Mục lục
Chiến thần trở lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh (full 463 chap) – Truyện tác giả: Mạt Bắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 377: Hai tỷ

“Tôi không quan tâm cái gì mà Cửu Thiên Tế, Bát Thiên Tế, tôi không biết ông ta, dựa vào đâu mà phải nể mặt?”

Sở Phàm bình tĩnh uống trà, thần thái vô cùng ung dung, cứ như thể một trăm năm mươi triệu kia quăng ra ngoài chỉ như đống giấy vụn.

Ồ…

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, trong cả Yên Kinh này, đây là lần đầu tiên có người dám bình luận ông cụ Cửu Thiên Tế như thế.

Con ngươi Kim Hân trợn trừng, tức giận đập nát một tách trà, chỉ vào Sở Phàm quát tháo: “Tên khốn này ở đâu ra, mà lại dám vô lễ với Cửu Thiên Tế như vậy?”

“Hai trăm triệu!”

Sở Phàm nheo mắt lại, ánh mắt tựa như một lưỡi dao sắc nhọn nhìn thẳng về phía Kim Hân lúc này đang điên tiết.

“Quy tắc của ngành đấu giá là giá cao thì có được, đừng giở mấy trò dọa nạt như vậy, không có tác dụng gì đâu”.

“Có đủ tiền thì ra giá tiếp, không đủ tiền thì cút xéo”.

Giải quyết dứt khoát!

Cả căn phòng đều trợn mắt.

Người chủ trì đấu giá cũng há hốc mồm, hoàn toàn kinh ngạc, hai trăm triệu đấy!

Đây không chỉ là mức giá kỷ lục nữa mà còn là sự việc trước đây chưa có, sau này cũng chưa chắc có người thứ hai.

Buổi đấu giá ngày hôm nay chắc chắn sẽ đạt đến tầm cao mới, lưu lại một nét mực đậm màu nổi bật trong lịch sử ngành đấu giá.

“Mày…”

Kim Hân hoàn toàn cứng họng không nói nên lời, vô cùng tức giận.

Hắn là đại quản gia của Hiệp hội võ thuật, đã lúc nào hắn phải chịu nhục nhã như này đâu?

“Tôi ra giá ba trăm triệu…”

“Cậu Kim, hãy chú trọng chuyện lớn”, người bên cạnh lập tức kéo hắn lại và nói: “Đừng quên nhiệm vụ mà Tiểu Thiên Tế giao cho, chúng ta đến buổi đấu giá để mua mảnh đất ở trung tâm Yên Kinh kia, không thể tiêu tiền bừa bãi được”.

Kim Hân như tỉnh dậy từ trong giấc mộng, kinh ngạc đến mức đổ mồ hôi lạnh.

Suýt chút nữa đã phạm phải một sai lầm lớn!

Nếu như thật sự không thể mua mảnh đất kia, phụ lòng tín nhiệm của Tiểu Thiên Tế, vậy thì hắn coi như xong đời rồi…

Hắn hít sâu một hơi, chỉ có thể tạm thời nuốt cục tức này xuống, uất hận trừng mắt nhìn Sở Phàm.

“Tương lai còn dài, chúng ta cứ chờ mà xem”.

Hắn đã quyết định, đợi buổi đấu giá này kết thúc, hắn sẽ lập sức sai người đến xử lý tên khốn nạn này, đến lúc đó không chỉ khiến cho Sở Phàm không một đồng dính túi mà còn phải quỳ xuống đất xin lỗi hắn.

Dám đấu với Kim Hân hắn? Cũng không tự xem lại mình là cái thá gì.

Nghĩ được như vậy, tâm trạng của Kim Hân đã cân bằng hơn rất nhiều.

Cuối cùng, bức thư họa của Trương Đại Túy đã được Sở Phàm mua lại với cái giá trên trời hai trăm triệu.

Vân Mộc Thanh không vui nhìn hai bố con cười đùa, đúng là không thể yên nổi mà…

Hai người có thể biết lo nghĩ một chút không, đừng hoang phí như vậy nữa?

