trương, sao lại nói thế, đây đều là chuyện cháu nên làm mà, không cần phải vậy đâu”.
“Hơn nữa suy cho cùng Tổng giám đốc Ngô kia cũng là người của tập đoàn Phàm Vân, là cháu quản lý lơ là, thuê loại người khốn kiếp này, đem lại phiền phức cho mọi người”.
“Không, không, việc này sao có thể là lỗi của cháu được, cháu là người tốt, không giống với bọn họ”, Trương Tuệ liên tục xua tay, không biết nên bày tỏ sự cảm ơn bằng cách nào.
Đường Miên Miên cũng dẫn bọn họ đến, bọn nhỏ lớn tiếng “cảm ơn anh Sở Phàm” bằng giọng nói non nớt, sau đó vui vẻ đi nhận đồ chơi và đồ ăn vặt.
Phan Duy ở bên cạnh nơm nớp lo sợ nhìn Sở Phàm, đầu cũng không dám ngẩng lên: “Anh… Anh thật sự là anh Sở ư?”
Đến tận lúc này, đầu óc hắn vẫn còn đang quay cuồng, không thể tin đây là sự thật.
Sở Phàm cười mà không nói, còn Đường Miên Miên lại nhướng mày cười khẩy: “Sao hả, không phải khi nãy anh luôn miệng nói anh là con nuôi của anh Sở sao?”
“Bây giờ bố nuôi đã đứng trước mặt anh rồi kìa, còn không mau khấu đầu chào hỏi đi?”
Phan Duy lập tức xấu hổ đến mức đỏ bừng cả mặt, chỉ hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Lúc đó hắn chỉ là thuận miệng khoác lác thôi, ai mà ngờ “anh Sở” thủ đoạn phi thường, một tay thành lập tập đoàn Phàm Vân đứng đầu ngành thương mại chỉ mới hai mươi mấy tuổi chứ? Hơn nữa người thật còn đang đứng trước mặt hắn nữa?
Lần này hắn thật sự mất hết mặt mũi, tạo thành chuyện cười lớn rồi!
“Xin lỗi anh Sở, là tôi có mắt không tròng làm bẩn uy danh của anh, đều là lỗi của tôi, sau này tôi không dám nữa đâu…”
Phan Duy sợ đến mức liên tục khom người xin lỗi chẳng khác nào con gà đang run rẩy, so sánh với thái độ ngang ngược lúc trước thật sự như hai người khác nhau vậy.
Đây chính là anh Sở oai phong lẫy lừng ở cả Giang Bắc đấy, tuỳ tiện giậm chân một cái cũng có thể dẫn đến một trận động đất, nhân vật nhỏ như hắn sao mà dám làm càn được.
Đường Miên Miên khinh thường bĩu môi, thầm mắng một tiếng “nhát gan”.
“Lần này tôi bỏ qua, nếu còn lần sau thì không đâu”.
Đương nhiên Sở Phàm cũng lười chấp nhặt với hắn, chỉ nhìn Đường Miên Miên, lạnh nhạt nói: “Vả lại con gái nhà người ta không thích anh thì đừng bám lấy nữa, bám lấy mãi sẽ chỉ khiến mình mất mặt thôi, anh thấy đúng không?”
Phan Duy gật đầu như gà con mổ thóc, nịnh nọt lấy lòng: “Phải phải, tôi đảm bảo sau này sẽ không dám bám lấy chị dâu nữa”.
“Hơn nữa chỉ cần có ai dám để ý chị dâu, Phan Duy tôi sẽ là người xử lý đầu tiên, anh cứ yên tâm!”
“Này, ai là chị dâu của anh, không biết xấu hổ!”
Đường Miên Miên đỏ mặt mắng một tiếng, liên tục đánh đá Phan Duy, mấy đứa nhỏ xung quanh cũng ồn ào theo, bầu không khí rất là náo nhiệt.
Một bản nhạc đệm không vui cứ thế kết thúc trong vui vẻ.
Vì cảm ơn Sở Phàm và Đường Miên Miên, Trương Tuệ giữ hai người lại ăn bữa trưa, còn tự mình nấu, một bàn đồ ăn đầy ụ thơm phức.
Bữa cơm trưa này, Sở Phàm ăn ngon lành, Đường Miên Miên cũng uống thoả thích, tửu lượng của người phụ nữ này rất đáng sợ, uống tận hai chai rượu Lão Bạch Can, khiến Sở Phàm cũng hơi ngạc nhiên.
Cuối cùng đương nhiên là uống đến mức say khướt, không biết trời đất gì, còn phải để Sở Phàm đưa cô về nhà.
“Con gái con đứa uống say thế này còn ra thể thống gì nữa”.
Sở Phàm bế thân thể mềm mại của Đường Miên Miên, để cô ta xuống ghế sau xe, hơi bực bội nói.
Lúc này, khuôn mặt lạnh lùng mà xinh đẹp của người phụ nữ được rượu ngon làm trở nên vừa đỏ ửng vừa quyến rũ, cực kỳ mê người.
