Chương 395: Tâm tư của người nhà họ Diệp
“Á!”
Diệp Vinh Hữu hét lên một tiếng như lợn bị cắt tiết, hắn ôm lấy bên chân trái, đau đớn lăn lộn trên mặt đất, nước mắt cũng tuôn rơi.
Đám người Triệu Thời và Tân Trác bị đánh bầm dập, nằm dưới đất kêu gào thảm thiết.
Sở Phàm bước lên trước, cầm trong tay cây gậy thép nói: “Bây giờ, các ông có còn muốn thu mua giấy chứng nhận sở hữu đất trong tay tôi nữa hay không?”
“Không, không dám nữa, sau này cũng không dám nữa, tha cho chúng tôi đi!”
“Là chúng tôi có mắt như mù, là chúng tôi khốn nạn, xin cậu tha thứ”.
Đám người Triệu Thời sợ tới mức da đầu cũng trở nên tê dại, vội vã kêu gào khẩn cầu, chỉ muốn quỳ xuống ngay trước mặt Sở Phàm.
“Một đám rác rưởi, cút xéo”.
Sở Phàm đá văng bọn chúng ra xa, đám người vội vàng chuồn lẹ như chó mất chủ, chạy còn nhanh hơn cả thỏ.
Sở Phàm nhìn Diệp Vinh Hữu đang nằm trên nền đất, lạnh lùng nói: “Nể mặt Mỹ Na, tôi chỉ đánh gãy một chân của anh, lần sau còn dám giở trò với tôi thì đừng trách tôi không nể tình, anh cũng cút đi”.
Diệp Vinh Hữu nghiến răng nghiến lợi, bước khập khiễng ra khỏi phòng dưới sự giúp đỡ của đám người Triệu Thời.
Trước khi đi, trên gương mặt đau khổ của hắn ngập tràn vẻ oán hận và ác độc, ghi nhớ hết tất cả những nỗi nhục nhã mà ngày hôm nay đã phải chịu đựng.
Chẳng mấy chốc, đám phụ nữ trong phòng cũng bị dọa sợ chết khiếp, vội vã chạy ra khỏi phòng bao.
Trận náo loạn cứ thế kết thúc.
Diệp Mỹ Na kinh ngạc đến mức phải dùng tay che miệng, vô cùng vui sướng và tôn sùng ngước nhìn Sở Phàm, cô ấy không thể ngờ rằng người em họ này của mình lại mạnh mẽ như vậy.
Nhưng đồng thời, cô ấy cũng lo lắng và hoảng loạn nói: “Em Phàm, hôm nay em gây rắc rối lớn rồi”.
“Triệu Thời và Tân Trác đều là đầu sỏ ở đây, em đánh bọn chúng như vậy, sao bọn chúng có thể dễ dàng bỏ qua được chứ”.
“Hai người đấy cứ tạm bỏ qua một bên, còn về Diệp Vinh Hữu, anh ta là đứa cháu trai có tiền đồ và được ông nội yêu thương nhất trong thế hệ con cháu trẻ tuổi của nhà họ Diệp. Em đánh gãy chân trái của anh ta thì việc về nhà họ Diệp để được bọn họ chấp nhận đã là không thể nào rồi…”
Diệp Mỹ Na cuống tới mức phát khóc, đôi mắt to đong đầy nước mắt.
Sở Phàm chỉ cười nhạt, nói với vẻ chẳng có gì quan trọng: “Không sao, em cũng không cần nhà họ Diệp phải chấp nhận”.
Đường đường là Quân thần của Long Hồn, nhân tài xuất chúng mà lại cần sự chấp nhận của một gia tộc hạng hai hay sao? Dù có là nhà gia tộc hạng nhất ở Tây Dã thì cũng phải cung phụng anh như tổ tiên.
Hơn nữa, anh đến nhà họ Diệp cũng chỉ vì mối bận tâm trong lòng mẹ mà thôi. Nếu như nhà họ Diệp không coi trọng chút tình cảm máu mủ này thì anh cần gì phải để tâm tới bọn họ?
Huống hồ, có thể biết tới cô chị họ lương thiện, đơn thuần Diệp Mỹ Na này, Sở Phàm cũng coi như thu hoạch được rất nhiều rồi.
“Nhưng, nhưng mà, lần đầu tiên em đến đây, lại phải đi tiền tuyến thì sao có thể không cần nhà họ Diệp giúp cơ chứ…”, Diệp Mỹ Na tức giận giậm chân, vô cùng sốt ruột.
Sở Phàm nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô ấy, cười nói: “Đừng lo lắng về mấy thứ không có tác dụng gì, em vừa đến Tây Dã, chị là chủ nhà mà lại không tiếp đãi gì hay sao?”
“A?”, Diệp Mỹ Na chớp mắt, ngẩn người ra.
“Tìm giúp em một nơi ăn cơm đi, em đói rồi”, Sở Phàm quét mắt nhìn xung quanh: “Lẽ nào chị còn muốn để em tiếp tục ở lại đây hay sao?”
Mặt Diệp Mỹ Na ửng đỏ, hờn dỗi nhìn Sở Phàm một cái, vừa xấu hổ vừa tức giận giậm chân.
“Em Phàm, đã là lúc nào rồi mà em vẫn còn đùa được…”
Cái tên này, thật đúng là!
Vào lúc Sở Phàm và Diệp Mỹ Na đi ăn tối, tại một khu biệt thự toàn xe sang của Tây Dã, trong biệt thự nhà họ Diệp.
Tại đại sảnh, một ông cụ mặc đồ Đường, tuổi trạc bảy mươi, cầm hai quả hạch đào, cau mày với vẻ mặt lo lắng không yên.
Đây chính là chủ nhà họ Diệp đương nhiệm, cụ Diệp Vinh Thiều.
Trước sảnh, một cặp vợ chồng trung niên ăn mặc sang trọng xinh đẹp ngồi bên cạnh cụ ta.
Đó chính là con trưởng của nhà họ Diệp, cũng chính là bố mẹ của Diệp Vinh Hữu.
Diệp Kiến Lĩnh và Hoàng Phương.
“Bố, hai ngày nay bố vẫn luôn cau mày ủ rũ, thở dài không thôi, có phải có tâm sự gì không?”, Diệp Kiến Lĩnh hỏi.
Hoàng Phương vừa sửa sang bộ móng tinh xảo của mình vừa nói: “Còn có thể vì cái gì nữa, đương nhiên là vì mấy ngày trước Quân thần của Long Hồn quay lại Tây Dã, bố và mấy ông lớn trong giới kinh doanh vô cùng kích động chạy đến sân bay nghênh đón, muốn gặp Quân thần của Long Hồn trong lời đồn một lần, kết quả ngay cả cổng sân bay cũng chưa vào được đã bị người khác đuổi đi”.
“Sân bay có bán kính năm kilômét, toàn bộ được binh lính bao vây rất nghiêm ngặt, ngay cả con muỗi cũng không bay vào nổi”.
Diệp Kiến Lĩnh vô cùng ngạc nhiên và ngưỡng mộ, lên tiếng an ủi: “Bố, Quân thần của Long Hồn là nhân vật ở tầm cỡ nào cơ chứ, chúng ta không gặp được cũng rất bình thường, điểm này bố không cần tự trách, hơn nữa, không phải còn có gia chủ của những gia tộc khác cũng bị đuổi ra ngoài giống như bố hay sao”.
Nghĩ đến đây, Diệp Kiến Lĩnh liền cười vui vẻ.
Ngước lên cao chưa bằng ai nhưng nhìn xuống dưới vẫn còn hơn khối người, đây chính là tình thế của nhà họ Diệp bây giờ, bởi cứ ôm lấy mục đích này mà sau khi bà cụ qua đời, nhà họ Diệp mới giậm chân tại chỗ những ba năm.
Bởi vì cả gia tộc đều đã không còn sinh lực, không còn sự nhiệt huyết gì nữa rồi.
Diệp Vinh Thiều xua tay, thở dài một tiếng, nói: “Điểm này thì bố hiểu rõ, nhà họ Diệp chúng ta vẫn là tự mình biết mình”.
“Chỉ là thật sự không cam lòng, tâm nguyện lớn nhất cả đời này của bố là đưa nhà họ Diệp trở thành gia tộc giàu có hạng nhất, chỉ đáng tiếc, bố già rồi, tình người cũng nhạt rồi, không làm nổi nữa”.
Cụ ta lắc đầu với vẻ thê lương lạc lõng, nếu như không phải bị ép tới bước đường cùng thì cụ ta sao có thể bỏ hết thể diện mà đi nghênh đón Quân thần của Long Hồn được chứ?
Phải biết rằng, dù là gia chủ của những gia tộc giàu có bậc nhất ở Tây Dã cũng không có tư cách đó, cụ ta chỉ đơn thuần đi thử vận may, ngộ nhỡ có thể được nhân vật lớn đó tán thưởng, tạo dựng được mối quan hệ thì sao?
Diệp Kiến Lĩnh cũng lộ ra vẻ thất vọng và khao khát, đúng vậy, nhân vật có bối cảnh quyền thế ngút trời giống như Quân thần của Long Hồn, cả đời này nhà họ Diệp cũng không có cơ hội được tiếp xúc.
Trừ phi, Quân thần của Long Hồn là họ hàng của nhà họ Diệp.
Thế nhưng, đây rõ ràng là chuyện không thể nào xảy ra!
“Bố bố đừng lo lắng, nhà họ Diệp chúng ta không phải vẫn còn Vinh Hữu sao?”, mắt Hoàng Phương khẽ động, cười ha ha nói: “Đứa trẻ Vinh Hữu này có năng lực, có tiền đồ, tuổi còn trẻ mà đã tự gây dựng được một công ty trên thị trường, lúc mẹ còn sống còn khen thằng bé giỏi giang, thằng bé nhất định có thể đưa nhà họ Diệp lên một tầm cao mới”.
Nhắc đến người cháu trai tài giỏi, ưu tú Diệp Vinh Hữu này, gương mặt già nua của Diệp Vinh Thiều liền đắc ý bật cười vui vẻ.
Cụ ta cười ha ha uống một ngụm trà: “Đúng vậy, đứa trẻ Vinh Hữu này là niềm hy vọng của nhà họ Diệp chúng ta, đúng rồi, nó đi đâu rồi?”
“Ồ, nghe nói con trai của em gái Khương Như, tên là Sở Phàm gì đó từ Yên Kinh đến đây, thằng bé với Mỹ Na đã đi đón nó từ sớm, có lẽ cũng sắp về rồi”.
“Thế sao, Khương Như vẫn còn một đứa con trai, bố suýt thì quên mất”.
Diệp Vinh Thiều gật đầu, dường như nhớ về cô con gái đã mất từ rất lâu của mình, đôi mắt già nua hơi vẩn đục, không biết đang nghĩ gì.
Diệp Kiến Lĩnh và vợ Hoàng Phương quay sang nhìn nhau, đều trông thấy vẻ khinh bỉ và xảo quyệt trong mắt đối phương.
Từ lâu nay, bọn họ đã không còn tình cảm gì với cô em gái Diệp Khương Như đã mất gần hai mươi năm này, nếu như không phải trong tay Sở Phàm vẫn còn vài tờ giấy chứng nhận quyền sở hữu đất thì bọn họ cũng chẳng thèm quan tâm Sở Phàm làm gì, để cho anh tự sinh tự diệt.
Bây giờ có lẽ bọn họ cũng sắp đến rồi đây.
“Bố, mẹ, hu hu…”
Đúng lúc này, một tiếng kêu gào thảm thiết xé lòng đột nhiên vang lên.
Đám người nhà họ Diệp đều sững sờ, vừa quay đầu lại nhìn đã bị dọa một phen hoảng hốt.
Diệp Vinh Hữu đang nằm trên cáng cứu thương, bị đánh đến mức chỉ còn thở thoi thóp.