Mục lục
Chiến thần trở lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh (full 463 chap) – Truyện tác giả: Mạt Bắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 10: Tây Phong Liệt, máu đàn ông

Mã Minh Nguyên quỳ rạp trên mặt đất, sợ hãi đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng, đến răng cũng liên tục va vào nhau.

Nhìn dáng người thẳng tắp như ngọn núi của Sở Phàm, ông ta hoảng hốt bất an vô cùng.

Ông ta cứ ngỡ mình tung hoành khắp các thành phố Giang Lăng, hóa ra chỉ là ếch ngồi đáy giếng, cá bơi trong hồ!

Gia thế, quyền lực, sự kiêu ngạo từng khiến ông ta tự hào đều bị thanh niên trước mặt đạp vỡ nát, sụp đổ ầm ầm, chẳng còn mảnh vụn!

Rốt cuộc đến ngày hôm nay thì ông ta mới biết cái gì gọi là quyền thế ngút trời, cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn.

“Anh Sở, tôi đáng chết, tôi biết sai rồi. Tôi sẽ dâng miếng đất thương nghiệp một ngàn mẫu cùng với cửa hiệu buôn bán ban đầu trả lại cho ông Chu, đồng thời tôi nguyện tặng quà hậu hĩnh, đích thân đến nhà họ Chu đền tội xin lỗi ông ấy”.

Mã Minh Nguyên nằm rạp trên mặt đất, giọng nói của ông ta bắt đầu run run rẩy rẩy: “Chỉ xin, chỉ xin anh tha cho tôi một con đường sống”.

Bây giờ đám đàn em trong hội thương mại Tứ Hải đều trố mắt, chúng hít một hơi khí lạnh, trông cứ như gặp phải quỷ vậy…

Mã Minh Nguyên, hội trưởng hội thương mại nổi danh lẫy lừng một phương, có bao giờ khom lưng uốn gối một cách hèn mọn như một con chó trước người khác đâu?

Khó tin thật!

Trời đất đang đảo lộn trong lòng Mã Minh Nguyên, ông ta có thể không sợ, không lo lắng không.

Đối mặt với thanh niên này, chỉ một câu nói đã có thể khiến cho ba giới kinh doanh, chính trị và quân đội đồng loại ra tay, tài sản vài tỷ của ông ta đã tan biến thành mây khói trong chốc lát.

Dù là ông lớn một tay che trời, có gốc rễ bám sâu ở tỉnh đó cũng bị hất cẳng, trở thành tù nhân trong nháy mắt.

Nhìn khắp vùng đất Đông Nam này, thậm chí là toàn quốc đi chăng nữa thì cũng có bao nhiêu người có tài năng trút trời như thế chứ?

Đây đúng là thần!

Mã Minh Nguyên dập dầu như giã tỏi, luôn miệng cầu xin tha mạng…

“Cầu xin anh, tha cho tôi đi…”

Nhưng Sở Phàm đang ngồi trên ghế giám đốc thoải mái chỉ đảo mắt nhìn xuống Mã Minh Nguyên đang quỳ trên mặt đất, anh hờ hững nói:

“Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của ông”.

“Có tha thứ hay không là chuyện của Thượng Đế, nhiệm vụ của tôi là đưa ông đi gặp Thượng Đế”.

Sắc mặt La Cường lạnh lùng, họng súng đen ngòm chĩa vào đầu Mã Minh Nguyên, khiến cho ông ta cảm thấy như bị sét đánh.

“Tôi, tôi vẫn còn giá trị, tôi có thể giúp anh! Tôi có thể giúp anh làm bất kỳ việc gì…”, Mã Minh Nguyên không cam tâm, ông ta liều mạng thể hiện chính mình:

“Hội thương mại Tứ Hải của tôi có ba ngàn anh em, chỉ cần anh tha mạng cho tôi thì tôi nguyện thay anh lên núi đao xuống biển dầu”.

