Mục lục
Chiến thần trở lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh (full 463 chap) – Truyện tác giả: Mạt Bắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 224: Tai họa lớn ập lên đầu
 
             “Xong rồi, lớn chuyện rồi, đá trúng tấm sắt rồi”.  

             Nhìn thấy Phương Trung tỏ ra khép nép cung kính với Sở Phàm như vậy, trái tim của Phương Mẫn như rớt xuống vực sâu và vỡ vụn trong chốc lát, sau lưng toát đầy mồ hôi lạnh.  

             Vốn dĩ hắn nghĩ rằng có thể dựa vào địa vị và năng lực của Phương Trung để dạy cho Sở Phàm một bài học, giúp hắn trút giận.  

             Nhưng hắn không thể ngờ được rằng Sở Phàm này lại là ‘khách quý’ của nhà họ Phương.  

             Hơn nữa còn là ‘khách quý’ do chính miệng cụ Phương thừa nhận.  

             Mẹ kiếp.  

             Người mà ngay cả ông cụ nhà họ Phương cũng phải kết thân thì con trai của một người giúp việc như Phương Mẫn có là gì chứ.  

             Trong lòng Phương Mẫn dấy lên cảm giác vô cùng bất an và hoảng sợ.  

             Tất cả khách mời trong sảnh tiệc cũng đồng loạt ồ lên chấn động, kinh ngạc và không thể tin nổi trợn mắt lên nhìn Sở Phàm vẫn đang ung dung bình tĩnh như cũ.  

             Đôi mắt xinh đẹp của Vân Mộc Thanh lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng chỉ trong vòng vài giây đã bình tĩnh trở lại.  

             Từ lúc bắt đầu quen biết với Sở Phàm, sự kinh ngạc vui mừng và chấn động mà người đàn ông này mang tới cho cô thật sự quá nhiều, nhiều đến nỗi bây giờ cô đã quen với điều đó.  

             Chỉ có một mình Lý Phương Cát cau mày, khó chịu lạnh lùng hừ một tiếng: “Gì mà khách quý của nhà họ Phương, có phải cậu Phương nhận nhầm người rồi không, tên này chỉ là thằng tài xế nghèo hèn của cháu gái bên ngoại nhà tôi mà thôi, nhờ vào chúng tôi mới có thể vào đây để nhìn cảnh đời, mở mang kiến thức”.  

             Soạt...  

             Hàng chục con mắt ngay tức khắc đổ dồn về phía họ, Phương Trung cũng hít sâu ớn lạnh, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch cả ra.  

             “Khách quý của nhà họ Phương? Nếu như thật sự cậu ta có thể tạo dựng quan hệ với cụ Phương thì đã giàu lên như diều gặp gió từ lâu rồi chứ còn cần phải làm mấy cái công việc khổ sở kia hay sao?”, Lý Phương Cát vô cùng mãn nguyện với loại cảm giác được mọi người nhìn chăm chú, bà ta tự cao tự đại chỉ vào Sở Phàm: “Mấy người không tin à? Tôi lập tức bảo cháu gái tôi đuổi việc tên khốn này, bảo hắn cút đi cho khuất mắt tôi”.  

             Bốp!  

             Bà ta chưa nói dứt lời, Phương Mẫn lập tức xông đến tát cho Lý Phương Cát một cái, tức giận quát lên: “Câm mồm lại cho tôi, cái con mụ già như bà, từ lúc nào mà khách quý của nhà họ Phương đến phiên người đàn bà chanh chua như bà tùy tiện đánh giá?”  

             Lý Phương Cát ôm lấy hai má sưng tấy, vẻ mặt ấm ức và kinh ngạc: “Cậu Phương, tôi đứng về phía cậu mà, cậu quên rồi ư, Mộc Thanh là do tôi giới thiệu cho cậu, tên tài xế nghèo hèn này cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, cậu ta xứng sao, tôi…”  

             “Câm mồm, bà câm mồm lại cho tôi!”  

             Lúc này Phương Mẫn đã cực kỳ cáu giận, tức đến mức lá gan sắp nổ đến nơi, liên tiếp giáng xuống bốn năm cái tát, khiến da thịt Lý Phương Cát như muốn rách cả ra, ngã xuống đất rồi khóc rống lên.  

             Lý Huân sợ tới mức trốn vào một bên run lên bần bật, không dám nói nửa lời.  

             Phương Mẫn nghiến răng nghiến lợi, con mụ đàn bà chanh chua này, chuyện không nên nói thì lại nói, nếu không phải bà ta sắp xếp lần xem mắt này cho hắn thì sao hắn có thể gặp phải Sở Phàm và bị đánh gãy chân chứ?  

             Sắc mặt Phương Trung thì càng tồi tệ hơn: “Phương Mẫn, bà ta đang nói cậu nhờ người giới thiệu bạn gái của anh Sở đi xem mắt với cậu ư?”  

             Cái tên ngu này, bởi vì bản thân dòm ngó đến Đường Miên Miên - hồng nhan tri kỷ của Sở Phàm mà kết cục suýt chút nữa lôi cả nhà họ Phương vào chịu trận, tên khốn này vẫn còn chưa biết tiếp thu bài học, muốn tìm đến cái chết hay sao?  

             “Đây, đây là hiểu nhầm, là hiểu nhầm”, trái tim Phương Mẫn thấp thỏm không yên, hắn chỉ vào Lý Phương Cát quát mắng: “Đều do bà ta, đều do mụ đàn bà lắm mồm này gây chuyện, tôi không biết gì hết, anh Sở, tôi thật sự không biết quan hệ giữa Mộc Thanh và anh”.  

             Sở Phàm hoàn toàn không để tâm, Vân Mộc Thanh thì bật cười lạnh lùng, khịt mũi coi thường: “Có quỷ mới tin lời anh nói, rõ ràng là do anh thấy quan hệ giữa tôi và Sở Phàm quá thân mật, anh không có cơ hội chen chân nên mới nhân thời cơ báo thù”.  

             Phương Mẫn cứng họng, không nói nên lời.  

             Sắc mặt Phương Trung đã trở nên vô cùng u ám và đáng sợ, anh ta hít sâu một hơi để giữ bình tĩnh, sau đó cung kính hỏi ý Sở Phàm: “Anh Sở, tôi có thể mời anh đến phòng VIP trên tầng hai một chuyến không, có vài lời muốn giải thích riêng với anh”.  

             Sở Phàm gật đầu, dặn dò La Cường bảo vệ Vân Mộc Thanh cẩn thận, sau đó rời đi.  

             Phương Trung cung kính dẫn đường cho Sở Phàm, sau đó quay đầu lại, trầm giọng nói: “Phương Mẫn, cậu cũng đi lên đây”.  

             Phương Mẫn hơi ngẩn ra, sau đó thì vui vẻ không thôi, hắn cho rằng Phương Trung làm vậy là đang muốn hòa giải chuyện giữa hắn và Sở Phàm, chống lưng cho hắn, đòi lại địa bàn…  

             Chẳng mấy chốc, nhà họ Phương đã có người đứng ra tiếp tục duy trì bữa tiệc, dọn dẹp sạch sẽ hiện trường, ở sảnh tiệc lại là cảnh tượng vui vẻ nhảy múa hát ca, xa hoa mà lãng mạn.  

             Chỉ là, trong lòng mỗi người đều nặng trĩu suy nghĩ, vô cùng nghi hoặc và chờ đợi ngước nhìn lên căn phòng trên tầng hai, trong lòng đồng thời nảy ra một câu hỏi ngờ vực: Bên trong đang diễn ra chuyện gì?  

             Phương Mẫn lết cái chân gãy, vô cùng chật vật và khổ sở đi lên tầng hai, mệt đến mức cả mặt đầm đìa mồ hôi lạnh, miệng vết thương lại bắt đầu chảy máu.  

             Cho dù khổ sở như vậy nhưng trong lòng hắn vẫn rất vui vẻ và kích động, bởi vì theo như quy định của nhà họ Phương, kiểu nói chuyện riêng như vậy thông thường đều là để nhà họ Phương chống đỡ cho người của mình, tìm lại thể diện của bản thân.  

             Hơn nữa, có đến mười mấy tên vệ sĩ khí thế mạnh mẽ đang đứng trên hành lang tầng hai, đấy đều là thân cận của Phương Trung. Điều này càng củng cố thêm cho sự chắc chắn trong phán đoán của hắn. Những người này đến để cho Sở Phàm biết tay!  

             Nghĩ thì cũng phải thôi, ban nãy có nhiều người, Sở Phàm lại là khách quý mà cụ Phương chỉ đích danh, nghĩ cho thể diện của cụ nhà thì Phương Trung đương nhiên phải tôn trọng một chút.  

             Thế nhưng bây giờ, người không liên quan cũng không còn ở đây nữa, đương nhiên phải đóng cửa nói chuyện rõ ràng, đòi lại địa bàn và thể diện.  

             Tổ tiên ba đời nhà Phương Mẫn đều là quản gia của nhà họ Phương, dù gì thì hắn cũng là cháu nuôi của Phương Chấn Khang, gần như là cậu chủ nhà họ Phương, so với cái tên ‘khách quý của nhà họ Phương’ Sở Phàm kia thì cũng quan trọng và tôn quý hơn chút chứ?  

             “Lúc trước cho mày chút thể diện ở trước mặt mọi người, mày cũng đừng quá huênh hoang đắc ý, bản thân cho rằng có được chút thiện cảm của cụ Phương là có thể không kiêng nể gì, dám đánh gãy chân tao ư?”  

             Phương Mẫn đóng cửa lại, vẻ mặt hung hăng, ngẩng đầu lên chỉ về phía Sở Phàm: “Tao phải đòi lại thể diện cho anh Phương, bây giờ lập tức quỳ xuống xin lỗi tao, tao có thể tha thứ cho mày…”  

             Bịch!  

             Hắn chưa dứt lời thì Phương Trung bên cạnh đột nhiên quỳ hai gối xuống đất, anh ta hoảng sợ kính cẩn: “Anh Sở, xin lỗi anh, để xảy ra chuyện như vậy là lỗi của tôi, xin anh tha thứ”.  

             Bộp bộp bộp…  

             Ngay sau đấy, anh ta mạnh mẽ dập đầu ba cái, trán cũng trở nên tím xanh.  

             Trong nháy mắt, Phương Mẫn kinh ngạc mở to hai mắt, cứ như nhìn thấy ma: “Chuyện này, chuyện này là sao chứ?”  

             Sao Phương Trung đột nhiên phải trịnh trọng hành lễ với Sở Phàm như vậy? Dù anh ta có là khách của cụ Phương thì cũng không cần phải như thế chứ.  

             Lẽ nào, ngay cả cụ nhà cũng phải vô cùng kiêng nể thân phận của anh ta.  

             Phương Mẫn cảm thấy ớn lạnh, đột nhiên trong lòng dấy lên những dự cảm chẳng lành, sợ đến mức da đầu tê cứng.  

             Sở Phàm ngược lại rất bình tĩnh ngồi xuống ghế, quét mắt nhìn Phương Trung: “Xem ra Phương Chấn Khang đã dạy dỗ thế hệ sau và anh đã rút ra được bài học rồi”.  

             Sở Phàm gọi thẳng tên của cụ Phương, nhưng Phương Trung không hề tỏ ra bất mãn, ngược lại còn bày ra dáng vẻ đương nhiên là như vậy, trầm giọng nói: “Vâng, lúc trước là do tôi bị ma xui quỷ khiến, tôi không nên mơ tưởng đến Đường Miên Miên, càng không nên tự ý ép hôn, dựa vào quyền lực chèn ép người khác”.  

             “Anh là Quân thần của Long Hồn, là người tài xuất chúng, anh không tính toán với mấy tiểu bối chúng tôi là tôi đã thấy may mắn lắm rồi”.  

             Ầm ầm…  

             Ngay lập tức, đầu Phương Mẫn như muốn nổ tung, như thể bị sét đánh, suýt nữa bị dọa sợ mất mật.  

             Cuối cùng hắn cũng nhận ra, rốt cuộc Sở Phàm đang đứng trước mặt là nhân vật lớn ở đẳng cấp gì!  

             Hôm nay, hắn đã gây ra chuyện lớn rồi.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK