Chương 113: Làm bảo vệ dưới trướng tôi
Tục ngữ nói: “Đánh người không vả mặt, mắng người không vạch ra chuyện xấu”.
Đây là quy tắc mọi người đều hiểu rõ và lặng lẽ tuân theo khi giao tiếp với nhau.
Người quen gặp mặt, Vương Nhị Trượng đang đắc ý khoe ra độ giàu có và năng lực của mình, phách lối trước mặt trên nghèo rớt mồng tơi là Sở Phàm, khoe khoang trước mặt đại mỹ nữ Chu Dĩnh.
Nhưng mà…
Sở Phàm lại không chút kiêng dè trực tiếp dùng một câu lột mặt nạ của gã xuống, ba chữ “lính đào ngũ” như một cái tát vang dội vả mạnh lên mặt Vương Nhị Trượng.
Đây là vừa vạch ra chuyện xấu lại vừa vả mặt mà!
Cái tay đang cầm thuốc của Vương Nhị Trượng khựng lại giữa không trung, vừa tức giận vừa bực bội, còn vô cùng xấu hổ nữa.
“Sở Phàm, nói vậy sao mà được”, Vương Nhị Trượng xoa tay, hừ lạnh một tiếng, không vui nguỵ biện: “Lúc đó là do tôi không khoẻ, không chịu nổi huấn luyện tân binh, cho nên rời đi trước mà thôi, ba chữ lính đào ngũ này khó nghe quá rồi”.
“Hơn nữa, điều kiện huấn luyện năm đó thật kinh khủng, hôm nào cũng dậy sớm như gà, ngủ muộn như chó, ăn như cho lợn ăn, làm việc thì như trâu!”
Gã mắng chửi: “Làm gì có ai huấn luyện như đưa người ta vào chỗ chết như vậy chứ? Đó thật sự không phải cuộc sống của con người mà, cậu nói xem, ai mà chịu nổi kiểu huấn luyện địa ngục như thế hả?”
Sở Phàm cười lạnh nhạt nói: “Cả đại đội hơn ba trăm anh em đều có thể chịu đựng được, nhưng kẻ làm lính đào ngũ, chỉ có mỗi mình cậu thôi”.
Chỉ là tập huấn của một đại đội tân binh mà thôi, nhưng gã lại nói giống hệt như địa ngục, người như thế, gặp chút khó khăn đã lùi bước, chưa bao giờ tự kiểm điểm lại bản thân, chỉ toàn biết trốn tránh trách nhiệm.
Vương Nhị Trượng giật giật khoé miệng, gã tức giận phất tay, cứng cổ nói: “Đó là vì bọn họ ngu ngốc, không biết biến báo, không biết đi đường gần!”
Gã vỗ vỗ đồng hồ Rolex trên cổ tay và chìa khoá xe BMW bên hông, kiêu ngạo nói: “Cậu nhìn đi, bây giờ ba trăm người kia sống ra sao rồi? Có ai sống tốt hơn, có tương lai hơn tôi không?”
“Sở Phàm, cậu cái gì cũng tốt, chỉ là đầu óc quá không linh hoạt, chỉ biết đi vào ngõ cụt, haiz, hoàn toàn không biết đối nhân xử thế”.
Vương Nhị Trượng vỗ lên gáy mình, gã châm một điếu thuốc, nuốt mây nhả khói, đắc ý khoe khoang:
“Tham gia quân ngũ, dù làm cả đời thì vẫn là lính thôi, không tiền không thế, có tương lai gì”.
“Ngày thứ hai sau khi tôi rời khỏi quân đội đã quen con gái của gia đình cán bộ cấp cao, không ngừng cố gắng, cuối cùng cũng cưới được cô ấy, sau đó mượn sức mạnh của bố vợ nhận một chức vụ nhàn tản ở đội cảnh sát, lăn lộn mấy năm đã trở thành một cán bộ cấp phó rồi”.
“Chẳng mấy chốc, tôi sẽ dựa vào công trạng này đổi công tác đến khu biệt thự núi Hải Đường, tuổi còn trẻ đã là đội trưởng bảo vệ, có hai mươi mấy cấp dưới, lương một năm hơn một triệu, quen biết toàn là những đại gia, nhà doanh nghiệp giá trị con người hơn trăm triệu, đây là địa vì gì, trình độ gì chứ?!”
Vương Nhị Trượng dập tàn thuốc, kiêu ngạo dạy bảo Sở Phàm: “Đây là cách làm người, đây là đạo lý đối nhân xử thế, cậu vẫn còn non nớt quá, ráng mà học theo đi”.
Sở Phàm chỉ cười nhạt, cũng không nói gì.
Côn trùng mùa hè không thể nói về băng mùa đông, đối với người như Vương Nhị Trượng, anh cũng lười cãi lại.
Chu Dĩnh cũng há hốc miệng, vô cùng cạn lời…
Cái tên này nói một hồi hoá ra là vì bám váy mới có chức vụ như hôm nay?
Có thể nói việc ăn cơm mềm trở nên đắc ý, tốt đẹp cao quý như vậy, tên này cũng là một nhân tài chứ chẳng đùa.
Vương Nhị Trượng lắc lư cổ tay đeo đồng hồ vàng Rolex, gã cười tươi nhìn thoáng qua Sở Phàm, ra vẻ như nhìn thấu tất cả mọi chuyện: “Sao hả Sở Phàm, bây giờ cậu sống ở bộ đội không nổi nữa rồi à? Loại người một không có bằng cấp, hai không có bản lĩnh, ba không có bối cảnh như cậu, chắc khó tìm việc lắm nhỉ? Tôi đoán chắc là chú Chu Long kêu cậu đến tìm tôi, nhờ tôi sắp xếp công việc cho cậu, đúng không?”
Vương Nhị Trượng nhếch miệng cười, gã vung tay, ra vẻ cứ giao cho mình: “Cậu yên tâm, nếu cậu đã tìm đến cửa thì tôi cũng sẽ không ghét bỏ cậu. Sau này cậu cứ đi theo tôi, làm một bảo vệ tận chức tận trách dưới tay tôi, làm việc nghiêm túc, tập trung canh gác…”
Chu Dĩnh hoàn toàn ngây người, cô ta nhìn Vương Nhị Trượng như đang nhìn một tên ngốc.
Sao tên này lại tưởng mình và Sở Phàm đến nhờ gã sắp xếp công việc vậy? Rốt cuộc gã lấy đâu ra tự tin và can đảm thế?
Sở Phàm là ai? Đường đường là đại tướng quân bốn sao, anh hùng đất nước có một không hai!
Lại đi làm một bảo vệ dưới trướng gã?
Gã nghĩ gì vậy?
Vương Nhị Trượng vẫn đắm chìm trong thế giới của mình, gã híp mắt, một tay kẹp điếu thuốc, tự cảm thấy mình đã cho Sở Phàm một ơn huệ lớn: “Cậu cũng đừng xem thường công việc này, đây là tôi nể tình cũ, đặc biệt giúp đỡ cậu, không biết có bao người tranh giành sứt đầu mẻ trán, xin tôi cho bọn họ cơ hội này đâu…”
“Lúc này, có thể chủ động giúp đỡ cậu là vì Vương Nhị Trượng tôi tốt bụng, làm người trượng nghĩa hào phóng”.
“Sau này cậu nhanh nhẹn một chút, hiểu chuyện một chút. Tôi mà lên như diều gặp gió, trở nên vượt trội, chắc chắn cậu sẽ không thiếu một ngụm canh…”
Cộp cộp cộp…
Đúng lúc này, bảy tám người mặc đồng phục bảo vệ một người đàn ông trung niên mặc vest, mang giày da, khí thế không tầm thường vội vàng đi ra từ trong phòng làm việc trên đỉnh núi.
Vương Nhị Trượng lập tức giật mình, gã ưỡn cái bụng bia, sau đó cúi chào một cái: “Chào Giám đốc Ngô!”
Người đàn ông trung niên này chính là giám đốc bộ phận quản lý tài sản của khu biệt thự núi Hải Đường, lãnh đạo trực tiếp của Vương Nhị Trượng.
Vương Nhị Trượng nịnh nọt lấy lòng đưa một điếu thuốc qua, cười nói: “Giám đốc Ngô, em đang muốn báo cáo với sếp một chuyện, muốn sếp giúp đỡ dàn xếp một chút”.
“Người anh em này là một người bạn lúc còn trẻ của em, tên Sở Phàm, bây giờ muốn đến đội bảo vệ của chúng ta công tác, cần sếp ký tên”, gã chỉ vào Sở Phàm, vỗ ngực đảm bảo:
“Sếp yên tâm, nhân phẩm và năng lực em đều nghiêm khắc kiểm tra rồi, tuyệt đối đáng tin, không đem lại thêm phiền phức cho sếp đâu”.
“Sau này để cậu ta đi theo em làm bảo vệ nhỏ, có việc vặt hay châm trà rót nước gì, mọi người cứ tuỳ tiện chỉ huy cậu ta…”
Giám đốc Ngô và người phía sau đều hít sâu một hơi, sắc mặt tái nhợt…
Vương Nhị Trượng cau mày, rất bất mãn chỉ vào Sở Phàm: “Cậu còn ngơ ngác cái gì, không mau cúi đầu nói cảm ơn Giám đốc Ngô đi? Thật là không biết chuyện, thiếu giáo dục…”
Còn chưa nói xong, Giám đốc Ngô đã đẩy Vương Nhị Trượng ra, ông ấy trực tiếp khom lưng chín mươi độ với Sở Phàm, vô cùng cung kính, nơm nớp lo sợ:
“Anh Sở, xin lỗi, là tôi không biết cách lãnh đạo, khiến anh chê cười rồi!”
Mấy người phía sau cũng cúi đầu xin lỗi theo: “Xin lỗi anh Sở”.
Cung kính sợ hãi vô cùng!
Sở Phàm vẫn chắp hai tay sau lưng, đứng thẳng người, sắc mặt bình tĩnh tựa như núi Hải Đường, thần bí rộng lớn, khiến người ta chỉ có thể nhìn lên.
Anh hờ hững nói: “Đứng lên đi, người không biết không có tội, chuyện này không liên quan đến mọi người, đừng tự trách mình”.
Mấy người Giám đốc Ngô lập tức vui vẻ, liên tục nói cảm ơn.
Còn Vương Nhị Trượng thì trợn tròn mắt, gã kêu lên một tiếng, tàn thuốc như muốn làm bỏng tay, gã lùi về phía sau mấy bước, khó tin nhìn Sở Phàm, run rẩy nói:
“Anh… Anh Sở á?!!!”