Chương 40: Tôi còn dám giết cậu nữa kìa
“Ông trời có đức hiếu sinh, cậu ba Lý tôi cũng là người có lòng cảm thông”.
Lý Phong chắp hai tay sau lưng, tự thấy mình trên cao nhìn xuống, không ai bì nổi, cậu ta chỉ vào Vân Mộc Thanh nói:
“Nếu cô gả vào nhà họ Lý thì phải có giác ngộ của người nhà họ Lý, đứa con hoang không rõ ràng mà cô sinh ra kia trời sinh thấp hèn. Nó sống trên đời này thật sự là bôi đen nhà họ Lý của tôi”.
“Nhưng tôi sẵn lòng cho nó một con đường sống, để nó làm đầy tớ cho Lý Phong tôi, nuôi ngựa nuôi chó, châm trà rót nước, tuy cả đời đều là đầy tớ, nhưng vẫn tốt hơn mất mạng đúng không”.
“Đây cũng xem như phúc phần của nó”.
Lý Phong nheo mắt cười nói, vẻ mặt đắc ý tràn đầy chờ mong…
Đường đường là mợ cả nhà họ Lý, nhưng con gái cô lại là đầy tớ cho mình, sau này mẹ con gặp mặt thậm chí còn phải đi cầu xin cậu ta.
Chậc chậc, tuyệt vời cỡ nào, khiến người khác chờ mong biết bao chứ…
“Vô sỉ, khốn kiếp!”
Vân Mộc Thanh đã sớm tức muốn nổ phổi rồi, đây là chuyện vô sỉ đến mức nào mới có thể nói ra được vậy? Kêu con gái bảo bối của mình làm đầy tớ cho cậu ta? Người làm mẹ nào có thể chịu được nỗi nhục này chứ.
Cô lập tức đùng đùng nổi giận, ném ấm trà trên bàn về phía Lý Phong, nhờ có Lý Thu Linh vội vàng ngăn lại mới không khiến cậu ta bị thương.
“Đúng là đồ phụ nữ đanh đá, tôi cứu con gái cô một mạng, cô không biết ơn thì thôi, còn lấy oán báo ơn hả?”
Lý Phong vội vàng lùi về sau hai bước, phủi đi nước trà trên người, trơ tráo nhìn Sở Phàm bên cạnh, hừ lạnh một tiếng:
“Anh nói xem có phải cô ta nên cảm ơn tôi không, tôi có phải là ân nhân cứu mạng của đứa con hoang kia không?”
Sở Phàm nheo mắt lại, xoay cái gạc tàn thuốc trong tay, mỉm cười tựa như tắm gió xuân.
Nhưng bên trong lại khiến người ta hãi hùng khiếp vía.
“Không tệ, cậu rất biết điều”.
Lý Phong rất hài lòng vì thái độ “khúm núm” này của Sở Phàm, cậu ta kiêu ngạo ngẩng đầu lên, hùng hồn nói:
“Lý Phong tôi đường đường là cậu chủ của nhà họ Lý giàu có, con gái cô có thể làm đầy tớ cho tôi là phúc tám đời khó có, đây là may mắn của đứa con hoang kia…”
Ầm!
Còn chưa dứt lời, một cái gạt tàn thuốc trực tiếp bay về phía cậu ta, trong nháy mắt, vạn đoá hoa đào nở rộ.
Lý Phong kêu lên một tiếng, xương quai hàm của cậu ta bị đập vỡ hết, mấy cái răng nanh dính máu cũng rơi ra ngoài, vô cùng thê thảm.
“Tôi có thể đánh cậu, cũng là phúc tổ tông mười tám đời nhà cậu cũng không hưởng thụ được!”
Sở Phàm bỏ xuống một câu, năm ngón tay hạ xuống, ầm một tiếng, cả người Lý Phong bị đè xuống bàn, vô cùng thảm hại.
Trong nháy mắt, hai bố con Vân Mộc Thanh đều ngơ ngác.
Lý Thu Linh thì sợ tới mức hét ầm lên, bà ta che miệng run rẩy nói: “Sở Phàm, cậu… Cậu mau dừng tay!”
Đây là cậu chủ của nhà họ Lý đó, sao bọn họ có thể đắc tội nổi chứ!
Sở Phàm nghe vậy chẳng những không dừng tay, còn đè đầu Lý Phong đập mạnh lên cái bàn cẩm thạch trước mặt!
“Chỉ là con cháu một chi thứ của nhà họ Lý thôi, còn chẳng bằng một con kiến cũng dám sủa gâu gâu trước mặt tôi hả?”
