Chương 180: Tôi mua về để đấy
Vân Mộc Thanh nổi cơn tam bành, nghiến răng nghiến lợi rít lên: “Chuyện này... Chuyện này là do em làm đúng không? Em để thứ này vào làm gì hả con nhóc quá quắt này!"
Cô ngượng chín cả mặt, không dám liếc nhìn chiếc hộp kia thêm lần nào nữa.
Vân Mộc Văn thè lưỡi cười ranh mãnh: “Ấy chị đừng giận mà, em chỉ đang nghĩ cho anh chị thôi. Chúng ta là người lớn cả rồi, phải biết an toàn là trên hết chứ, chị thấy em có chu đáo không?"
Cô nàng ghé sát vào vành tai đỏ lựng của Vân Mộc Thanh, thì thào đầy mờ ám: “Em cố tình chọn năm loại kinh điển nhất đấy, nào là 'mỏng dính', rồi 'có gai', 'có vân' nữa. Cần gì có đó, đảm bảo trải nghiệm còn hơn xa quảng cáo”.
Gương mặt Vân Mộc Thanh đã đỏ lừ như quả cà chín, cô thở phì phò: “Ai mượn em lo hộ? Vứt ngay cho chị!"
"Chị... chị và Sở Phàm... không có gì hết, em lấy nó làm gì chứ?"
"Vậy nên đây mới là cơ hội của hai người đó”, Vân Mộc Văn nói với vẻ đương nhiên: “Trai đơn gái chiếc, nắm tay dạo chơi, làm sao mà không có chuyện gì cho được...”
"Em còn nghe nói chơi ngoài trời kích thích lắm ấy, anh chị có muốn thử không?"
"Thử cái búa! Muốn thì tự đi mà làm! Cút cho khuất mắt chị!", Vân Mộc Thanh không nghe nổi nữa, tức tối đẩy Vân Mộc Văn ra ngoài.
"Em chỉ muốn tốt cho chị thôi mà, chị kỳ quá à”, Vân Mộc Văn bày ra vẻ đáng thương.
"Cầm đồ của em rồi biến!", Vân Mộc Thanh nhặt hộp Durex kia lên rồi vứt thẳng ra ngoài cửa.
Đúng lúc ấy, Sở Phàm đang bước lên cầu thang, tay mang theo dụng cụ xông hơi và châm cứu, định vào phòng tiếp tục mát xa gáy cho Vân Mộc Thanh. Chiếc hộp ấy vừa khéo đáp xuống ngay bên cạnh anh.
Sở Phàm: “...”
Vân Mộc Thanh: “...”
Trong chớp mắt, bầu không khí lặng ngắt như tờ, đã thế lại còn được trùm lên một tầng ái muội.
Cuối cùng, Sở Phàm hắng giọng phá tan sự im lặng: “Thứ này...”
"Là của chị em, không liên quan đến em, tạm biệt anh rể”, Vân Mộc Văn mặt đỏ tía tai, không dám nói gì nữa mà chỉ cắm đầu chạy trốn.
Sở Phàm chỉ đành nhìn gương mặt hoảng hốt xen lẫn xấu hổ của Vân Mộc Thanh: “Em... mua thứ này... để làm gì?"
Vân Mộc Thanh chỉ hận không thể tự chôn mình dưới ba tấc đất. Cô vung tay giật chiếc hộp khỏi tay Sở Phàm: “Làm cái đầu anh!"
"Tôi mua về để đấy không được à?!"
Rầm!
Rồi cô thô bạo sập cửa lại, để mình Sở Phàm bơ vơ trong gió...
Không lâu sau, tiếng thở hổn hển và tiếng thét tức tối vọng ra từ trong phòng.
Mất mặt! Thật sự là quá mất mặt! Sau này cô làm sao dám ngẩng đầu nhìn tên khốn Sở Phàm được nữa!
Sở Phàm chỉ quẹt mũi rồi ung dung gõ cửa: “Người đẹp Vân ơi, thứ ấy có để đấy cũng vô dụng thôi, có cần tôi giúp em thử kích cỡ không? Đã mua rồi thì cũng đừng lãng phí”.
"Cút! Cút ngay cho tôi!!"
"Sở Phàm anh là tên vô liêm sỉ khốn kiếp!!"
Vân Mộc Thanh điên mất thôi.
...
Tám giờ sáng thứ Hai.
Hơn hai mươi chiếc xe đỗ trước cổng trường mầm non khiến con đường vốn đã chật chội vào giờ cao điểm nay lại càng thêm đông đúc.
Chúng đều thuộc về những gia đình đến tham dự trại đông lần này. Một hoạt động không chỉ có thể vun đắp tình cảm gia đình mà còn là cơ hội để các bậc cha mẹ thư giãn sau những áp lực nặng nề đã thu hút rất nhiều người đăng ký.
Sau khi ký giấy miễn trừ trách nhiệm với trường mầm non, Sở Phàm và Vân Mộc Thanh hẹn địa điểm tập trung với các phụ huynh khác trong lớp Đan Đan, rồi khởi hành đi đến điểm cắm trại: khu nghỉ dưỡng núi Cửu Hoa.
Trên đường đi, phong cảnh tuyệt đẹp khiến tâm tình Sở Phàm càng thêm sảng khoái, tự do tự tại vô cùng.
