Chương 258: Ông mà cũng xứng sử dụng kiếm sao?
Rầm rập…
Theo tiếng ra lệnh của Vân Đạo, lập tức có mười mấy binh lính tiến tới chặn đường Sở Phàm và Vân Mộc Thanh, họng súng tối đen chỉ vào Sở Phàm, sát khí bắt đầu dâng lên.
Sở Phàm nheo mắt lại, hơi tức giận, anh ghét nhất bị súng chĩa vào, lại càng ghét việc bị đồng bào lấy súng chĩa vào hơn.
Hiện trường cũng trở nên hỗn loạn, Vân Đạo vẫn hiên ngang ngồi trên ghế, vẻ mặt châm chọc thưởng thức trò hay…
Một lát sau, người đàn ông mặc quân trang người như tháp sắt bước ra đứng thẳng ở đó, thân hình cao lớn lập tức che khuất ánh mặt trời, đem lại cảm giác vô cùng áp lực.
Thái Sơn, dũng tướng số một dưới trướng Vân Đạo, vô cùng dũng cảm, nghe đồn gã có sức mạnh ghê gớm trời sinh, từng trực tiếp bẻ đầu một con hổ Đông Bắc trong núi sâu.
Lúc này, gã đứng chắn trước mặt Sở Phàm, cười gặn nói: “Thiếu tướng kêu cậu bò qua, nếu muốn sống thì làm theo đi”.
Sở Phàm bảo vệ trước mặt Vân Mộc Thanh, lạnh lùng nói: “Cút”.
Thái Sơn tức giận trợn mắt, gã siết chặt tay, âm thanh răng rắc vang lên: “Loại yếu ớt như cậu, một ngón tay của ông đây đã có thể nghiền nát cậu rồi, cậu đừng có…”
Ầm!
Còn chưa nói xong, năm ngón tay của Sở Phàm đã ầm ầm đánh xuống.
Giây tiếp theo, Thái Sơn với thân thể khổng lồ đã lập tức ngã xuống đất, đầu lún sâu xuống, tạo thành một cái hố sâu nửa mét dưới sàn nhà bằng đá cẩm thạch, tai mắt mũi miệng chảy máu, giãy giụa hấp hối.
Sở Phàm đá tới một cước, thân hình cao lớn của Thái Sơn như đạn pháo bắn về phía đám binh lính đang chặn đường, khiến cả đám bị đụng trúng hộc máu, ngã xuống đất không ngừng rên rỉ.
Sở Phàm lạnh lùng nhìn mấy binh lính còn lại, lạnh lùng nói: “Cút đi”.
Xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh, mấy binh lính từng chiến đấu trăm trận đều đổ mồ hôi lạnh, mấy khách khứa sợ đến mức hồn bay phách tán, hai chân như nhũn ra.
Vân Đạo ngồi trên chủ vị khó tin đứng lên, sắc mặt nặng nề…
Thái Sơn chính là học trò tinh nhuệ của hiệp hội võ thuật, công phu tập luyện sâu không lường được, tu vi võ đạo đã đạt tới đỉnh cao ngũ phẩm, có thể đấu một trận tay không với con gấu đen nặng hơn ba trăm ký.
Mà bây giờ lại bị Sở Phàm phế bỏ chỉ với một chưởng, trở thành một tên vô dụng đang hấp hối?
Tên này có lai lịch gì thế này!
Mấy người có hiểu biết trong đám khách khứa bắt đầu hít sâu, hoảng sợ không thôi.
Vân Hinh Nhi cũng sửng sốt, sau sự khiếp sợ lại kiêu căng ngạo nghễ chỉ vào Sở Phàm: “Vân Mộc Thanh, cô nhìn tên đàn ông thô lỗ này của mình đi? Dám làm xằng làm bậy trước mặt tổ tiên nhà họ Vân? Cô muốn tạo phản hả?”
Vân Gia Khôi cũng lạnh lùng trách móc: “Đúng thế, hôm nay là một ngày quan trọng của nhà họ Vân chúng ta, cháu mặc cho cậu ta đánh người như thế, cháu coi cụ ông, coi liệt tổ liệt tông nhà họ Vân là cái gì?”
Sắc mặt Vân Thường Thanh cũng rất u ám, đè nén cơn giận: “Dám cả gan quấy rầy sự yên tĩnh của tổ tiên, cậu mau lăn tới đây khấu đầu xin lỗi trước tổ tiên nhà họ Vân cho tôi”.
Kẻ không biết không có tội, ở trong mắt bọn họ, dù Sở Phàm có lợi hại đến mức nào cũng chỉ là một tên biết đánh đấm mà thôi.
Hữu dũng vô mưu, có gì phải sợ chứ?
Vân Mộc Thanh nắm lấy tay Sở Phàm, lúc này cô vô cùng vững vàng, vô cùng tự tin.
“Tôi đã sớm không phải người của nhà họ Vân các người rồi, tổ tiên của các người, có liên quan gì đến tôi chứ”.
Năm năm trước, cũng ở nơi này, ở trước mặt những người này, cô đau khổ cầu xin quỳ mãi không đứng dậy, chỉ đổi lại sự châm chọc và khinh thường của bọn họ…
Từ sau lần đó, cô sẽ không quỳ nữa, tuyệt đối sẽ không quỳ trước bất cứ một ai nữa.
Khuôn mặt già của Vân Thường Thanh trở nên vô cùng khó coi, từ khi cụ ta quản lý nhà họ Vân đến nay đã là bốn mươi năm rồi, đây là lần đầu tiên có người dám cãi lại lệnh của cụ ta!
“Bốp, bốp, bốp…”
Đúng lúc này, Vân Đạo đột nhiên đứng lên, hắn ta nở nụ cười nghiền ngẫm vỗ tay rất có nhịp điệu, dường như rất tán thưởng hành động của Sở Phàm và Vân Mộc Thanh.
“Cậu được đấy, có thể đánh bại Thái Sơn thì đúng là có tài, tôi rất khâm phục lòng can đảm của cậu”.
“Nhưng cũng không chứng tỏ cậu có tư cách làm càn trước mặt bản tướng quân!”
Vân Đạo chắp hai tay sau lưng đi đến trước mặt Sở Phàm, phách lối như người trên cao nhìn xuống: “Người bình thường, dù có bản lĩnh đến mấy cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, đâu thể thay đổi được gì”.
“Nhìn cho rõ, tôi là tướng quân của Đông Hoa, quan lớn hàng hai, trong tay có ba mươi nghìn tinh nhuệ. Cậu xứng đấu với tôi sao?”
Vân Đạo đứng thẳng người, để quân hàm tướng quân tượng trưng cho địa vị và quân quyền trên vai càng trở nên chói mắt hơn.
Hắn ta cảm thấy mình rất có khí thế, rực rỡ chói mắt.
Đúng là thế, không ít khách khứa xung quanh vô thức cúi đầu, sắc mặt căng thẳng, hô hấp dồn dập…
Một tướng quân có thực quyền trong tay, còn là người đàn ông có quan hệ mật thiết với Tổng hội trưởng Cửu Thiên Tế của hiệp hội võ thuật, đương nhiên có thể tưởng tượng áp lực hắn ta mang đến sẽ như thế nào!
Ít nhất ở thành phố Giang Lăng nho nhỏ này, hắn ta đã đủ tung hoành ngang dọc rồi.
Vân Thường Thanh bình tĩnh trở lại, nhàn nhã thoải mái bưng tách trà lên uống, đợi Sở Phàm và Vân Mộc Thanh sợ hãi tới đây khấu đầu xin lỗi.
Cụ ta cảm thấy vô cùng may mắn và khâm phục ánh mắt của mình, tuỳ tiện tìm một cô gái bán hoa điên cuồng một đêm, không biết sao có thể sinh ra một đứa con trai xuất sắc như Vân Đạo nhỉ?
Sớm biết thế, lúc còn trẻ mình nên phong lưu hơn một chút, để con rơi khắp nơi, nói không chừng lại có thể sinh ra một đứa con trai làm tổng đốc, là vương gia ấy chứ.
Vân Đạo cong môi, cảm thấy chuyện này đã có kết quả rồi, hắn ta phủi trang phục Tướng quân của mình, phách lối nói: “Có lẽ cậu cũng biết bối cảnh và thân phận của tôi…”
“Thân phận của ông? Ông có thân phận gì?”
Sở Phàm vẫn luôn im lặng cũng châm chọc nhìn thoáng qua hắn ta, lạnh nhạt nói: “Con rể của một tên hoạn quan, hay là tay sai của một tên thái giám?”
Sắc mặt của Vân Đạo lập tức trở nên tái mét với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Tất cả mọi người đang có mặt, kể cả Vân Thường Thanh đều không khỏi hết hồn, hít sâu một hơi…
Anh… Anh dám sỉ nhục cụ Cửu Thiên Tế như thế? Cái tên này chán sống rồi sao.
“Một kẻ ngay cả đàn ông cũng không phải còn dám nói mình là tướng quân, còn dám mượn danh của quân đội tác oai tác oải?”, ánh mắt Sở Phàm lạnh như băng, khinh thường cười khẩy: “Đừng lấy thân thế ra hù doạ tôi, người như anh có mặc long bào vào, cũng không phải thái tử đâu”.
“Tên ranh ngông cuồng này!”
Vân Đạo quát to một tiếng, vô cùng giận dữ, lời nói của Sở Phàm như một con dao đâm thẳng vào điểm yếu của hắn ta, khiến hắn ta nổi giận đùng đùng.
“Cậu dám cả gan khinh thường quân uy, sỉ nhục Cửu Thiên Tế? Chỉ với cái tội danh này, bản tướng quân đã có quyền tiền trảm hậu tấu, lấy đi cái mạng chó của cậu rồi!”
“Keng!”
Chưa nói hết câu, thanh trường kiếm bên hông Vân Đạo đã ra khỏi vỏ, kiếm quang lạnh thấu xương như giao long ra biển, khí thế hào hùng, ngay cả không khí cũng như bị cắt ngang!
“Có thể chết dưới ‘kiếm pháp Du Long’ của ngài Cửu Thiên Tế chính là vinh hạnh của cậu”, Vân Đạo cười ngông cuồng, cực kỳ tự tin.
Lúc này, xung quanh lại trở nên xôn xao:
“Không ngờ đây lại là ‘kiếm pháp Du Long’, bí kíp thành danh của Cửu Thiên Tế, nghe nói năm đó ông ta dựa vào sức lực của một kiếm này chém chết bảy tông sư võ đạo, tạo nên danh tiếng lẫy lừng!”
“Vân Đạo được học kiếm pháp Du Long, xem ra lời đồn là thật, anh ta thật sự có quan hệ mật thiết với Cửu Thiên Tế”.
“Một kiếm này đã có sáu phần công lực của ông Cửu Thiên Tế rồi, Vân Đạo đúng là thiên tài hiếm có, haiz, cái cậu kia chết chắc”.
“Ha ha, tự tìm đường chết thì có thể trách ai? Không biết trời cao đất rộng!”
Khách khứa xung quanh bàn tán xôn xao, sắc mặt Vân Mộc Thanh cũng căng thẳng, tràn đầy lo lắng…
Trong nháy mắt, một kiếm của Vân Đạo đã đâm trúng, hắn ta vô cùng kiêu ngạo và đắc ý, nhưng vào giây tiếp theo, sắc mặt hắn ta đã lập tức thay đổi…
Một kiếm này không giống như đang đâm vào máu thịt mà là đâm vào một ngọn núi lớn, khiến hắn ta có cảm gác thất bại, không có sức lực.
“Đây là thứ Nguỵ Trung Hồ dạy ông đó ư?”, Sở Phàm đứng thẳng người, hai ngón tay thoải mái nắm lấy mũi kiếm, lại khiến Vân Đạo hoàn toàn không thể nhúc nhích.
“Sao… sao có thể được chứ!”, Vân Đạo trợn tròn mắt, vô cùng khiếp sợ và khó tin.
Cậu ta có thể chặn một kiếm này bằng tay không!
“Ông mà cũng xứng sử dụng kiếm sao?”
Sở Phàm lại nói câu thứ hai, sau đó, anh cong ngón tay, búng nhẹ một cái.
Ong…
Tiếng kiếm rung vang lên lanh lảnh, sau đó là tiếng răng rắc.
Trường kiếm trong tay Vân Đạo cứ thế vỡ nát rơi đầy dưới đất…