“Kêu tôi làm tay sai cho cậu?”
“Kêu người phụ nữ của tôi sinh con đẻ cái cho nhà họ Lý các người?”
“Kêu con gái tôi làm đầy tớ cho nhà cậu?!”
Bịch bịch bịch…
Sở Phàm đang cực kỳ giận dữ, tức giận mắng chửi, đè đầu Lý Phong lại liên tục đập mười mấy cái, mãi đến khi cậu ta máu thịt mơ hồ.
Cuối cùng ầm một tiếng, cái bàn dưới người Lý Phong sụp đổ bằng một cách cực kỳ quái lạ.
Người nhà họ Vân sợ đến mức trợn tròn mắt, Sở Phàm là muốn giết người mà!
Lý Phong đã sớm hấp hối từ lâu, giống như đã mất nửa cái mạng vậy, đây còn chỉ là một phần sức của Sở Phàm, nếu không với thứ này, một ngón tay của anh cũng có thể dễ dàng nghiền cậu ta thành tro.
“Anh… Anh dám đánh tôi? Anh sẽ phải trả giá thê thảm…”, Lý Phong vừa căm tức vừa đau đớn, cắn răng nghiến lợi uy hiếp.
“Tôi còn muốn giết cậu nữa kìa”.
Sở Phàm dùng một tay xách Lý Phong đang hấp hối lên.
Giọng nói nhẹ nhàng như gió, nhưng lại khiến người ta sợ hết hồn, sởn gai ốc.
Cả gan chạm vào vảy ngược của mình, uy hiếp con gái bảo bối của mình, dù là ông trời anh cũng sẽ giết.
Vân Mộc Thanh hoàn toàn bị Sở Phàm lúc này làm cho ngơ ngác, Lý Thu Linh liên tục thét chói tai: “Sở Phàm, cậu mau buông cậu ấy xuống, cậu ấy là… là cậu ba nhà họ Lý đấy”.
Sở Phàm không thèm để tâm, trực tiếp xách Lý Phong lên đi về phía cửa sổ.
Mãi đến lúc này Lý Phong mới thấy hoảng, cậu ta không ngờ người trước mặt thật sự muốn giết mình!
“Buông tôi ra, anh muốn làm gì? Tôi cảnh cáo anh, giết người sẽ ngồi tù đấy, anh nhất định sẽ chết rất thê thảm!”
Lý Phong kêu cha gọi mẹ: “Van xin anh đừng giết tôi, tôi sai rồi, tha mạng…”
Vân Gia Mạnh cũng biến sắc, vội vàng nói: “Tiểu Phàm, đừng kích động…”
Sở Phàm không chút do dự trực tiếp mở cửa sổ ra, ném Lý Phong ra ngoài chẳng khác nào đang ném rác!
A…
Bịch…
Một âm thanh nặng nề vang lên cùng với tiếng kêu thảm thiết.
Người của nhà họ Vân đều biến sắc.
Đây chính là lầu năm đấy, rơi xuống từ chỗ này nhẹ thì tàn phế, nặng thì trực tiếp mất mạng luôn.
“Xong rồi, xong rồi, chết người rồi…”
Lý Thu Linh trợn tròn mắt, xụi lơ ngã xuống đất, vừa khóc vừa la, hoàn toàn không còn thái độ đanh đá ngang tàng khi nãy.
Chỉ có mỗi Vân Gia Mạnh bình tĩnh, lập tức gọi điện thoại cho cấp cứu, xử lý mọi chuyện.
Từ đầu đến cuối Sở Phàm vẫn rất bình tĩnh ung dung, đối với loại cặn bã như Lý Phong này, anh không hề thấy áy náy hay đồng cảm gì cả.
“Hai… hai đứa bây, hai cái đồ sao chổi hại người này, hai đứa bây hại chết tao rồi!”, Lý Thu Linh lau nước mắt, chỉ vào Sở Phàm và Vân Mộc Thanh mắng to:
“Hai đứa bây làm thế này là đắc tội với nhà họ Lý đấy, sao bọn họ có thể bỏ qua cho tao được?”
Sắc mặt Vân Mộc Thanh thay đổi, tức giận nói: “Mẹ, Sở Phàm cũng vì ra mặt thay chúng ta mới ra tay đánh người mà! Mẹ không nghe lời nói của tên khốn kiếp Lý Phong kia quá đáng đến mức nào sao, mẹ chịu được ư?”
Tuy cô không tán thành cách làm cực đoan bạo lực của Sở Phàm, nhưng không thể phủ nhận lúc Sở Phàm đánh Lý Phong một trận trút giận cho mình và con gái, trong lòng cô thật sự cảm thấy rất an toàn.
