Mục lục
Chiến thần trở lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh (full 463 chap) – Truyện tác giả: Mạt Bắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 76: Công tử có một không hai trên thế gian

Đương nhiên Kiều Hoàng không biết suy nghĩ trong lòng Vân Mộc Văn, lúc này còn đang đắc ý vì sự nhanh nhạy của mình.

Cậu ta là con cháu nhà giàu, dựa vào oai phong của bậc cha chú mà lên mặt ở Giang Lăng, đầu sỏ lớn nhỏ gì cũng phải cho chút mặt mũi.

Cho dù Sở Phàm này có năng lực đến mấy thì thế nào? Ăn mặc nghèo rớt mồng tới, vừa nhìn đã biết là một người bình thường, mình tuỳ tiện kêu một tiếng sẽ lập tức có người tiến lên ném tên khốn này ra ngoài, trút giận thay cho mình.

Cậu ta la lên như thế quả nhiên trở thành tiêu điểm. Sau đó, có mười mấy người đàn ông mặc đồ đen vây quanh một người đàn ông trung niên chừng bốn mươi tuổi, mặc vest mang giày da, cực kỳ có khí thế đi ra từ bên trong.

Chính là đại ca của hội thương mại Tứ Hải, Mã Minh Nguyên.

“Hội… Hội trưởng Mã?”

Kiều Hoàng lập tức đứng lên, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Sau đó, cậu ta mang vẻ mặt vui sướng khi người gặp hoạ vì đã trả thù được, chỉ vào Sở Phàm cười ha hả: “Ranh con, anh chết chắc rồi, quấy rầy đến cả Hội trưởng Mã, tôi xem lần này anh còn kiêu ngạo kiểu gì đây”.

Tên này gây chuyện trên địa bàn của hội thương mại Tứ Hải, chọc giận đại ca Mã Minh Nguyên đứng đầu ở đây còn có thể dễ chịu được sao? Cậu ta vui vẻ muốn xem kịch hay.

Sở Phàm chỉ cười khinh bỉ, nhìn cậu ta như nhìn một tên ngốc, cũng lười đi nói nhảm với cậu ta.

“Kiều Hoàng, anh đúng là một kẻ tiểu nhân nham hiểm, tôi nhìn nhầm anh rồi!”, Vân Mộc Văn tức giận giậm chân, phồng má, trông vô cùng đáng yêu.

Kiều Hoàng chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó thấy nhóm người của Mã Minh Nguyên tới đây thì lập tức tiến lên nghênh đón, cúi đầu khom lưng, nịnh nọt nói:

“Bác Mã, cháu là Tiểu Kiều, tên ranh này gây sự trên địa bàn của bác, đương nhiên cháu1 không đồng ý rồi, cho nên giữ anh ta lại cho bác giải quyết!”

Kiều Hoàng vỗ ngực, châm chọc nhìn Sở Phàm, nhếch miệng cười, chờ mong kết cục bi thảm của anh.

Mà một giây sau đó, Mã Minh Nguyên vẫn không hề dừng chân lại, trực tiếp đẩy Kiều Hoàng đang cản đường ra, sau đó cung kính cuối người chào Sở Phàm:

“Anh Sở, anh đến rồi”.

“Chào anh Sở”, các đàn em xung quanh đều cúi đầu chào.

Nụ cười trên mặt Kiều Hoàng lập tức cứng đờ, trợn tròn mắt, miệng há to đến mức có thể nhét vào một trái sầu riêng…

“Anh… Anh Sở?”

Tên… tên này có lai lịch gì?

Mà có thể khiến ông trùm của Giang Lăng kính trọng như thế chứ?

Lúc này Kiều Hoàng vô cùng hoảng hốt, thầm nói mình trêu phải kẻ khó chơi rồi.

Vân Mộc Văn cũng rất ngạc nhiên, trong đôi mắt đẹp chứa đựng sự tò mò và kinh hỉ.

