Mục lục
Chiến thần trở lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh (full 463 chap) – Truyện tác giả: Mạt Bắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 163: Bắt cá hai tay?

“Anh Hà!”

“Anh Hà đến rồi!”

“Mau, mau nhường chỗ cho anh Hà”.

Nhóm nam sinh ngồi ở ghế cũng đứng dậy hết, bọn họ nịnh nọt một cách nhiệt tình, đua nhau làm thân.

Đây là người sống tốt nhất, có tương lai nhất trong số tất cả các bạn học, bọn họ còn trông mong Hạ Hà có thể giúp đỡ mình.

Mặc dù Vân Mộc Văn không muốn đứng dậy, nhưng cũng đứng lên chào hỏi.

“Đều là bạn bè cả mà, mọi người đừng khách sáo, ngồi xuống đi”.

Hạ Hà được mọi người vây quanh, vô cùng oai phong, thấy mọi người lấy lòng mình cũng chỉ hờ hững gật đầu, vừa nhìn thấy Vân Mộc Văn là ánh mắt anh ta lập tức sáng bừng, toát ra vẻ kích động và tham lam.

“Tiểu Văn, mấy năm không gặp rồi, càng lúc cậu càng xinh đẹp, vẫn rực rỡ như xưa”.

Mặc dù thời gian bốn, năm năm không dài nhưng đã đủ để biến cô nữ sinh đơn thuần vừa mới bước chân ra khỏi cửa trường thành một người phụ nữ chững chạc, sau khi trải qua sự vùi dập của hiện thực, dù nhiều dù ít thì mấy cô nữ sinh ở đây cũng nhuốm mùi đời.

Còn Vân Mộc Văn, trông cô ấy giống hệt như một tinh linh không nhiễm bụi trần vậy, vẫn trong sáng đáng yêu như thế, tỏa ra sức hấp dẫn, làm sao không khiến cho anh ta rung động cho được.

Thấy Vân Mộc Văn vẫn lặng thinh, Lục Mai Đình vội vàng thúc giục: “Tiểu Văn, anh Hà đang nói chuyện với cậu kìa, sao cậu lại bất lịch sự thế”.

Cô ta không ngừng nháy mắt, ngầm ra hiệu Vân Mộc Văn mau chóng ‘nắm bắt cơ hội’.

“Chào anh Hà, đã lâu không gặp”.

Vân Mộc Văn chỉ lịch sự mỉm cười rồi ngồi xuống bên cạnh Sở Phàm.

Lục Mai Đình lúng túng, Hạ Hà lại không sốt ruột, anh ta là cao thủ tình trường, tất nhiên hiểu được muốn chiếm trái tim con gái thì phải tiến hành từng bước, không thể gấp gáp được.

“Ghế bên đó hơi chật nhỉ, người đẹp, giúp tôi đổi sang phòng riêng trên tầng ba, mang cho mỗi người một chai Rémy Martin”.

Hạ Hà búng ngón tay với nữ phục vụ, hào phóng nhét một xấp chi phiếu cho cô ta, cũng phải xấp xỉ hai nghìn tệ.

Nữ phục vụ lập tức tươi cười chạy đi xếp phòng, còn Lục Mai Đình và những người bạn cùng lớp khác lại kích động vô cùng.

Quán bar này rất đắt đỏ, bình thường ngồi ở hàng ghế dưới tầng một cưa gái chơi đã phải tốn năm sáu nghìn, còn phòng riêng trên tầng ba chuẩn bị cho các cậu chủ nhà giàu và các ông chủ lớn, ít nhất phải bỏ ra năm mươi nghìn tệ cho một gian, bọn họ làm gì có tiền mà chi.

Những người bạn học ngồi trong gian phòng riêng bài trí xa hoa, uống rượu Rémy Martin hai nghìn tệ một chai, còn có các gái dịch vụ hát chung với mình, bọn họ lập tức cảm thấy có thể diện, cuộc đời đã bước lên đến đỉnh cao.

“Anh Hà, cậu trượng nghĩa quá, hôm nay bọn mình cũng được hưởng sái cậu, mở mang tầm mắt”.

“Đúng thế, chúng ta làm sao có thể được uống rượu ngon như thế này, ngắm được gian phòng riêng sang trọng như thế này, đến trái cây cũng là hàng nhập khẩu, phải chi một trăm mấy chục nghìn tệ mới được đấy”.

“Anh Hà, mấy năm nay cậu phát tài thật, đừng có quên giúp đỡ mấy anh em nhé”.

Hạ Hà hưởng thụ cảm giác được người khác tâng bốc, mặc dù cảm thấy vui như mở cờ trong bụng nhưng anh lại xua tay ra vẻ chẳng có gì: “Cũng có gì đâu, chỉ là mở công ty Internet, gặp may nên kiếm được ít tiền, một năm cũng đâu tầm hai mươi triệu, chút tiền mọn thôi đó mà”.

Sau khi nói dứt lời, anh ta cố ý đặt chìa khóa xe Mercedes-Benz ở nơi bắt mắt nhất, xắn tay áo lên, để lộ ra chiếc đồng hồ Rolex đáng giá mấy chục nghìn tệ, khoe khoang sự giàu có của mình.

Sở Phàm chỉ nở nụ cười khinh thường, trong mắt anh, thủ đoạn làm màu như thế này ấu trĩ và buồn cười vô cùng. Nhưng đám trẻ vừa mới ra đời này lại thấy ham, ai nấy đều tỏ vẻ hâm mộ:

“Trời ạ, một năm mười hai mươi triệu mà là tiền mọn sao?”

“Suy nghĩ của anh Hà là thế, làm sao chúng ta có thể so được, đừng nói nữa, người anh em, mình kính cậu, bội phục cậu”.

“Anh Hà, sau này chúng mình làm ăn còn phải nhờ cậu giúp đỡ nhiều rồi”.

Đám bạn cùng lớp nâng cao ly rượu, nịnh nọt kính rượu anh ta, ai mời thì Hạ Hà cũng không từ chối, hết sức oai phong.

Anh ta luôn liếc mắt nhìn Vân Mộc Văn, muốn nhìn thấy vẻ sùng bái, ngạc nhiên dành cho mình trên gương mặt xinh xắn ấy, dù chỉ là một chút thay đổi thôi thì cũng không uổng công mình làm ra vẻ.

Nhưng đáng tiếc là cô ấy vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Sở Phàm, còn chẳng buồn chớp mắt cái nào, điều này khiến Hạ Hà lập tức cảm thấy vô vị, cứ như cả trăm nghìn tệ này đã uổng phí.

“Mộc Văn, người này không phải là bạn học của chúng ta nhỉ, cậu cũng không giới thiệu sao?”

Hạ Hà mỉm cười nhìn Sở Phàm đang ngồi thân mật bên Vân Mộc Văn, sự thù địch nảy sinh trong lòng anh ta.

“Tôi là bạn trai của em ấy, Sở Phàm”, Vân Mộc Văn còn chưa lên tiếng, đột nhiên Sở Phàm đứng dậy, ung dung tự giới thiệu.

Nếu như anh đã nhận ra Hạ Hà và Lục Mai Đình cấu kết với nhau, lòng dạ khó lường thì làm sao có thể ngồi im chờ chết.

Câu nói của anh khiến cho Vân Mộc Văn ngẩn người, mấy bạn học cũng sững sờ, hít sâu một hơi khí lạnh…

Ai mà không biết Hạ Hà coi Vân Mộc Văn là của riêng của mình, mấy năm nay, những nam sinh dám theo đuổi Vân Mộc Văn đều bị anh ta hành thê thảm, không ngờ cái tên Sở Phàm này lại dám tự xưng là bạn trai của cô ấy.

Chẳng phải là vả mặt Hạ Hà sao.

Quả nhiên, mắt thường cũng có thể nhìn thấy được sắc mặt Hạ Hà tím ngắt, trông có vẻ khó chịu vô cùng…

“Sở Phàm, anh đừng ăn nói lung tung!”, Lục Mai Đình cũng sốt ruột, cô ta đã cầm ‘phí giới thiệu’ một trăm mấy chục tệ của Hạ Hà, đương nhiên không thể để Sở Phàm tiếp tục quấy rối được.

“Anh Hà, anh ta là anh rể của Mộc Văn, bọn họ chẳng có quan hệ gì với nhau cả”.

“Sở Phàm, có phải anh uống say nên nói huơu nói vượn không, mau xin lỗi anh Hà đi!”, Lục Mai Đình chỉ vào mặt Sở Phàm mà quát mắng.

Lúc sắc mặt Hạ Hà hơi dịu xuống, Sở Phàm lại hờ hững nói tiếp: “Ai nói chúng tôi không có quan hệ gì? Tôi là anh rể của em ấy thật, nhưng đồng thời tôi cũng là bạn trai của em ấy”.

“Người có sức hút như tôi đây, hai chị em bọn họ đều thích tôi rồi, không được sao?”

Sau khi nói dứt lời, đột nhiên anh vòng tay ôm eo Vân Mộc Văn, tuyên bố quyền sở hữu của mình.

Cảm nhận được mùi hương riêng biệt của người đàn ông bên cạnh, mặc dù Vân Mộc Văn biết Sở Phàm đang giải vây cho mình, thế nhưng gương mặt cô ấy vẫn đỏ ửng, trong mắt người ngoài, đây chính là ‘ngượng ngùng’ ngầm thừa nhận điển hình rồi.

Ôi má ơi, cái tên khốn này lại bắt cá hai tay à?

Không ngờ nữ thần mà mình nhớ nhung lại làm người thứ ba cho anh ta? Còn có thiên lý nữa không đây?

Đám nam sinh lập tức nổi trận lôi đình, bọn họ chỉ mong có thể xé nát cái tên khốn nạn Sở Phàm này mà thôi.

Sắc mặt Hạ Hà sa sầm, khóe môi co rút, cái đồ khốn này, không ngờ lại dám ôm Vân Mộc Văn trước mặt mình?

Đã mấy lần Hạ Hà mong có thể nhào lên đập chết Sở Phàm, nhưng lại anh ta ráng kiềm chế lại.

Một là quan hệ giữa Sở Phàm và Vân Mộc Văn khá là thân thiết, nếu như anh ta ra tay thì quan hệ giữa anh ta và Vân Mộc Văn sẽ đổ vỡ ngay, cả đời này cũng không tài nào chiếm được trái tim người đẹp nữa.

Hai là, đánh nhau chỉ là chuyện của bọn thô tục, làm sao người thành đạt như anh ta có thể ra tay được?

“Xem ra anh Sở uống say rồi, ha ha, chuyện cười anh kể không có buồn cười chút nào hết, nào nào mọi người uống rượu đi, uống rượu đi”, Hạ Hà cười ha hả, ánh mắt anh ta lại có vẻ hung hãn độc ác vô cùng, đã tính toán xong phải xử lý Sở Phàm như thế nào.



Sở Phàm vừa nhìn đã nhận ra tâm tư của anh ta ngay, anh chỉ cười nhạt, nhưng cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên, không ngờ cái tên này có thể nhẫn nhịn, cũng xem như có chút bản lĩnh.

Nếu Hạ Hà đã nói thế, đám bạn học cũng chỉ đành nén giận, xem Sở Phàm như một thằng điên, ai nấy đều vui vẻ uống rượu ca hát, hứng thú bừng bừng, nhanh chóng ném chuyện này ra sau đầu.

Chỉ có một mình Vân Mộc Văn là khác, bàn tay mềm mại của cô ấy nắm chặt tay Sở Phàm, giọng nói đong đầy vẻ áy náy: “Anh rể, xin lỗi anh, em không ngờ bọn họ lại như thế, để anh chịu thiệt thòi rồi”.

Sở Phàm cười cười: “Cô bé ngốc, đây có là cái gì đâu, đợi lát nữa đi, kịch hay sắp sửa bắt đầu rồi”.

Vân Mộc Văn chớp mắt, lúng ta lúng túng…

Hạ Hà thật sự không thể chịu đựng nổi Vân Mộc Văn và Sở Phàm tình nồng ý đậm ở trước mặt mình nữa, anh ta uống cạn ly rượu Vodka, mượn cớ đi vệ sinh rồi nghiến răng nghiến lợi ra khỏi phòng riêng.

Nhưng anh ta lại rẽ ngang rẽ dọc, đi lên phòng làm việc trên tầng cao nhất của quán rượu, tìm phòng của ‘quản lý đội bảo vệ’, đạp cửa đi vào trong…

“Anh Hoằng, anh phải giúp em xử lý một thằng, phế đi một chân của nó!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK