Chương 171: Tên này là ai?
Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Phàm ăn bữa sáng xong thì đưa Đan Đan đến nhà trẻ.
Tiểu Hổ vẫn đến sớm chờ đợi trong quán cà phê cậu bé đã bỏ một khoản tiền lớn ra xây dựng như trước, ân cần đưa một đống bánh quy trà sữa lên, lấy lòng để chép bài tập của Đan Đan.
Sở Phàm hơi cạn lời, một anh hùng cương nghị như Đường Việt Quân, cả Đường Phùng kia cũng coi như một người đàn ông có trách nhiệm có thành tựu, sao con cháu của bọn họ lại trở thành tuỳ tùng nhỏ “châm trà rót nước” thế này.
Thật đúng là việc đời khó đoán mà…
Nhìn thấy Đan Đan lại một lần nữ bị bánh ngọt và đồ ăn vặt mua chuộc, híp mắt ăn ngon lành, Sở Phàm không khỏi hơi bực bội: Con nhóc kia mới vừa ăn xong bữa sáng, còn có chỗ để ăn được nữa sao? Nếu cứ ăn mãi như vậy, có khi nào lớn lên sẽ trở thành một cô nàng béo không?
Sở Phàm tỏ vẻ bố già lo lắng.
Reng reng reng…
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, là Phó Thiên Ân – bác sĩ nổi tiếng Giang Bắc gọi đến.
“Ông Phó, có chuyện gì không?”, Sở Phàm nghe điện thoại nói.
Phó Thiên Ân ở đầu bên kia điện thoại hơi ngại ngùng nói: “Khụ Khụ, Sở Phàm à, là thế này, không phải lúc trước cậu nói có thể dạy phương pháp châm cứu Cửu Cung Hoàn Dương và một vài lý luận y học cho chúng tôi vô điều kiện sao”.
“Tôi về nói tin này với ông Dương, giới y học Giang Bắc lập tức dâng lên sóng to gió lớn, chúng tôi định tổ chức một ‘buổi giao lưu y học’, mời cậu đến tham gia, bây giờ đã có không ít danh y tới đây tham gia, đây cũng là một cơ hội để trao đổi học thuật”.
Sở Phàm im lặng suy nghĩ mấy giây, anh chợt nhớ đến ngày đó chữa bệnh cho Đường Việt Quân ở nhà họ Đường, anh thật sự từng hứa hẹn chuyện này.
“Được, cho tôi biết thời gian địa điểm, tôi đi qua đó”, Sở Phàm cũng không chần chừ mà đồng ý ngay.
“Không vội, không vội, ngày mai mới bắt đầu buổi giao lưu, tôi đã phái người đi qua đón cậu rồi, hai người cứ từ từ nói chuyện…”, Phó Thiên Ân ở bên kia cười ha ha nói, không đợi Sở Phàm đáp lời đã cúp điện thoại trước.
“Này? Sao ông già này lại gấp gáp thế nhỉ”, Sở Phàm cười, đang đưa mắt nhìn xung quanh xem Phó Thiên Ân phái ai đến đón mình, đột nhiên, một bóng hình quen thuộc lạnh lùng mà xinh đẹp xuất hiện trước mặt mình.
Cách đó không xa, Đường Miên Miên mặc áo khoác thời thượng, vừa phóng khoáng vừa xinh đẹp, làm tôn lên dáng người gần như là hoàn mỹ của cô.
Cô cười tươi dắt Đan Đan và Tiểu Hổ đi về phía Sở Phàm.
“Bố, đây là dì Miên Miên, là cô của Tiểu Hổ, dì ấy rất tốt với tụi con, thường xuyên mời tụi con ăn kem đó”, Đan Đan vui vẻ giới thiệu: “Dì Miên Miên, đây là bố cháu, có phải rất đẹp trai không?”
“Đúng là rất đẹp trai”, Đường Miên Miên nhướng mày, cười sâu xa.
Sở Phàm cũng cười, đưa hai đứa nhỏ đến trường trước rồi chậm rãi tán gẫu với Đường Miên Miên.
“Không ngờ anh lại là bố của Đan Đan”, Đường Miên Miên bắt chéo chân ngồi xuống đối diện Sở Phàm, quan sát anh từ trên xuống dưới: “Không ngờ anh lại có thể sinh ra một đứa con gái xinh đẹp hiểu chuyện như vậy đấy”.
“Đó là tôi tốt số”, Sở Phàm bình tĩnh nói, xuyên qua cửa sổ nhìn Đan Đan đang vui vẻ chạy về phía nhà trẻ, trong lời nói tràn đầy tự hào và hạnh phúc: “Đan Đan, là món quà quý giá nhất ông trời tặng cho tôi”.
Đường Miên Miên nhìn vẻ thâm tình và hạnh phúc của người đàn ông trước mắt, cắn đôi môi đỏ, đáy lòng cảm thấy hâm mộ, cùng với cô đơn và chua xót…
Sự dịu dàng của anh, suy cho cùng cũng không thuộc về mình.
Cô quay đầu đi, hít sâu một hơi điều chỉnh lại tâm trạng, cất lời: “Ông ngoại nói chuyện ‘buổi giao lưu y học’ với anh chưa?”
“Lần này có không ít bác sĩ nổi tiếng có y thuật cao siêu nghe danh mà đến, thậm chí còn có mấy tiền bối trong giới y học, người tài giỏi của Hạnh Lâm, bọn họ đều không tin ‘châm pháp Cửu Cung Hoàn Dương’ thất truyền hơn hai trăm năm có thể xuất hiện một lần nữa, còn bị một người trẻ tuổi mới hai mươi mấy như anh nắm giữ, cho nên, anh phải chuẩn bị thật tốt nhé…”
Sở Phàm lạnh nhạt nói: “Cho nên thật ra ‘buổi giao lưu y học’ này là Hồng Môn Yến, những tiền bối danh y kia cũng đều tới để phá đúng không?”
Giọng điệu tuy bình tĩnh, nhưng anh không hề thấy bối rối, còn cực kỳ tự tin nữa.
“Có thể nói là thế”, Đường Miên Miên đẩy mắt kính, uống một ngụm cà phê: “Y học không thể so sánh với những ngành nghề khác, cần phải có thiên phú và nhiều kinh nghiệm lâm sàng, anh hai mươi mấy tuổi đã nắm giữ ‘phương pháp châm cứu Cửu Cung Hoàn Dương’ thất truyền, mà những tiền bối này chỉ tuổi hành nghề đã gấp hai gấp ba anh, sao có thể khiến bọn họ dễ dàng tin phục được chứ”.
“Nhưng nếu anh có thể chứng minh thực lực của mình, tin rằng danh tiếng và địa vị của anh cũng đủ để đạp lên vai những danh y này, đạt tới độ cao trước giờ chưa từng có, đây là một con dao hai lưỡi”.
Trong mắt Đường Miên Miên có ánh sáng hiện lên, cất lời: “Tôi tin tưởng anh”.
“Nghe cô nói vậy, tôi chợt rất muốn xin mấy tiền bối danh y kia chỉ bảo xem sao đấy”, Sở Phàm vươn vai, bình tĩnh nói: “Bây giờ chúng ta tới đó à?”
“Khen anh xong anh còn tưởng mình giỏi thật”, Đường Miên Miên tức giận trợn mắt, nghĩ tới nghĩ lui, gian trá nói: “Bây giờ không vội, trưa nay tôi có mấy đàn anh đàn chị của học viện muốn tới đây, anh đi tham gia một buổi họp mặt với tôi đi”.
“Lại là buổi họp mặt?”
Sở Phàm hơi đau đầu, hai ngày trước tham gia một buổi họp mặt với Vân Mộc Văn đã đủ khiến anh đau đầu rồi, không ngờ Đường Miên Miên lại đến nữa.
Vì sao phụ nữ lại thích họp mặt thế?
Đường Miên Miên nhướng mày, không vui lạnh lùng hừ một tiếng: “Sao hả, bảo anh đi tham gia họp mặt với tôi, anh rất mất mặt à? Anh có biết có biết bao nhiêu người xếp hàng muốn làm bạn trai của cô nương đây cũng chẳng có cơ hội không”.
Sở Phàm không thể phủ nhận: “Vậy cô tìm người khác đi đi, tôi không cần…”
Ầm!
Đường Miên Miên tức giận đập bàn, hung hăng thốt lên một câu: “Chuyện cô nương đây quyết định, không ai có thể thay đổi, hôm nay anh đi thì đi, không đi cũng phải đi”.
“Thế đi, anh đợi tôi ở đây, tôi đi lấy xe”.
Cô ta ngẩng đầu ưỡn ngực, sải đôi chân thon dài xinh đẹp rời đi.
“…”
Sắc mặt Sở Phàm tối sầm lại, người phụ nữ này luôn táo bạo như thế, trong mắt cô còn có người làm thầy là mình không vậy?
Một tiếng sau, Đường Miên Miên dẫn Sở Phàm đi tới chỗ họp mặt của bọn họ.
Một câu lạc bộ tư nhân khá cao cấp, trang trí xa hoa mà tinh xảo. Phòng trà, quán bar, sảnh bi-a, còn có một sân gofl, dù là nói chuyện công việc hay giải trí, cái gì cần có đều có, cực kỳ đầy đủ.
Điều này cũng khiến Sở Phàm không khỏi cảm thán, mấy người quen biết với Đường Miên Miên đều khá cao cấp, đều là một vài danh y giáo sư công thành danh toại, tốt hơn mấy bạn học không đáng tin của Vân Mộc Văn nhiều.
“Miên Miên, cô đến rồi”.
“Cuối cùng Đường đại mỹ nữ của chúng ta cũng đến rồi”.
“Mọi người đợi cô lâu lắm rồi đó”.
Chẳng mấy chốc đã đi tới một phòng trà đã hẹn trước, bên trong là bảy tám người có nam có nữ, ăn mặc vô cùng tinh tế tỉ mỉ, vì đều là những người thành công, cho nên trên mặt không khỏi mang theo vẻ kiêu ngạo.
Đường Miên Miên cũng kéo tay Sở Phàm ngồi xuống, xin lỗi nói: “Thật ngại quá, trên đường kẹt xe, khiến mọi người phải đợi lâu rồi”.
Vẫn như trước đây, một người đẹp cực phẩm kiêu ngạo lạnh lùng như Đường Miên Miên vẫn luôn là tiêu điểm khiến mọi người chú ý, mà hôm nay, mọi người lại đều nhìn về phía Sở Phàm ăn mặc bình thường đi bên cạnh người đẹp.
Tên này là ai?
“Miên Miên, người bên cạnh là bạn trai của cô à? Không giới thiệu một chút sao?”, một cô gái dáng người cao gầy, vẻ ngoài xinh xắn đột nhiên nheo mắt lại, cô ta nhìn quần áo rẻ tiền trên người Sở Phàm, trong lời nói tràn đầy cảm giác hả hê.