“Anh Sở, nếu tên ranh này khiến anh không vui, tôi sẵn lòng ra sức khiến cậu ta phải trả giá”, Mã Minh Nguyên cung kính nói thêm một câu, sắc mặt vô cùng u ám.

Phịch…

Kiều Hoàng lập tức sợ đến mức sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, phịch một tiếng ngã xuống, cơ thể cao hơn mét tám cũng bắt đầu sợ hãi run cầm cập như gà.

“Bỏ đi, trận đấu quyền sắp bắt đầu rồi, dẫn tôi vào trong thôi”.

Sở Phàm phất tay, lười biếng nói một câu, loại tép riu như Kiều Hoàng anh cũng lười so đo.

“Vâng”, Mã Minh Nguyên cung kính nói, sau đó mời Sở Phàm đi vào trong.

Người trong khán phòng lập tức xôn xao, tiếng kêu ngạc nhiên liên tục vang lên.

Rốt cuộc chàng trai này có thân phận gì, bối cảnh gì, mà có thể khiến ông trùm thế giới ngầm của thành phố Giang Lăng cung kính như thế?

Chẳng lẽ là nhân vật lớn mới đến trợ uy? Cậu chủ nhà giàu siêu cấp của gia tộc nào đó?

Vân Mộc Văn nhìn bóng lưng nhóm người Sở Phàm rời đi, cắn đôi môi đỏ mọng, chần chừ mấy giây, sau đó la lên: “Đợi… Đợi đã”.

Cô ấy chạy chậm tới, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vừa căng thẳng vừa kích động: “Anh… Anh Sở đúng không, tôi muốn đi vào trong xem đấu võ với các anh? Có được không?”

“Tôi thật sự rất thích võ cổ, vì được xem trận đấu này, được nhìn thấy những võ giả nổi tiếng kia ra tay, tôi đã kích động mất ngủ mấy nay rồi, anh cho tôi vào được không”.

Sở Phàm nhìn vẻ mặt vừa thành khẩn vừa uất ức của cô ấy, lắc đầu cười nói: “Võ cổ không giống trận đấu quyền anh trong tivi đâu, võ cổ là kỹ năng giết người, vừa lên sàn đấu, sống chết do trời, đó chính là trận đấu vô cùng đẫm máu, rất dễ để lại bóng ma tâm lý, cô chắc là muốn đi vào xem chứ?”

Đa số các cô gái lớn như cô ấy đều thích tìm kiếm sự mới lạ, theo đuổi ngôi sao, theo đuổi những thứ kích thích mới mẻ, là kiểu “chỉ ra vẻ yêu thích” điển hình, Sở Phàm cũng là nghĩ vì cô ấy nên mới khuyên nhủ.

Vân Mộc Văn kiên định gật đầu, vô cùng thành khẩn: “Tôi chắc chắn, không hối hận!”

“Anh Sở, bố tôi là một quân nhân, tôi bốn tuổi biết cưỡi ngựa, bảy tuổi có thể nổ súng, mười hai tuổi có thể vào núi săn thú, anh hoàn toàn không cần lo lắng đến chuyện bóng ma tâm lý”.

Sở Phàm ngẫm nghĩ một lát, cũng chỉ đành gật đầu: “Được rồi, cô đi theo tôi”.

Giữa quân nhân với nhau luôn có một loại tình cảm, ảnh hưởng đến cả đời con cháu, Sở Phàm cũng vô thức cảm thấy thân thiết.

Huống hồ cô gái này quá giống Vân Mộc Thanh, anh cũng không nhẫn tâm từ chối.

Mấy người Mã Minh Nguyên ở phía sau nhìn nhau cười, lộ ra ánh mắt suy nghĩ và hâm mộ:

Chẳng trách đêm đó cậu Sở như không nhìn thấy, cũng không có hứng thú với đủ kiểu các mỹ nữ kia.

Nhìn đi, người ta tình cờ gặp được cũng là người đẹp cực phẩm thế này, mấy người bình thường sao có thể lọt vào mắt chứ?

Cao nhân đúng là cao nhân, hoàn toàn không có cách nào sánh bằng được!

“Mộc Văn, em…”

Kiều Hoàng thấy nữ thần trong lòng mình vừa kích động vừa vui vẻ rời đi theo sau Sở Phàm, trong lòng vô cùng phức tạp, có hâm mộ cũng có ghen tị, khó chịu chết đi được.

Đúng lúc này, bảy tám người của hội thương mại Tứ Hải lặng lẽ bao vậy cậu ta lại, vẻ mặt âm u tàn nhẫn.

“Anh… Anh muốn làm gì?”, Kiều Hoàng biến sắc, tức giận nói.

Bốp!

Đáp lại cậu ta là một nắm đấm đánh tới trực tiếp đánh bầm mắt cậu ta, khiến cậu ta không ngừng rên rỉ.

“Làm gì hả, đánh đến chết cho tôi!”, một tên dẫn đầu phun một ngụm nước miệng, khinh thường châm chọc một tiếng:

“Một người như cậu mà cũng dám trêu vào anh Sở sao? Hừ, thứ không biết lượng sức”.

Bảy tám người xung quanh áp sát lại đánh một trận, khiến Kiều Hoàng nửa chết nửa sống, người xem xung quanh rùng mình một cái, cực kỳ hiểu chuyện xoay người sang chỗ khác vờ như không thấy, tránh rước hoạ vào thân.

Mà bên kia, rốt cuộc Sở Phàm và Vân Mộc Văn cũng được mấy người Mã Minh Nguyên dẫn vào trong sân vận động, cũng chính là nơi đấu võ của mấy nhân vật lớn ở Giang Bắc.

Không gian này khá khép kín, chỉ có một cái sàn đấu và hai mươi mấy cái ghế ít ỏi ở xung quanh mà thôi.

Những ai có tư cách đi vào đều là nhân vật lớn một phương hoặc là những người quyền quý có quan hệ chặt chẽ với thế giới ngầm.

Tuy Vân Mộc Văn xuất thân từ gia đình giàu sang, nhưng dù sao cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi, chưa bao giờ được gặp nhiều nhân vật lớn như vậy, trong nháy mắt bị khí thế của bọn họ chèn ép đến mức không thở nổi, cúi đầu, ngay cả hít thở cũng trở nên cẩn thận.



Cô ấy lén nhìn qua Sở Phàm bên cạnh, anh vẫn rất ung dung bình tĩnh, hờ hững tư nhiên như đang ở nơi không người, tựa như đang đi dạo công viên vậy.

Trên người anh không có khí thế động trời gì, nhưng lại khiến người ta cảm thấy như một lưỡi đao vô cùng sắc bén được giấu trong vỏ, một khi chọc giận anh, trường đao ra khỏi vỏ chắc chắn đất trời biến sắc, máu chảy thành sông.

“Đều hai mươi mấy tuổi như nhau, sao cứ có cảm giác anh ta mạnh hơn mình nhiều vậy chứ”, mắt Vân Mộc Văn chớp loé, cực kỳ tò mò: “Rốt cuộc anh ta là ai, thật thần bí”.

Cô ấy chỉ từng nhìn thấy cảm giác và khí chất này ở trên người một người.

Đó chính là người trên ảnh chụp bố cô ấy mang về, nói là thiếu tướng truyền kỳ của Tây Dã, Quân thần của Long Hồn kia!

Đó chính là thần tượng của cô ấy, là nhân tài cô ấy nhìn lên cả đời cũng khó mà tiếp xúc được!

Trên đường đi người tựa ngọc, công tử có một không hai trên thế gian.

Có lẽ cũng chỉ là như thế thôi nhỉ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK