Chương 310: Mượn đầu của cậu
Soạt!
Soạt soạt!
Trong phòng, Lữ Hòa và hơn chục người cùng nhau nhìn về phía cửa, tức giận nhìn chằm chằm tên đã đến quấy rối bọn họ.
“Sở Phàm?”
Đôi mắt xinh đẹp của Lý Tiêu Kiều sáng rực, giống như trong thời khắc tuyệt vọng nắm lấy được một ngọn cỏ cứu mạng, cô ta tỏ vẻ đáng thương kêu lên: “Cứu tôi, mau cứu tôi”.
Người đến chính là Sở Phàm.
Mặc dù Lý Tiêu Kiều kiêu căng ngạo mạn, nhưng dù sao cô ta cũng là con gái của Lý Hải Đăng, Sở Phàm niệm tình cũ nên sẽ không ngồi yên nhìn cô ta bị người nhà họ Lữ ức hiếp.
Lúc trước anh giả vờ thờ ơ, chỉ là muốn dạy dỗ cô ta một chút mà thôi.
“Trong mười giây, để lại một cánh tay, rồi cút!”, Sở Phàm thong dong bước ra ngoài rồi nói thêm một câu: “Hoặc là để lại tay, hoặc là để lại mạng”.
Trong phòng, đám đàn em của hội Thiên Lang nhìn nhau bật cười, tên này thật kiêu ngạo, dám đe dọa những tên côn đồ khát máu như bọn chúng?
“Thế giới này là của mày à? Loài chó mèo mà cũng dám kiêu ngạo như vậy?”, Lữ Hòa khó chịu lắc cổ tay, ra hiệu cho đàn em giải quyết vị khách không mời mà tới này.
“Đại ca, loại tôm tép hôi hám này cần gì làm bẩn tay anh, tôi xử lý là được!”
Charles thấy thế lập tức xung phong, nịnh nọt như một con chó.
Bây giờ cái mạng nhỏ của hắn đều nằm trong tay Lữ Hòa nên đương nhiên hắn phải cố gắng làm bọn họ vui vẻ thì mới có thể bảo toàn tính mạng.
Hắn đã nhìn thấu Sở Phàm chỉ là một tên vô dụng, không tự lượng sức mình chạy tới đây làm anh hùng cứu mỹ nhân, hòng chiếm sự chú ý của Lý Tiêu Kiều.
Với vóc dáng cao to và kỹ năng Taekwondo của hắn lẽ nào không đủ đối phó với tên vô dụng như Sở Phàm sao?
“Não là thứ đồ tốt, nhưng đáng tiếc là mày không có, cũng không nhìn lại xem bản thân có cái gì mà cũng dám thể hiện?”
Charles ưỡn thẳng ngực, ngạo nghễ bước tới trước mặt Sở Phàm, để lộ ra cơ bắp cường tráng, chỉ vào Sở Phàm chế nhạo: “Bây giờ, lập tức quỳ xuống, dập đầu xin lỗi thì tao sẽ tha thứ... A!”
Còn chưa kịp nói hết, Sở Phàm đã bẻ gãy cổ tay của hắn, nhanh gọn dứt khoát.
“Mềm nắn rắn buông, ngay cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được, mày cũng xứng là đàn ông sao?”
“Nửa đời sau làm thái giám đi!”
Sở Phàm hờ hững nói, sau đó đá một cước vào thân dưới của Charles, lực chưa đến một phần mười, nhưng hắn đã ngã xuống đất, rống lên đau đớn như lợn bị chọc tiết.
Đám người Lữ Hòa vốn đang xem trò vui chợt sững sờ, cảm nhận được sức mạnh của Sở Phàm.
Lý Tiêu Kiều cũng vui mừng hô lên một câu “đánh hay lắm”, trong cô ta như trút được cơn giận.
Loại thú hoang khốn nạn như Charles nên đoạn tử tuyệt tôn mới tốt!
“Thằng ranh, cũng có chút tài năng đấy, nhưng một mình mà cũng dám đấu với hội Thiên Lang à? Đúng là quá ngông cuồng”, sắc mặt Lữ Hòa xám xịt, phất tay ra hiệu: “Giết nó!”
Gã đàn ông vạm vỡ dẫn đầu, cầm theo một con dao sáng loáng lao tới.
Hơn chục tên côn đồ theo sau, cầm vũ khí, hung hăng cùng xông lên.
Nụ cười trên mặt Lữ Hòa dần trở nên dữ tợn, khuôn mặt xinh đẹp của Lý Tiêu Kiều trắng bệch, đưa tay lên che mắt, không dám nhìn điều xảy ra tiếp theo.
Bị mười mấy tên bao vây, còn đem theo vũ khí, cho dù là quán quân môn quyền anh thế giới thì cũng không thể trụ được, cuối cùng sẽ bị chém thành trăm mảnh.
Nhưng ngay giây tiếp theo...
Vèo vèo vèo!
Lưỡi dao bay tán loạn, tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Gã đàn ông vạm vỡ và hơn chục tên đàn em đều bị chặt đứt cánh tay, ngã lăn xuống nền đất, kêu rên thảm thiết.