Chỉ có điều là... nhà bọn họ có ba người, sao lại thêm một nhóc Tiểu Hổ thế này?
Anh đen mặt nhìn về ghế sau, nơi có một cậu nhóc vừa hồn nhiên ăn quà vặt vừa tíu tít cùng Đan Đan: “Bố mẹ có biết cháu đến đây không?"
Tiểu Hổ gật đầu như gà con mổ thóc: “Dạ biết chứ. Bố nghe cháu nói sẽ đi với chú thì mừng lắm luôn, còn dặn cháu phải ra dáng đàn ông, bảo vệ chị Đan Đan cơ”.
Cậu bé cười hì hì: “Bố còn cho cháu thêm tiền tiêu vặt nữa nè”.
"Ai cần em bảo vệ chứ?", Đan Đan dẩu môi làm kiêu, rúc vào lòng Sở Phàm rồi nhăn mặt: “Chị có bố rồi, bố sẽ bảo vệ chị hết, lêu lêu”.
"Em nữa em nữa. Chú ơi chú cũng bảo vệ cháu luôn nha?", Tiểu Hổ vô tư thò tới gần, có thể thấy da mặt còn dày hơn cả bức tường.
Sở Phàm không biết nên nói gì. Tuy anh và Đường Phùng từng gặp nhau mấy lần, ấn tượng về nhau cũng không tệ nhưng tùy tiện giao con mình cho người khác chăm cũng vô tư quá rồi. Hiển nhiên là người nhà họ Đường đã đoán được thân phận của anh nên dùng nhóc Tiểu Hổ lôi kéo làm quen mà thôi.
Vân Mộc Thanh phì cười, đưa cho Tiểu Hổ một chai sữa chua: “Cứ để thằng bé theo đi, Đan Đan cũng có bạn chơi trên đường”.
Nhìn hai đứa bé nhảy nhót tới lui cũng khiến cô vui vẻ hơn nhiều.
Sở Phàm tuy có hơi phiền lòng vì con kỳ đà nhỏ Tiểu Hổ quấy rầy buổi đi chơi của gia đình, nhưng một khi vợ đã lên tiếng thì anh cũng không phản đối được nữa.
"Đi theo cũng được, nhưng phải biết ngoan ngoãn nghe lời, siêng năng làm việc, bằng không khỏi ăn cơm, có hiểu không?"
"Dạ dạ, cháu hứa sẽ ngoan mà”, Tiểu Hổ gật đầu như giã tỏi nhưng không bao lâu sau đã vứt lời căn dặn của Sở Phàm ra sau đầu, tiếp tục đùa giỡn tưng bừng cùng Đan Đan ở băng ghế sau khiến anh dở khóc dở cười.
Sau hơn ba tiếng đồng hồ lái xe, họ cuối cùng cũng đến khu nghỉ dưỡng ngắm cảnh núi Cửu Hoa. Bốn người căn cứ theo vị trí được chia sẻ từ nhóm chat mà đi đến điểm tập trung.
Gia đình Sở Phàm đến khá muộn, đã có mười mấy gia đình tụ tập - tính cả thầy cô là hơn một trăm người - vừa chụp hình, buôn chuyện, vừa chia sẻ quà từ nhà mình, ai nấy trông cũng phấn khởi hào hứng.
"Thưa quý vị phụ huynh, rất cảm ơn quý vị đã dành chút thời gian tham gia trại mùa đông này cùng các con. Hoạt động lần này của chúng ta sẽ kéo dài trong ba ngày, nhà trường sẽ bố trí giáo viên chuyên môn và nhân viên y tế để đảm bảo an toàn cho cả nhà, xin mọi người yên tâm”.
Đây là bài phát biểu dài nửa tiếng đồng hồ của cô giáo dẫn đoàn sau khi tất cả các gia đình đã có mặt đầy đủ.
Cô giáo này họ La, tuổi ngoài ba mươi, phát biểu bài diễn khô khan tẻ nhạt ấy với sự hào hứng tràn trề. Tóm lại là nhấn mạnh tầm quan trọng của việc giáo dục đầu đời, mong phụ huynh phối hợp cùng thầy cô và quan tâm đến việc dạy dỗ con trẻ.
Phần lớn phụ huynh nghe mà như đi vào cơn mê. Bọn họ từ lâu đã không còn nhiệt tình gì với chủ nghĩa này, chỉ vỗ tay cho có sau khi bài diễn văn kết thúc.
"Hay! Cô La phát biểu quá hay! Khiến một người phụ huynh như tôi cảm động vô cùng! Tôi xin thay mặt quý vị phụ huynh cảm ơn những sự cố gắng và vất vả của các thầy cô!", đúng lúc ấy, một người đàn ông tuổi trạc ba mươi, mang mắt kính trên gương mặt khôn khéo đứng ra vỗ tay mấy cái để thể hiện sự cảm động của mình, nhưng trông chỉ có vẻ nịnh bợ giả tạo.
"Là quản lý nhóm chat phụ huynh đó, tôi đề nghị mọi người hãy tặng một tràng pháo tay cho tinh thần cống hiến của những người đưa đò như cô La!"
Bốp bốp bốp!
Vừa dứt lời, anh ta đã chủ động làm gương mà vỗ tay một cách nhiệt liệt.