Chương 253: Ngày tiệc của nhà họ Vân
Sau khi được Sở Phàm đảm bảo, Vân Mộc Văn hài lòng rời đi, mở tung tủ lạnh ra tìm vài thanh sô cô la và kem, bắt đầu thưởng thức một cách vui vẻ.
Sở Phàm lắc đầu bất đắc dĩ: “Mới sáng sớm mà đã ăn lạnh như thế, cũng không sợ bị đau bụng”.
Sau khi xử lý xong vài chậu cây trong tay, anh suy nghĩ trong giây lát rồi gọi đến một số điện thoại tăng cường bảo mật - Bộ phận chỉ huy chiến khu Tây Dã.
“Long thủ!”, một giọng nói tràn đầy sức sống, hết sức tôn kính và cuồng nhiệt vang lên ở đầu dây bên kia.
Dù Sở Phàm đã giao lại quân quyền từ lâu, thế nhưng sự vinh quang thuộc về Quân thần của Long Hồn đã trở thành Quân hồn của ba mươi nghìn người lính Tây Dã, anh gần như có thể so sánh được với thần linh.
“Lập tức sử dụng quyền hạn cao nhất của tôi trong quân đội để điều tra bốn quân khu lớn, tất cả tin tức về tướng quân mới nhậm chức trong vòng ba tháng gần đây, phải đặc biệt chú ý xem có bóng dáng Hiệp hội võ thuật sau lưng bọn họ hay không”, Sở Phàm đi thẳng vào vấn đề chính, anh xử lý cực kỳ quả quyết và nhanh gọn.
“Vâng, xin hỏi Long thủ, nếu kết quả điều tra đúng là như thế thì phải giải quyết thế nào?”, đầu dây bên kia cất tiếng hỏi.
Sở Phàm vừa cắt tỉa xong cỏ dại trong chậu cây, anh hờ hững nói bốn chữ, mạnh mẽ và hùng hồn: “Diệt cỏ tận gốc!”
“Vâng!”
Lão thái giám chó chết Ngụy Trung Hồ này thống lĩnh cả Hiệp hội võ thuật mà còn chưa thấy đủ, bây giờ còn muốn vươn móng vuốt vào trong quân đội, rắp tâm bồi dưỡng tay chân thân tín Hiệp hội võ thuật, làm tan rã quân đội từ bên trong…
“Xem ra kể từ sau khi tôi về ở ẩn, bè bọn của thằng già họ Ngụy chó chết ấy càng lúc càng láo xược, không ra tay giết vài tên thì chúng thật sự nghĩ rằng đại tướng quân tôi đây ăn chay à?”
“Dường như mấy năm sống xa hoa trụy lạc đã khiến cho bọn chúng quên mất rồi, quân uy không thể bị làm nhục, quân pháp không dung tình!”, Sở Phàm nói hờ hững nhưng khí thế hào hùng: “Từ trước đến nay nhà binh đều là người đàn ông đích thật đầu đội trời chân đạp đất, không thể tha cho đám thái giám chó chết đó”.
Vào lúc này, đột nhiên Vân Mộc Thanh gọi điện thoại đến, giọng nói của cô thấp thỏm căng thẳng: “Sở Phàm, đột nhiên ông nội liên hệ với em, ngày mai tổ chức tiệc gia tộc, tất cả con cháu của nhà họ Vân đều phải đến dự, em, em không biết phải làm thế nào”.
Sở Phàm đã tính đến chuyện này từ trước, anh chỉ cất tiếng nói: “Đi, anh đi với em”.
“Ừm, được rồi”, Vân Mộc Thanh thở phào một hơi như thể đã được uống thuốc an thần.
Sau khi an ủi vài câu đơn giản, Sở Phàm cúp máy, anh nhếch môi nở nụ cười…
Chỉnh đốn kỷ cương trong quân đội, chấn chỉnh quân uy, cần phải lấy một đám đầu người để răn đe!
Cứ bắt đầu từ cái người được gọi là ‘con rể của Cửu Thiên Tế’, ‘đứa con riêng làm thiếu tướng nhà họ Vân’ đi…
Sáng ngày hôm sau, Sở Phàm cùng Vân Mộc Thanh cùng đến nhà tổ của nhà họ Vân.