Sở Phàm vẫn bình tĩnh bước đi, thong thả tản bộ trong sân, đừng nói là bị thương, ngay cả hô hấp cũng ổn định.
“Chuyện này sao có thể chứ?”, Lữ Hòa trợn tròn hai mắt, nụ cười đắc ý trên mặt cứng đờ lại, điếu thuốc trên miệng rơi xuống quần áo làm cháy một lỗ, hắn cũng không có thời gian để quan tâm.
Lý Tiêu Kiều há hốc mồm, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sự kinh ngạc cùng ngưỡng mộ.
Thời khắc này, hình tượng của Sở Phàm trong lòng cô ta không khác gì thần thánh giáng trần, vô cùng cao lớn.
“Lẽ nào chuyện bố kể trước đây, anh ta một mình giết cả con tàu của bọn hải tặc đều là sự thật sao?”
Mắt Lý Tiêu Kiều lóe sáng, chợt thấy hối hận.
Sớm biết như vậy thì cô ta đã không tự tay đuổi vị ân nhân này ra khỏi nhà họ Lý, chặt đứt ân tình với anh rồi.
“Lộc cộc...”
Sở Phàm chậm rãi đi về phía trước, tiếng giày quân đội giẫm lên sàn truyền đến một ân thanh trong trẻo, giống như nốt nhạc.
Nhưng rơi vào tai Lữ Hòa lại tựa như nụ cười của thần chết, cậu chủ nổi tiếng ở Yên Kinh lúc này cũng phải hoảng sợ kinh hãi.
Hắn chưa từng thấy người nào mạnh như vậy, e là mấy trưởng lão của Hiệp hội võ thuật mà hội Thiên Lang mời tới với giá cao cũng không có thực lực như vậy, chỉ trong vòng mấy giây đã đánh gục cả mười mấy cao thủ!
“Mày, mày muốn làm gì, đừng qua đây”.
Lữ Hòa cầm con dao gọt hoa quả lên, động tác run rẩy, liên tục lùi về phía sau cho đến tận góc tường, không còn đường lùi nữa.
“Tao cảnh cáo mày, tao là cậu chủ của hội Thiên Lang, bố tao là thủ lĩnh của thế giới ngầm ở Yên Kinh, Lữ Bát gia đấy”.
“Tốt nhất là mày nên tự cân nhắc xem mình có đủ sức hay đủ tư cách để cạnh tranh với bố tao, với nhà họ Lữ hay không”.
Sở Phàm trầm ngâm liếc nhìn hắn: “Hội Thiên Lang, người nhà họ Lữ?”
“Đúng vậy!”
Lữ Hòa vui mừng, hắn cho rằng lời nói của mình có tác dụng, lập tức ngẩng cao đầu và đắc ý cười nói: “Đúng vậy, bây giờ mày thả tao đi, tao sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra”.
“Để tao đưa cô gái này đi, chúng ta có thể làm bạn. Từ nay về sau, mày chính là khách quý của hội Thiên Lang, muốn có bao nhiêu tiền bạc, phụ nữ và biệt thự đều được, cả Yên Kinh này không ai dám động đến mày!”
“Làm bạn? Để tôi suy nghĩ một lát!”
Mặt Lý Tiêu Kiều biến sắc, giống như con thỏ trắng nhỏ đang hoảng sợ.
Theo cô ta thấy, cái giá mà Lữ Hòa đưa ra đủ để khiến trái tim đa số đàn ông rung động, đó là tương lai tốt đẹp, được che chở bởi người đứng đầu Yên Kinh.
Sở Phàm gật đầu, đưa bàn tay ra: “Vừa hay tôi cần một món quà để tặng cho Lữ Bát gia, cậu Lữ có thể giúp tôi được không?”
Lòng Lý Tiêu Kiều lạnh ngắt như tro nguội.
“Được, được!”, Lữ Hòa càng thêm kích động, hắn cảm thấy như được sống lại, quả nhiên, ở đất Yên Kinh Này, hội Thiên Lang là trời, nhà họ Lữ bọn họ là hoàng đế, không có ai đám đắc tội.
“Anh bạn cần món quà gì? Cho dù là lên núi đao, xuống biển lửa, tôi đều sẽ lấy cho anh!”
Lữ Hòa tràn đầy tự tin, nhanh chóng duỗi tay ra, hưng phấn bắt tay Sở Phàm.
Nhưng tay Sở Phàm lại lướt qua tay hắn, từ từ di chuyển lên trên, cuối cùng bóp chặt cổ hắn.
“Khụ khụ”, Lữ Hòa tỏ vẻ sợ hãi, hai chân không ngừng giãy giụa, sắc mặt tái nhợt, dần ngạt thở.
“Mượn đầu của cậu làm món quà tuyệt vời cho Lữ Bát gia”.
Sở Phàm dùng lực, ánh mắt anh sắc lạnh như lưỡi dao: “Sau đêm nay, Yên Kinh sẽ không còn nhà họ Lữ nữa”.
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên, Lữ Hòa ngoẹo đầu sang một bên rồi ngã thẳng xuống đất, không còn đường sống.