“Ưm…”
Cô lười biếng rên một tiếng, trở mình, sau đó, hơi thở tinh tế và đều đều mang theo mùi hương của phụ nữ không ngừng phả vào chóp mũi của Sở Phàm.
Đôi chân thon dài của người phụ nữ đan chéo vào nhau, mặt như hoa đào, thân thể yêu kiều hơi nghiêng, áo sơ mi nửa mở, mơ hồ có thể nhìn thấy viền ren màu hồng nhạt, non nửa bộ ngực đã bị đè đến biến dạng, trắng nõn, mượt mà, cao ngất…
Chỉ cần nhẹ nhàng tháo mở hai cúc áo đã có thể thấy rõ phong cảnh bên trong, tất cả đều nằm trong tay chàng!
Người phụ nữ Đường Miên Miên này thật đúng là yêu tinh hại nước hại dân, một cái nhăn mày một nụ cười cũng có thể dễ dàng khiến xương cốt đàn ông mềm nhũn…
“Phù…”
Là một người đàn ông bình thường có tinh lực dồi dào, Sở Phàm cảm thấy huyết mạch như căng lên, cổ họng khô khóc.
“Cô may mắn lắm mới gặp người đàn ông tốt của năm, có gia đình con cái rồi như tôi đấy, nếu đổi lại là người khác thì đã sớm ăn cô cả xương cốt cũng không còn rồi”.
Sở Phàm véo mặt Đường Miên Miên, lẩm bẩm.
Đúng lúc này, người phụ nữ đột nhiên duỗi cánh tay trắng nõn ôm lấy Sở Phàm, sau đó thân thể quyến rũ yếu ớt không xương kề sát đến.
Sở Phàm lập tức mở to mắt…
Mẹ kiếp, thế này ai mà nhịn được chứ?
Chết tiệt nhất là đôi môi nóng bỏng của Đường Miên Miên còn vô thức đến gần khuôn mặt của Sở Phàm, thân thể mềm mại ấm áp không ngừng châm lên ngọn lửa ở bụng dưới, giống như một quả bom hẹn giờ có thể phát nổ bất cứ lúc nào vậy.
Hô hấp của Sở Phàm đã trở nên dồn dập, không thể kiềm chế trở người đè con yêu tinh Đường Miên Miên này dưới thân…
“Reng reng reng,,,”
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, như một chậu nước lạnh lập tức dập tắt ngọn lửa trên người Sở Phàm.
“Anh, bố mẹ bảo anh tối nay dẫn chị dâu và Đan Đan về nhà, cùng nhau ăn bữa tối”, Chu Dĩnh ở đầu bên kia điện thoại nói: “Tiện thể bàn chuyện đến Yên Kinh tham gia cuộc họp gia tộc nhà họ Chu luôn…”
“Anh biết rồi”, Sở Phàm cúp máy, nhìn Đường Miên Miên xinh đẹp như hoa đào ở ghế sau, anh hít sâu một hơi:
“Suýt chút đã mắc sai lầm rồi, bỏ đi, mau chóng đưa cô ta về nhà mới được”.
Lúc này, Đường Miên Miên đang say bất tỉnh nhân sự đột nhiên đạp Sở Phàm một cước rất mạnh, như đang rất tức giận vậy…
Sở Phàm bực bội nói: “Người phụ nữ này say rồi cũng không quên đánh người à? Đúng là đồ cuồng bạo lực…”
Dưới ánh nắng chiều chiếu rọi, Đường Miên Miên vẫn nhắm mắt ngủ say, nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp lại có hai giọt nước mặt chảy xuống, chua xót mà cô đơn…
Nhưng không một ai nhìn thấy những chuyện này, cô cũng sẽ không để người khác nhìn thấy.
Nửa tiếng sau, Sở Phàm đưa Đường Miên Miên về nhà họ Đường.
Đường Phùng mở cửa ra, nhìn thấy Đường Miên Miên say đến mức ngã vào lòng Sở Phàm thì ngây người:
“Cậu Sở, đây là?”
“Uống say rồi, phiền mọi người chăm sóc”, Sở Phàm hơi chột dạ nói, dù sao khi nãy ở trong xe anh vừa sàm sỡ em gái người ta không ít.
“Được, cậu vất vả rồi”, rõ ràng Đường Phùng hơi sửng sốt, sau đó nhìn thoáng qua Đường Miên Miên đang say khướt, kêu người giúp việc tới: “Đưa cô chủ về phòng nghỉ ngơi”.
Đường Phùng xoay người muốn trò chuyện với Sở Phàm, mời anh uống tách trà nghỉ ngơi, nhưng phát hiện chân Sở Phàm như bôi dầu, chạy trốn còn nhanh hơn thỏ nữa…
“Ặc, sao có cảm giác như tiễn ôn thần vậy”, Đường Phùng hơi bực bội lẩm bẩm một câu.
Bốp…
Đột nhiên có người vỗ lên lưng anh ta một cái, Đường Miên Miên tức giận trừng anh ta: “Anh nói ai là ôn thần?”
Đường Phùng: “…”
Không phải con nhóc này đang say à?