Chương 290: Cậu xứng sao?
Lý Hải Đăng xuất hiện rồi!
Chuyện này giống như một viên đá tạo ra nghìn tầng sóng trên mặt biển vậy.
Mấy người Chu Đạt vội vàng tự nhường đường…
Giám đốc sảnh và mấy bảo vệ, lễ tân đều cúi đầu: “Chào chủ tịch!”
Sở Phàm cũng gật đầu xem như chào hỏi.
Vu Tình kích động sáng mắt lên, Lý Hải Đăng, là quý nhân của Hứa Phú Minh đây mà!
Lúc trước Hứa Phú Minh chỉ gọi một cuộc điện thoại mà Lý Hải Đăng đã đưa ra lợi nhuận tám mươi triệu, rất nể mặt bọn họ, bây giờ bọn họ chịu uất ức, sao Lý Hải Đăng không làm chỗ dựa cho bọn họ được? Có thể không dạy dỗ Sở Phàm và tên giám đốc sảnh lớn có mắt không tròng kia sao?
“Rốt cuộc là có chuyện gì thế?”, Lý Hải Đăng cau mày, tức giận hỏi.
Khó khăn lắm ông ta mới mời được cả nhà Sở Phàm đến làm khách, chỉ có việc gấp rời đi hai mươi phút đã lộn xộn đến mức này rồi, cả nhà Sở Phàm sẽ nhìn mình thế nào đây?
“Sếp Lý, để tôi nói, để tôi nói!”
Vu Tình vô cùng kích động, xung phong bước ra, bà ta vênh váo chỉ vào Sở Phàm: “Đều tại cái đứa con hoang này đây, nó mua chuộc giám đốc của khách sạn ông, để bọn họ cố ý chặn mấy khách hàng là chúng tôi lại, khiến chúng tôi phải mất mặt”.
“Bọn họ chẳng những làm mất mặt tập đoàn Hải Đăng còn bôi nhọ sếp Lý ông một cách lộ liễu nữa, phải trừng phạt nghiêm khắc vào”.
Bà ta tỏ vẻ ân cần lấy lòng, còn vô cùng đắc ý: “Nhưng ông yên tâm, tôi đã nhờ Phú Minh xử lý nghiêm khắc đám cặn bã này thay ông rồi, tuyệt đối sẽ không làm bẩn tay ông đâu…”
Lý Hải Đăng híp mắt lại: “Phú Minh? Xử lý thay tôi?”
“Khụ khụ, bác Lý, xin tự giới thiệu, cháu là Hứa Phú Minh, chắc hẳn bác đã quen thuộc với cháu lắm rồi, nếu không đã không vì một cuộc điện thoại của cháu mà đem lại cho chú Chu Đạt tám mươi triệu lợi nhuận”.
Hứa Nhất Minh bước tới, ngẩng đầu ưỡn ngực nói, tự cảm thấy mình hơn người.
Vì kéo gần khoảng cách với Lý Hải Đăng, thậm chí hắn ta còn gọi là “bác”.
“Tên khốn kiếp này to gan lớn mật, tuỳ ý làm bậy, còn dám hối lộ cấp dưới của bác, làm bác mất mặt, bác yên tâm, cháu nhất định sẽ xử lý tốt tất cả chuyện này thay bác, cứ để cháu lo!”
Hứa Phú Minh vênh váo ngang tàng chỉ vào Sở Phàm.
“Đúng thế, phải trừng trị nghiêm khắc, cho bọn họ biết kết quả của việc xúc phạm sếp Lý đây!”
Vu Tình và Chu Tuyết cười tươi rói, vô cùng chờ mong được thấy hình ảnh Sở Phàm bị đánh như chó, chật vật quỳ xuống cầu xin tha thứ…
Nhưng giây tiếp theo…
Lý Hải Đăng nhướng mày, không chút do dự vung tay tát thật mạnh lên mặt Hứa Phú Minh!
Chát…
Âm thanh vang dội, sức lực mạnh mẽ.
Đám người Vu Tình đều chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra…
Hứa Phú Minh cũng che gò má sưng to, bất chấp đau đớn, ngạc nhiên hỏi: “Bác Lý, sao bác lại đánh cháu?”
Còn chưa dứt lời…
“Chát!”
“Mẹ nó, ai là bác của cậu, cậu nghĩ mình là ai mà dám ra vẻ thân thiết với Lý Hải Đăng này vậy?”
“Chát!”
“Tôi nể mặt cậu cho Chu Đạt tám mươi triệu lợi nhuận? Cậu có mặt mũi cái rắm ấy”.
“Chát!”
“Xử lý cho tôi? Dám bất kính với khách quý của Lý Hải Đăng tôi, cậu là cái thá gì chứ!”
Lý Hải Đăng không hề nương tay, liên tục tát bốn năm cái, khiến đầu óc Hứa Phú Minh quay cuồng, vô cùng nhếch nhác, chẳng khác nào chó nhà có tang cả.
“Tổng giám đốc Lý, tôi sai rồi, xin ông tha cho tôi”.
Hứa Phú Minh bị đánh đến mức mặt sưng như đầu heo, người run rẩy, liên tục xin tha thứ”.
Hai mẹ con Vu Tình cũng trợn tròn mắt, không hiểu chuyện gì đang diễn ra, sợ đến mức hai chân nhũn ra.
Chu Đạt thì ngạc nhiên cau mày…
Hứa Phú Minh này luôn miệng nói có quan hệ thân thiết với Lý Hải Đăng, cũng nhờ nể mặt hắn ta mới đem lại cho công ty mình tám trăm triệu lợi nhuận?
Nhưng nhìn tình hình bây giờ rõ ràng là Lý Hải Đăng không quen hắn ta mà!
“Đồ khốn kiếp, đuổi bọn họ ra ngoài cho tôi, sau này gặp một lần đánh một lần!”, Lý Hải Đăng hung ác bỏ lại một câu, sau đó xoay người áy náy nói với Sở Phàm:
“Sở Phàm, thật ngại quá, khiến cậu chê cười rồi, còn bị đám chết tiệt này làm ảnh hưởng đến tâm trạng nữa”.
“Thôi bỏ những chuyện này đi, lần này tôi đặc biệt nhập khẩu trứng cá muối và tôm hùm châu Âu cho cậu thưởng thức, mời…”
Sở Phàm khách sáo gật đầu: “Mời sếp Lý”.
Anh ung dung xoay người, nhanh nhẹn rời đi.
Cả nhà Chu Long cũng được Lý Hải Đăng nhiệt tình cung kính mời vào trong nhà hàng…
Khoảnh khắc này giống như trời long đất lở vậy, khiến cả nhà Chu Đạt hít sâu, vô cùng khiếp sợ.
“Tiểu Phàm thật sự có quen biết với Lý Hải Đăng, trông còn rất thân thiết nữa!”
Chu Đạt thầm thấy không xong, nhớ tới những “lời hoang đường” Sở Phàm nói ở Lầu Bát Tiên mấy hôm trước, lập tức hoảng hốt!
Chẳng lẽ việc hợp tác với tập đoàn Hải Đăng thật sự là công lao của Sở Phàm ư?
Chẳng lẽ… Chẳng lẽ anh thật sự là “anh Sở” trong truyền thuyết, có giá trị con người mấy chục tỷ, quyền thế phi thường của tập đoàn Phàm Vân đó ư?
Chu Đạt hít sâu một hơi, trong lòng vừa phức tạp vừa hối hận, ông ấy đột nhiên phát hiện mình hiểu lầm Sở Phàm, hiểu lầm đứa nhỏ mình thương yêu từ nhỏ rồi…
Ông ấy vốn tưởng mười mấy năm nay Sở Phàm đã thay đổi, trở nên ngông cuồng tự đại, ếch ngồi đáy giếng, ham hư vinh…
Nhưng xem ra con ếch ngồi đáy giếng là mình mới đúng!
“Phú Minh, Phú Minh anh không sao chứ?”
Lúc này, Chu Tuyết đỡ Hứa Phú Minh với khuôn mặt sưng to dậy, cô ta lo lắng cắn chặt đôi môi đỏ, nơm nớp lo sợ hỏi: “Mẹ, mẹ nói xem có khi nào Sở Phàm kia thật sự là ‘anh Sở’ của Giang Bắc không, chúng ta…”
“Không, không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”
Vu Tình thẳng thắn phủ định với ánh mắt kiên quyết.
Một tên nghèo khổ bước ra từ thâm sơn cùng cốc, làm lính suốt mười năm, một kẻ vô dụng chẳng có gì trong tay, sao có thể là nhân vật lớn một tay che trời được?
Vu Tình không tin, tuyệt đối không thể nào tin.
Bà ta hít một hơi thật sâu, vẫn tự thôi miên mình, không chịu tin năng lực của Sở Phàm: “Cậu ta chỉ may mắn kết bạn với ông chủ lớn là Lý Hải Đăng mà thôi, nếu không có Lý Hải Đăng ủng hộ thì cậu ta chẳng là cái thá gì cả”.
“Ngày mai… Ngày mai chính là tiệc gia tộc của nhà họ Chu, đến lúc đó con cháu nhà họ Chu chúng ta tụ họp, các nhân vật lớn của Yên Kinh đều sẽ chạy tới góp vui…”
“Chắc chắn lúc đó Sở Phàm sẽ lộ nguyên hình, cả nhà bọn họ vẫn sẽ bị giẫm dưới chân, bị người người cười nhạo, châm chọc…”
Mười mấy năm qua đều là như thế, đương nhiên năm nay cũng sẽ thế!
Chu Tuyết cũng thở phào nhẹ nhõm, mắt cô ta sáng lên, sau đó cười khẩy một tiếng: “Dù Sở Phàm có Lý Hải Đăng chống lưng thì sao, anh họ nhà bác hai là người được thống lĩnh chiến khu Yên Kinh khen ngợi, là con nuôi của tướng quân Dương Tuấn Huy!
Đó chính là Trung tướng có thực quyền, chỉ huy một trăm nghìn lính giỏi, địa vị vô cùng cao quý, tiệc gia tộc của nhà họ Chu qua các đời chưa một ai có cấp bậc cao hơn, quyền thế lớn hơn người này cả!
Là nhân vật xuất hiện cuối cùng, vinh quang vô tận.
Dù Lý Hải Đăng có sức ảnh hưởng đến mức nào cũng chỉ là một nhà kinh doanh, sao có thể đánh đồng với trung tướng có thực quyền được? Hơn nữa chưa chắc Lý Hải Đăng sẽ vì một Sở Phàm mà đắc tội với cả nhà họ Chu…
Cũng như dù Sở Phàm thật sự là “anh Sở” của tập đoàn Phàm Vân kia, ở trước mặt tướng quân Dương Tuấn Huy vẫn phải cúi đầu ngoan ngoãn chịu thua thôi!
Huống hồ là anh còn không phải!
Chu Tuyết híp mắt, kiêu ngạo mà khinh thường nói: “Sở Phàm, anh dám khiến người đàn ông của tôi bị sỉ nhục, mối thù này, tôi nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần!”
“Cuộc họp gia tộc ngày mai, anh sẽ hiểu, con hoang suy cho cùng vẫn là con hoang, cả đời này cũng không thể ngóc đầu dậy nổi, không thể nào đánh đồng với những con cháu nhà họ Chu chúng tôi được!”
Cô ta rất chờ mong, chờ mong ánh mặt trời ngày mai mọc nhanh một chút…