Chẳng mấy chốc, từng món đồ tiếp tục được bán đấu giá.

Lần này thì khá là bình thường, một vài món đồ cổ bằng ngọc, đồ gốm sứ, điêu khắc, v.v…Mấy người Lý Hải Đăng cũng nhìn trúng khá nhiều món đồ mình yêu thích, đều đã mua về không ít.

Nhưng tất cả đều không thú vị bằng lần đối chọi gay gắt giữa Sở Phàm và Kim Hân, khiến cho không ít người cảm thấy buồn ngủ.

“Được rồi, các vị quan khách, tiếp theo đây sẽ là món đồ cuối cùng của buổi đấu giá lần này, cũng là thứ được trông chờ nhiều nhất!”

Cùng với âm thanh hào hứng của người chủ trì buổi đấu giá, toàn bộ mọi người trong phòng đều mở to mắt, lấy lại tinh thần hào hứng.

Món đồ đáng giá nhất đến rồi đây!

Ánh mắt Kim Hân lộ ra vẻ điên cuồng.

Gương mặt xinh đẹp của Vân Mộc Thanh cũng trở nên kích động…

“Quyền sử dụng và khai phá mảnh đất rộng ba héc ta ở trung tâm thành phố Yên Kinh, đây là do chính quyền Yên Kinh ủy thác cho công ty tôi đấu giá, giá khởi điểm là một tỷ, mỗi lần tăng giá không thấp hơn mười triệu!”

Bốp!

Cùng với tiếng búa gõ xuống, phiên đấu giá chính thức bắt đầu…

“Một tỷ!”

Lúc này, Kim Hân lập tức giơ bảng lên, ánh mắt hắn không hề tốt đẹp, hung hãn quét mắt nhìn tất cả những người đang kích động kia, mở miệng uy hiếp: “Các vị, tôi nhắc nhở một câu, mảnh đất này đã được Tiểu Thiên Tế của Hiệp hội võ thuật chúng tôi nhìn trúng, dùng để làm chi nhánh của Hiệp hội võ thuật tại Yên Kinh, có thể nói rằng, Hiệp hội võ thuật chúng tôi bắt buộc phải có được nó”.

“Tôi mong các vị ở đây có thể tạo điều kiện cho chúng tôi, Hiệp hội võ thuật và Tiểu Thiên Tế sẽ không quên tình nghĩa của các vị, sau này các vị đều là bạn bè của Hiệp hội võ thuật chúng tôi”.

Nói đến đây, hắn hơi ngừng lại, cười nhạt nói tiếp: “Đương nhiên, nếu như không sợ bị Hiệp hội võ thuật chúng tôi cho vào danh sách đen, bị Hiệp hội võ thuật và hơn một trăm tập đoàn dưới trướng mở lệnh ngăn chặn sự phát triển thì cũng có thể nâng giá”.

“Tôi nói xong rồi, chủ trì đấu giá, xin mời tiếp tục”.

Kim Hân nói xong những lời này lại tiếp tục ngồi vắt chéo hai chân, uống trà với dáng vẻ vênh váo.

Trái tim của mọi người như rơi xuống vực sâu, sự nhiệt tình tràn trề giống như bị người ta dội cho một gáo nước lạnh từ trên đầu xuống, ngay tức khắc trở nên nguội lạnh.

Bọn họ còn định đánh một trận lớn để giành lấy mảnh đất này, nhưng bây giờ, ai dám đắc tội với Hiệp hội võ thuật, ai dám cướp đồ ăn từ trong miệng Hiệp hội võ thuật chứ?

Vân Mộc Thanh cắn đôi môi đỏ, vừa sốt ruột vừa bực mình, liên tục mắng thầm đồ đáng khinh đồ vô liêm sỉ.

Đây hoàn toàn là lộng quyền ép giá.

Đúng là quá hống hách rồi!

Người chủ trì đấu giá sững sờ, nhìn về phía Tề Đại Thuận đang ngồi bên dưới…

Thế này, thế này thì còn đấu giá sao được nữa?

Sắc mặt Tề Đại Thuận tái nhợt, siết chặt nắm đấm, vô cùng thống khổ!

Mảnh đất này mà bán giá một tỷ thì hoàn toàn lỗ to, đây chỉ là một chiêu trò để thu hút càng nhiều người đến đấu giá mà thôi.

Ông ta còn hứa với chính quyền Yên Kinh, bảo đảm rằng ít nhất có thể bán với giá năm tỷ, như vậy mới đạt được quyền đấu giá.

Vậy mà bây giờ, người của Hiệp hội võ thuật chỉ dùng một tỷ là đã ẵm được mảnh đất đáng giá năm tỷ này về, đây rõ ràng là đang uống máu ông ta, hút tủy ông ta…

Lần này, ông ta thật sự tổn thất nặng nề quá rồi.

Không những chẳng biết phải giải thích sao với bên chính quyền Yên Kinh mà còn đắc tội với rất nhiều những ông chủ lớn đang có mặt trong phòng, bọn họ đều đến vì mảnh đất này, kết quả lại bị bảo rằng đã quyết định nội bộ từ lâu, vậy thì có thể không phẫn nộ, không bực mình sao?

Người chủ trì đấu giá chỉ đành hét lên: “Một tỷ lần thứ nhất, lần thứ hai…”



“Tôi, tôi ra giá…”

Đúng lúc này, ông chủ của một công ty bất động sản nghiến răng nghiến lợi, dáng vẻ không phục, run rẩy muốn giơ bảng lên.

“Hả?”

Kim Hân ác độc trừng mắt nhìn ông ta một cái: “Sếp Ngô, vợ ông bị nhồi máu cơ tim, hiện giờ vẫn đang nằm ở bệnh viện Bác Ái của Yên Kinh nhỉ? Đó là sản nghiệp của Hiệp hội võ thuật chúng tôi, ông phải nghĩ cho kỹ vào”.

“Lỡ như trong quá trình phẫu thuật có xảy ra bất trắc gì, ha ha, vậy thì phiền phức lắm…”

Sự uy hiếp quá tàn độc!

“Tôi, tôi rút lui”.

Mặt của vị tổng giám đốc bất động sản kia liền biến sắc, đối diện với an nguy tính mạng của vợ, ông ta chỉ có thể bỏ cuộc.

Những ông chủ lớn có năng lực có nhiều tiền cũng lần lượt thay đổi sắc mặt, bọn họ vốn định đấu một trận ra trò với Hiệp hội võ thuật, nhưng không ngờ rằng thủ đoạn của bọn chúng lại tầm thường như vậy, không từ mọi thủ đoạn, lúc này bọn họ cũng không dám ra giá nữa.

Mảnh đất này thật sự rất hấp dẫn, nhưng cũng phải giữ lại cái mạng mới hưởng thụ được!



Bọn họ hiểu rất rõ sự tàn độc của Hiệp hội võ thuật, ăn thịt người không nhả xương!

Kim Hân nhìn thấy cả đám người đều bỏ cuộc lập tức nở nụ cười thỏa mãn.

Đối đầu với Hiệp hội võ thuật à? Đối đầu với Cửu Thiên Tế ư?

Nực cười!

Bọn họ có bản lĩnh đấy, có sự giàu có đấy sao?

Hắn đắc ý nhìn thẳng vào Sở Phàm, ánh mắt đặc biệt khiêu khích.

Như thể đang nói rằng, ban nãy không phải mày rất bản lĩnh sao, nâng giá đi, nâng giá nữa đi…

Kim Hân nhếch miệng cười, giơ ngón tay cái ra rồi xoay ngược lại, vô cùng khinh thường.

Đúng vào lúc mọi thứ tưởng như đã được định đoạt, Sở Phàm đột nhiên giơ bảng:

“Hai tỷ!”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK