Chương 394: Vừa nãy anh nói muốn đánh gãy chân tôi đúng không?
"Thật cảm ơn hai vị sếp quá. Tôi kính hai vị một ly để tỏ lòng cảm ơn hai vị đã nâng đỡ thằng em họ của tôi".
Diệp Vinh Hữu lập tức đứng lên mời rượu như thể mình được hời lớn, vui mừng nâng cao ly rượu lên.
Hắn còn cuống quýt giục Sở Phàm: "Sở Phàm, cậu còn ngồi ngây ra đó làm gì. Mau cảm ơn hai sếp đi chứ, đây là cơ hội lớn, ba triệu đấy".
"Tuột mất lần này thì không có lần sau đâu".
Sở Phàm thản nhiên bưng ly rượu lên rồi cười: "Ba triệu à?"
"Mấy miếng đất này đều nằm ở vị trí đắc địa nhất ở Tây Dã, giá ít nhất cũng phải một tỉ".
"Các ông chỉ trả ba triệu mà đòi lấy đất trị giá cả tỉ bạc của tôi, đúng là ăn cướp. Đã thế còn bảo tôi phải cảm ơn các ông đã nâng đỡ sao?"
Sắc mặt Diệp Vinh Hữu chợt thay đổi.
Triệu Thời và Tân Trác cũng nghiêm mặt lại.
Thằng oắt này không phải kẻ ngốc!
Tinh lắm!
"Chàng trai trẻ, cậu nói đúng, nhưng cậu phải biết rằng một tỉ là giá trước đây, bây giờ Tây Dã đang xảy ra chiến tranh, tình hình hết sức căng thẳng, cái gì cũng rớt giá thảm hại".
Triệu Thời đòi qua mặt Sở Phàm: "Thời buổi này, ba triệu đã là rất cao rồi. Nếu một ngày nào đó chiến tranh lan đến đây, mấy mảnh giấy vụn trong tay cậu không đáng một đồng chứ đừng nói đến ba triệu”.
Sở Phàm thản nhiên đáp: "Thế tôi thà để nó mục nát trong tay tôi chứ không bao giờ để đám gian thương các ông đạt được".
"Chính vì Tây Dã có quá nhiều loại người như các ông, quốc gia gặp nạn không chịu xông pha đền ơn nước nhà mà còn ở đây lợi dụng hoàn cảnh đất nước khó khăn, mua thấp bán cao".
"Có loại người như các ông thì sao Tây Dã có thể hòa bình dài lâu được cơ chứ?"
Triệu Thời và Tân Trác đều sầm mặt xuống, lửa giận bốc lên.
Diệp Vinh Hữu cũng nhíu mày, đè thấp giọng: "Sở Phàm, cậu nói quá lời rồi đấy, mau xin lỗi hai sếp đi".
Tân Trác nhìn Sở Phàm chằm chằm, ánh mắt lộ tia hung ác: "Chàng trai trẻ, tôi hỏi cậu lần cuối, cậu có bán giấy tờ đất kia cho bọn tôi hay không?"
"Bán cho ông à? Tôi thấy bẩn lắm".
Sở Phàm cười khẩy, khinh bỉ quay người rời đi: "Mỹ Na, chúng ta đi".
"Được".
Diệp Mỹ Na lạnh lùng hừ một tiếng rồi nhanh chóng theo chân Sở Phàm.
Mới đầu cô ấy đã chướng mắt với đám người này rồi, đều là một đám gian thương, ăn cướp.
"Sở Phàm, mày đứng lại cho tao!"
Diệp Vinh Hữu đột nhiên rống lên, mặt mày hung tợn nhìn Sở Phàm chòng chọc: "Muốn đi cũng được nhưng mày phải giao giấy tờ đất cho tao, nếu không mày đừng hòng bước ra khỏi cánh cửa này".
"Choang!"
Hắn nắm mạnh cái ly xuống đất.
Xoạch xoạch xoạch...
Bên ngoài phòng riêng, mười mấy tên vệ sĩ phá cửa đi vào.
Bọn họ lăm lăm gậy gộc, mã tấu trên tay, ánh mắt tàn ác nhìn Sở Phàm chằm chằm.
Bây giờ, cuối cùng Diệp Vinh Hữu đã hoàn toàn trở mặt, hung dữ nhìn Sở Phàm.
"Anh Vinh Hữu, anh... Anh làm gì thế? Sở Phàm là người nhà của chúng ta mà", Diệp Mỹ Na sợ hãi tái mét mặt nhưng vẫn dang hai tay ra bảo vệ Sở Phàm.
"Ai là người nhà của thằng con hoang này chứ!"
Diệp Vinh Hữu quát lên, vẻ mặt kiêu căng khinh bỉ. Sau đó hắn cười khẩy: "Năm xưa Diệp Khương Như trốn nhà theo trai, lén sinh con cho người ta. Thằng con hoang này chính là nỗi nhục nhã của nhà họ Diệp chúng ta!"
"Nếu không phải vì trong tay cậu ta còn giữ mấy tờ giấy tờ đất mà bà nội để lại thì anh chả buồn liếc cậu ta lấy một cái nào đâu! Anh tốt bụng giúp cậu ta, cho cậu ta vinh hoa phú quý, thế mà cậu ta không biết điều".
"Thôi bỏ đi, mày đừng trách tao ra tay tàn độc, đánh gãy cặp chân chó của mày trước rồi ép mày giao ra giấy tờ đất sau!"
Vẻ mặt Diệp Vinh Hữu hung hãn hệt như ma quỷ.
"Anh Vinh Hữu, sao... Sao anh lại biến thành loại người này chứ?"
Gương mặt xinh đẹp của Diệp Mỹ Na tràn đầy vẻ hoảng sợ, hệt như đây là lần đầu tiên cô ấy quen biết Diệp Vinh Hữu vậy.
Trong lòng cô ấy, Diệp Vinh Hữu luôn là một chàng trai trẻ có tài, lịch thiệp, nho nhã lễ độ.
Sở Phàm liếc sơ qua rồi bình thản nói: "Mỹ Na, chị bị lừa rồi, anh ta vẫn luôn là con người như thế này, nhưng vì quá biết cách giả tạo nên một người lương thiện như chị mãi vẫn không nhận ra được thôi".
Một giây sau, anh che chở Diệp Mỹ Na ra sau lưng mình, thản nhiên nhìn Diệp Vinh Hữu:
"Tôi cũng cho anh cơ hội cuối cùng, lập tức dắt theo hai thằng rác rưởi này biến đi".
"Tôi có thể nể mặt Mỹ Na không tính toán với anh chuyện hôm nay, nếu không anh tự gánh lấy hậu quả".
Diệp Vinh Hữu ngơ ra.
Triệu Thời và Tân Trác cũng nhìn nhau ngơ ngác.
"Ha ha ha".
Ngay sau đó, bọn họ cười rật rật như vừa được nghe kể chuyện cười.
"Nực cười, thứ như mày mà cũng dám uy hiếp tao sao? Mày là cái thá gì chứ?"
Tân Trác cũng cười khẩy: "Họ Tân tao sống qua bốn mươi nồi bánh chưng rồi, ở cái đất Tây Dã này không một ai dám không nể mặt tao, lần đầu có kẻ cả gan chỉ thẳng vào mặt nói tao là rác rưởi đấy".
Triệu Thời thì giận dữ quăng ly rượu: "Mẹ kiếp, mỗi năm ông dần chết cả rổ thằng bụi đời như mày, lên cho tao, đánh gãy chân chó của nó!"
"Lên!"
Mệnh lệnh được đưa ra, mười mấy tên côn đồ cầm vũ khí của mình hằm hằm xông lên.
Diệp Mỹ Na sợ tím người, bưng miệng hoảng hốt.
Mấy cô gái trong phòng thì la hét inh ỏi, trốn hết vào một góc, run như cầy sấy.
Vẻ mặt của Diệp Vinh Hữu cực kỳ hung dữ, nở nụ cười tàn độc.
Hắn rất mong chờ được nhìn thấy cảnh tượng Sở Phàm quỳ gối xin thả với gương mặt sưng húp.
Triệu Thời và Tân Trác thì càng đắc ý cười lớn, cứ hệt như đã nắm trong tay giấy tờ đất của Sở Phàm, phát triển sự nghiệp, tiền vô như nước, bước lên đỉnh cao của đời người rồi vậy.
"Đáng tiếc, đáng tiếc quá, thằng oắt, tội danh lớn nhất của mày chính là sở hữu giấy tờ đất trị giá đến cả tỉ bạc đấy".
Triệu Thời châm một điếu xì gà, nhàn nhã rít thuốc.
Nhưng chỉ một giây sau đó...
Ầm ầm ầm!
Sở Phàm tay đấm chân đá cực kỳ dũng mãnh như chỗ không người.
Mười mấy tên vệ sĩ được lựa chọn kỹ càng đều đo đất trong tích tắc, gãy hết tay chân, nằm bò trên đất khóc lóc kêu cha gọi mẹ.
Ôi...
Chuyện gì thế này!
Nụ cười chợt tắt ngúm trên gương mặt của Diệp Vinh Hữu.
Điếu xì gà cũng tuột khỏi tay Triệu Thời, ông ta trợn tròn mắt.
Tân Trác thì càng thấy sợ hãi, mặt mày tái mét.
Diệp Mỹ Na che miệng, gương mặt xinh xắn tràn đầy kinh ngạc và sùng bái: "Sở Phàm, em mạnh vậy sao? Đánh bọn chúng nằm bẹp hết cả rồi này!"
Sở Phàm thong dong bước tới bên cạnh Triệu Thời, lạnh giọng nói: "Sai lầm lớn nhất của các ông chính là chọc giận tôi".
Ầm!
Sở Phàm đấm một cú lên mặt Triệu Thời khiến răng ông ta lập tức văng ra cùng với máu. Anh lại nhặt điếu xì gà lên, nhét luôn vào trong mồm ông ta, nó nóng đến nỗi khiến lưỡi ông ta sắp rớt ra, hét lên thảm thiết.
Mặt Tân Trác trắng bệch, ông ta cầm một chai rượu lên muốn chống đỡ nhưng bị Sở Phàm giật lấy, đập lên đầu ông ta khiến máu tươi chảy ròng ròng.
"Sở... Sở Phàm, mày đừng có làm bừa! Tao... Tao là con trưởng của nhà họ Diệp đấy, nếu mày động vào tao thì nhà họ Diệp sẽ không tha cho mày đâu", Diệp Vinh Hữu nuốt nước bọt, liên tiếp lùi lại phía sau, nhìn Sở Phàm với ánh mắt cực kỳ kinh hãi.
Bây giờ hắn đã cảm nhận được cái gì gọi là sợ hãi rồi.
"Ngại quá, tôi thật sự chẳng xem nhà họ Diệp là cái đinh gì cả", Sở Phàm thờ ơ nói một câu rồi cầm một cây côn sắt lên: "Vừa nãy anh nói muốn đánh gãy chân tôi đúng không?"
Diệp Vinh Hữu trợn tròn mắt, nhìn cây côn sắt kia đập vào đầu gối chân phải của mình mà không sao cản được!
Rắc!
Á!
Diệp Vinh Hữu gào lên thảm thiết, đầu gối chân phải của hắn đã bị đánh gãy, đau đến nỗi khiến hắn sùi bọt mép, ngất đi luôn.