Vào lúc này, dường như căn biệt thự sang trọng xa hoa hoành tráng, đã có lịch sử hơn trăm năm đang tỏa ra ánh sáng cổ xưa rực rỡ, tràn trề tinh thần. Đâu đâu cũng treo lồng đèn đỏ, thảm đỏ Tô Hàng trải dài mười mấy mét, người qua kẻ lại rất đông đúc.
Dù chỉ mới là buổi sáng thôi, thế nhưng khách khứa đã kéo đến nhà tổ của nhà họ Vân nườm nượp, người nổi tiếng lẫy lừng của các giới khác nhau ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, bọn họ lần lượt dâng lên những món quà hậu hĩnh, cung kính chúc mừng hậu duệ của nhà họ Vân ‘vinh dự lên chức tướng quân’ nhận tổ quy tông.
Khách khứa đông như nêm, quà chất cao thành núi, hở một tí là xe sang một triệu đậu kín hai bên đường…
Đám con cháu của nhà họ Vân đang đứng đón khách bên ngoài cửa đều không khỏi thẳng lưng, gương mặt toát ra vẻ tự hào và kiêu ngạo: Nhà họ Vân bọn họ có tướng quân rồi, ngày tháng lên như diều gặp gió của bọn họ rốt cuộc cũng đã đến!
Vào lúc này, hai bóng người không hề bắt mắt một chút nào đi đến trước cửa nhà tổ của nhà họ Vân.
Vân Mộc Thanh cắn chặt đôi môi đỏ, trở về thăm chốn cũ khiến cho cô nhớ đến nỗi đau trong quá khứ…
Năm năm trước, cũng ở chính nơi này, cô vừa mới sinh con gái ra đã bị mắng ‘suy đồi đạo đức’, ‘làm nhục gia phong’, bị đuổi ra khỏi nhà, tự sinh tự diệt.
Tối ngày hôm đó mưa rất nặng hạt, cô quỳ bên ngoài cửa nhà suốt cả đêm, không phải xin lỗi đền tội, cũng không phải muốn được mọi người thương hại, chỉ hy vọng bọn họ có thể cho cô gặp con gái mình, có thể đút cho đứa con gái đáng thương ấy một ngụm sữa… Cho con bé được sống sót.
“Năm năm rồi, đã năm năm rồi”, Vân Mộc Thanh khép mắt lại, cô thấp giọng lẩm bẩm, tay và chân đều lạnh ngắt.
Dù đã qua lâu như thế nhưng đến tận bây giờ, nỗi đau và sự bất lực của cái đêm năm đó đó, sự tủi nhục và đau đớn khi ấy vẫn còn hiện rõ rành rành trước mắt cô.
Vào lúc này, đột nhiên có một bàn tay to ấm áp nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô.
Sở Phàm ung dung nở nụ cười, giọng nói của anh rất bình tĩnh nhưng lại đong đầy sự mạnh mẽ: “Yên tâm đi, có anh ở đây, không ai bắt nạt em được đâu”.
Vân Mộc Thanh gật đầu, nụ cười nở rộ trên gương mặt cô, có người đàn ông này ở bên cạnh mình, cô cảm thấy hết sức an toàn.
“Chúng ta đi thôi”.
Sở Phàm và Vân Mộc Thanh đến gần nhà tổ của nhà họ Vân, vào lúc này, một người phụ nữ trung niên đeo vàng đeo bạc, ăn mặc sang trọng lạ thường chạy đến nắm tay Vân Mộc Thanh: “Con gái, con đến rồi, sao lại lâu như thế”.
Bà ta chính là Lý Thu Linh.
Bà ta còn không quên đắc ý khoe khoang với những phu nhân ở bên cạnh: “Nhìn đi, đây chính là con gái của tôi, bây giờ nó là tổng giám đốc của tập đoàn Vân thị, Vân Mộc Thanh”.
Bây giờ, con gái của bà ta đã trở thành người đứng hàng hai trong tập đoàn Vân thị, địa vị và quyền lực chỉ thua mỗi một mình cụ nhà họ Vân mà thôi, nếu cứ tiếp tục phát triển như thế, vị trí người thừa kế nhà họ Vân tiếp theo chính là bọn họ rồi, ngày tháng phất lên như diều gặp gió, để Lý Thu Linh trở thành quý phu nhân nhà giàu có còn xa nữa chăng?
Vân Mộc Thanh lúng túng giới chào hỏi những người dì một cách đơn giản, rồi sau đó cô kéo Lý Thu Linh sang một bên, cằn nhằn bà ta: “Mẹ à, mẹ khiêm tốn một chút được không vậy, nếu cứ tiếp tục khoe khoang như thế người khác sẽ nghĩ thế nào hả”.
“Mẹ mà thèm quan tâm bọn họ nghĩ như thế nào à? Con gái mẹ có tương lai, có tài hoa mà không cho mẹ hãnh diện sao? Con gái con trai của bọn họ không làm được đó là con cái nhà bọn họ vô dụng, bọn họ không biết cách dạy con, bất tài”.
Lý Thu Linh chống nạnh, làm ra vẻ đây là chuyện hiển nhiên, bà ta khoác lác: “Con nghĩ rằng ai cũng có phúc như mẹ hay sao? Con có thành tựu như ngày hôm nay đều là do mẹ dạy dỗ tốt, ít nhất thì phải có chín mươi phần trăm là công lao của mẹ”.
Gương mặt Vân Mộc Thanh đỏ bừng, chức vị tổng giám đốc của cô đến từ đâu, người khác không biết rõ nhưng bản thân cô lại rõ ràng. Nếu như không có Sở Phàm âm thầm ủng hộ mình, sợ rằng cô đã bị Vân Hinh Nhi và bác cả đá ra khỏi công ty từ lâu rồi…
Sở Phàm nghe thấy thế, anh không khỏi nhếch môi cười, sao người phụ nữ này lại mặt dày đến thế nhỉ? Sao bà ta có thể thốt ra được mấy lời như thế này mà không ngượng miệng.
“Cậu cười cái gì? Cậu có tư cách gì để cười, cậu có tư cách đến nơi này hay sao?”
Lý Thu Linh nhướn mắt, nhìn thấy Sở Phàm đứng bên cạnh, rốt cuộc cũng tìm được chỗ trút giận, bà ta bèn lớn giọng chỉ trích:
“Biết hôm nay là ngày gì không, là ngày tiệc gia tộc của nhà họ Vân, những vị khách được mời đều là người nổi tiếng khắp các giới ở Giang Lăng, những người thành đạt, cậu là cái thá gì?”
“Cho dù cậu dựa dẫm vào quan hệ với Vân Mộc Thanh để chạy để đến đây ăn chùa, nhưng ít nhất cũng phải cũng phải chuẩn bị ăn mặc cho đàng hoàng chứ, cậu nhìn đi, mặc cả cây đồ vỉa hè, còn không bằng cả một tên ăn mày, hạng người như cậu đúng là bùn nhão không trát nổi tường, tám kiếp cũng chẳng có thành tựu gì”.
Lý Thu Linh hết sức phiền chán, bà ta quan sát bộ đồ bình thường mà Sở Phàm đang mặc trên người, ánh mắt kỳ quái của những người thành đạt xung quanh khiến cho gương mặt già nua của bà ta vừa có vẻ lúng túng vừa tự ti, thấp thỏm bất an.
Bà ta vốn chẳng thích một người nghèo nàn như Sở Phàm, huống hồ chi bây giờ Vân Mộc Thanh đã là tổng giám đốc cao cao tại thượng của tập đoàn Vân thị rồi, thân phận của hai người bọn họ khác nhau như trời với đất, chẳng hề xứng đôi vừa lứa.
Hơn nữa, nhà bọn họ sắp bước vào hàng ngũ gia đình giàu sang, là người thuộc xã hội thượng lưu, cái tên nghèo nàn yếu kém như Sở Phàm có tư cách gì để làm con rể của bà ta kia chứ!
Lý Thu Linh càng nghĩ càng tức giận, bà ta quát lên:
“Chia tay, hai đứa phải chia tay ngay, hạng người vô dụng như cậu còn không sánh bằng một cọng tóc của con gái tôi nữa kìa, cậu không xứng với nó đâu!”