“Vậy thì sao chứ, nhà họ Lý có quyền có thế, Sở Phàm nó có cái gì, người ta nhúc nhích tay thôi là có thể nghiền chết nó rồi! Nó ném Lý Phong xuống lấu có từng nghĩ đến hậu quả, nghĩ đến nhà chúng ta không?”
Lý Thu Linh nổi giận rít gào: “Cút đi, hai đứa bây cút cho tao!”
“Cút thì cút, từ nay về sau, hai mẹ con chúng ta đoạn tuyệt!”
Vân Mộc Thanh uất ức lau nước mắt, nổi giận đùng đùng đóng sầm cửa rời đi…
Vân Gia Mạnh gọi lại hai tiếng, muốn đuổi theo con gái, nhưng bất đắc dĩ vì mình không đi lại được, chỉ có thể tức giận vung nắm đấm vào không khí.
Sở Phàm đứng lên nhìn hai vợ chồng Lý Thu Linh: “Bác trai bác gái, cháu từng nói cả đời này cháu sẽ không khiến mẹ con Mộc Thanh phải chịu chút uất ức nào, cháu cũng sẽ bảo vệ bọn họ chu toàn”.
“Chuyện hôm nay, hai người cứ yên tâm, cháu sẽ xử lý ổn thoả, sẽ không làm liên luỵ đến hai người”.
Vẻ mặt Vân Gia Mạnh rất phức tạp, còn Lý Thu Linh thì cười khẩy: “Xử lý? Cậu lấy cái gì xử lý, bản thân mình cũng khó giữ nổi còn muốn bảo vệ con gái tôi, cậu nghĩ mình là ai!”
“Cậu cũng cút ra ngoài cho tôi, nhà chúng tôi không chào đón cậu!”
Sở Phàm đứng dậy, cũng không giải thích gì thêm, xoay người rời đi.
Dưới lầu, xe cấp cứu nhanh chóng đến nơi, Lý Phong đang hấp hối bị khiêng lên cáng, nâng đi cấp cứu.
“Không chết? Coi như cậu mạng lớn”.
“Nhưng cậu cho rằng chuyện này kết thúc rồi ư? Tôi sẽ khiến cậu phải sống không bằng chết”.
Sở Phàm nhìn xe cấp cứu “ò é ò é” rời đi, anh bình tĩnh gọi điện thoại cho Lý Tử Duy, nhanh chóng có người nghe máy.
“Anh Sở, tôi đang họp, có chuyện gì anh cứ việc dặn dò đi ạ”.
Lý Tử Duy ở đầu bên kia điện thoại cung kính nói, với nhân vật lớn như Sở Phàm, anh ta tuyệt đối không dám đắc tội.
Sở Phàm không thừa lời, hỏi thẳng: “Có một người tự xưng là cậu ba nhà họ Lý, là chủ quản cấp ba của tập đoàn các anh, tên là Lý Phong, có quan hệ gì với nhà họ Lý của anh không”.
“Có, cậu ta là một tên ăn chơi trác táng của chi thứ mà thôi, người như thế có rất nhiều ở nhà họ Lý”.
Lý Tử Duy ở đầu bên kia điện thoại suy nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra, anh ta nơm nớp lo sợ hỏi: “Anh Sở, đừng nói tên này đắc tội với anh nhé?”
“Đắc tội? Không dám nói là thế”.
Sở Phàm hờ hững nói một câu: “Cậu ba này của các anh chỉ thay anh đem sính lễ đến nhà người phụ nữ của tôi, tuyên bố nhận tôi làm đàn em, còn muốn nhận con gái tôi làm đầy tớ cho nhà cậu ta thôi…”
“Chỉ thế mà thôi”.
Bịch…
Lý Tử Duy ở đầu bên kia sợ tới mức trực tiếp ngã xuống từ trên ghế da thật, suýt chút đã trực tiếp quỳ xuống.
Tim anh ta cũng sắp rớt ra ngoài, nghẹn ngào nói: “Anh Sở, tôi xin lỗi anh, vô cùng thành khẩn xin lỗi anh. Anh yên tâm, tôi sẽ lập tức xử lý, lập tức xử lý tên chó chết này, xin anh…”
Sở Phàm lười nói nhảm, trực tiếp cúp điện thoại đi ra ngoài.
Anh tin Lý Tử Duy nhất định sẽ cho mình một câu trả lời rõ ràng, xử lý ổn thoả chuyện này.
Trừ khi anh ta muốn nhà họ Lý tan thành tro bụi!