Nụ cười của Sở Phàm trông càng có vẻ đùa bỡn, anh gõ xuống bàn một cách khinh miệt: “Giúp tôi? Ông cảm thấy tôi cần ông giúp sao, hoặc cũng có thể nói ông có tư cách giúp tôi à?”

Mã Minh Nguyên nghẹn lời.

Đúng thế, đối phương chỉ cần búng ngón tay là đã khiến cho ông ta tán gia bại sản trong nháy mắt, thậm chí còn có thể ném ông lớn như thần tiên sau lưng ông ta vào tù một cách dễ dàng.

Cần gì phải có sự giúp đỡ của ông ta kia chứ…

‘Reng reng reng…’

Vào lúc này, tiếng chuông đếm ngược của đồng hồ báo thức vang lên, âm thanh chói tai ấy lọt vào tai Mã Minh Nguyên, giống hệt như tiếng cười gằn của Thần Chết.

“Đã hết ba phút, nên lên đường rồi”.

Sở Phàm đứng dậy, anh phất tay với vẻ mặt không chút cảm xúc rồi quay lưng bỏ đi, dường như chỉ đơn giản như bóp chết một con kiến vậy.

“Hội trưởng Mã, lên đường thuận lợi”.

Bằng!

La Cường kéo cò, viên đạn lên nòng, hòng súng chĩa vào đỉnh đầu Mã Minh Nguyên, hung ác tột cùng.

Đám đàn em trong hội thương mại Tứ Hải nhìn thấy cảnh tượng này, ai nãy cũng trố mắt, sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn, không ngừng run rẩy.

“Anh Sở, đừng, đừng, tha cho tôi đi!”

Lúc cảm thấy Thần Chết kề cận mình, Mã Minh Nguyên nổi điên, đôi mắt đỏ gay, ông ta gào thét: “Sau này Mã Minh Nguyên tôi sẽ là người hầu cho anh, không, tôi sẽ làm một con chó cho anh, anh tha cho tôi đi, tha cho tôi đi…”

Sở Phàm vẫn không hề ngừng lại mà vẫn lạnh lùng sải bước đi về trước, chỉ có điều, anh hờ hững phất tay!

La Cường bấm cò…

Bằng!

Bằng bằng bằng…

Sáu viên đạn liên tiếp bắn ra, đám đàn em trong hội thương mại Tứ Hải đều sợ hãi tột cùng, bọn chúng gào la thảm thiết.

“Á…”

Mã Minh Nguyên sợ đến nỗi thét toáng lên giống như một con heo bị giết.

Một phút sau, ông ta thở hồng hộc, gương mặt trắng bệch, chậm rãi mở mắt ra, bật khóc sụt sùi vì mừng rỡ: “Tôi, tôi chưa chết, tôi chưa chết!”

Sáu viên đạn đều ghim vào trần nhà, không hề làm ông ta bị thương một chút nào.

“Đồ vô dụng”.

La Cường nhíu mày, chỉ khinh thường thốt lên một câu rồi bỏ đi, khi nãy Sở Phàm ra dấu tay cho cậu ta, dặn cậu ta tha mạng cho Mã Minh Nguyên.

Mặc dù không biết vì sao, thế nhưng cậu ta vẫn làm theo lời anh.

Mệnh lệnh của Long thủ chính là trời.

Còn chưa đợi Mã Minh Nguyên vui mừng, giọng nói hững hờ biếng nhác của Sở Phàm vọng lại từ hành lang.

“Mã Minh Nguyên, ông tự chặt một cánh tay, đêm nay theo tôi đến nhà bố nuôi dập đầu xin lỗi. Xem như ân oán của chúng ta đã thanh toán xong”.

Nghe thấy thế, ông ta cảm thấy như đã gỡ được gánh nặng lòng xuống, không những không oán trách mà còn hết sức mừng rỡ, ông ta liên tục dập đầu cảm ơn:

“Cảm ơn anh Sở, đại ân đại đức của anh, cả đời này Mã Minh Nguyên tôi cũng khó quên!”

Hai chân ông ta run rẩy, chất lỏng hôi tanh chảy lênh láng trên mặt đất, một người đứng đầu có danh tiếng hiển hách, tung hoành khắp thành phố Giang Lăng mà bây giờ lại sợ hãi đến mức són tiểu.

Ông ta còn chưa đứng dậy đã rút một con dao của gã đàn em, nhắm vào cánh tay trái, dứt khoát chặt xuống!

Xoẹt…

Á…

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, máu tươi văng tung tóe!

“Đại ca!!!”

Da đầu đám đàn em đều tê dại, chúng vội vàng quây quần xung quanh ông ta.

Sau khi ra khỏi hội thương mai Tứ Hải, chiếc xe Lincolt sang trọng chậm rãi chạy trên đường rồi dừng lại trước ‘khu biệt thự núi Hải Đường’ trong thành phố.

Đây là khu biệt thự nổi tiếng trong thành phố Giang Lăng, môi trường lịch sự, quản lý nghiêm ngặt, một căn biệt thự thôi cũng đáng giá mười triệu.

Sở Phàm đã cân nhắc đến chuyện sống lâu dài ở Giang Lăng, anh bèn dặn dò La Cường thuận tiện mua một căn ở đây.

La Cường đậu xe, dẫn Sở Phàm lên đỉnh núi, đó là căn biệt thự sang trọng nhất ở đây.

Trong căn biệt thự, trang trí đơn giản nhưng không kém phần khí phách, sáng sủa thoáng mát, trang thiết bị đầy đủ, Sở Phàm cảm thấy rất hài lòng.

“Long thủ, thành phố Giang Lăng nhỏ bé, tôi đã tìm khắp Giang Lăng cũng chỉ có mỗi căn biệt thự trên đỉnh núi Hải Đường miễn cưỡng xem được”, La Cường dọn hành lý của Sở Phàm vào trong biệt thự, cậu ta tỏ vẻ khó xử.

“Thiệt thòi cho anh rồi”.

Một căn biệt thự sang trọng đáng giá năm mươi triệu chỉ có thể miễn cưỡng lọt vào mắt? Còn thiệt thòi rồi nữa?

Nếu như để những cậu ấm ưa khoe khoang nhà mình nhiều tiền của trong Giang Lăng nghe thấy thế, e rằng bọn họ sẽ phiền muộn đến nỗi phun ra máu…

“Không sao, nơi này tốt lắm”.

Sở Phàm hờ hững đáp lại cậu ta, anh đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn phong cảnh bên dưới chân núi, hàng ngàn cảnh đêm của thành phố Giang Lăng đều lọt vào trong tầm mắt, đẹp đẽ vô cùng.

Với thân phận của anh, đừng nói là căn biệt thự đáng giá vài chục triệu, cho dù là hành cung của Vương tử Châu Âu cũng có thể ở được.

Người lên đến đẳng cấp như anh, tiền bạc cũng chỉ là một dãy số mà thôi.

“Tôi rất thích nơi này”.

Sở Phàm hít vào một hơi, anh nhìn ánh đèn ấp áp của hàng vạn ngôi nhà dưới chân núi, không khỏi nghĩ đến việc có phải nhà của Vân Mộc Thanh và Đan Đan cũng nằm trong số đó hay không, hai người bọn họ đang làm gì…

Còn có bố nuôi Chu Long, gia đình Chu Dĩnh Dĩnh…

Ngọn gió mát mẻ táp vào mặt, mang theo hơi mát mẻ và biếng nhác, khiến cho Sở Phàm đã bận rộn cả ngày cảm thấy hơi mệt mỏi.

Anh lấy hai chai rượu ngon tự ủ trong vali ra, định uống cho đỡ mệt.

Vừa mở nắp chai, hương thơm nồng nàn của rượu lan tỏa khắp ngôi nhà, khiến cho La Cường hít thật sâu, cậu ta nhìn anh đắm đuối với vẻ mặt hâm mộ.

“Uống chung không?”, Sở Phàm cười cười, xem ra La Cường cũng là một người thích rượu.

“Ha ha, cảm ơn Long thủ, thế thì tôi sẽ không khách sáo nữa”.

La Cường cười tít mắt, cậu ta xoa tay, lập tức tìm cái ly lớn rồi đổ cho đầy ly, hương thơm ngào ngạt của rượu đã đánh thức sự thèm muốn mãnh liệt trong lòng cậu ta.

Sở Phàm tốt bụng khuyên cậu ta: “Rượu này mạnh lắm, đừng có nốc nhiều”.

“Vâng vâng”.

La Cường ậm ờ qua loa, trong lòng cậu ta hoàn toàn phớt lờ lời anh nói, cậu ta là một người có tính cách hào sảng, võ công cao, tửu lượng còn cao hơn.

Cậu ta có thể nốc nửa lít rượu trắng năm mươi sáu độ trong khi mặt không đổi sắc, chút rượu này đáng là gì?

Cậu ta tu ừng ực ngụm rượu lớn, nhưng một giây sau lại không khỏi đỏ bừng cả mặt, cậu ta ho sặc sụa, cay đến nỗi nước mắt sắp sửa tuôn trào…

Sở Phàm phá ra cười ha hả.

“Long thủ, đây, đây là rượu gì thế, mạnh quá”, gương mặt La Cường vừa có vẻ phiền muộn vừa có vẻ ngạc nhiên, cậu ta cũng được xem như là người thưởng thức vô số loại rượu, trước giờ chưa từng uống loại rượu nào nồng và mạnh như thế cả.

Sở Phàm uống một ly, anh nhìn ra bóng đêm mênh mông ngoài khung cửa sổ: “Đây là rượu xuất chinh lúc tôi ở Tây Dã”.

La Cường lập tức cảm thấy kính nể ngay, cậu ta tỏ vẻ bất ngờ và ngạc nhiên: “Đây, đây chính là ‘Tây Phong Liệt’ trong truyền thuyết sao?”

Nghe nói Tây Phong Liệt được Quân thần của Long Hồn chính tay chế tạo, rượu này rất mạnh, hương đầu hương cuối đều thơm ngon, khí thế hào hùng mạnh mẽ!

Trăm ngàn quân lính ở Tây Dã lần nào ra trận cũng sẽ uống rượu này, bày tỏ lý tưởng cao đẹp của mình, trăm trận trăm thắng!

Bởi vì thế, quân đội gọi rượu này là ‘Rượu Quân thần’.

Mặc dù nổi tiếng đã lâu, thế nhưng ngoại trừ binh lính ở Tây Dã thì chỉ còn lác đác vài người được uống nó!

Làm sao La Cường không kích động cho được.

“Đúng là Tây Phong Liệt, nhưng chúng tôi đã quen gọi nó bằng một cái tên khác…”, Sở Phàm đứng dậy, dường như khí thế hào hùng đang trỗi dậy trong đôi mắt của anh.

“Máu đàn ông”.

“Tây Phong Liệt, vầng trăng khuyết giữa buổi sớm đầy sương mù, đường anh hùng dài đằng đẵng, thấm đẫm máu đàn ông”.

Lúc ánh mắt La Cường nóng rực, Sở Phàm cất tiếng nói: “Lần đầu tiên rượu này chảy qua cổ họng, sẽ cảm thấy đắng chát thấm vào tận tim phổi, nồng như muốn xé rách cổ họng, giống như đang lăn lộn ở cát vàng Tây Dã, sa mạc mênh mông trăm ngàn dặm, bước chân gian nan”.

“Lần thứ hai chảy qua cổ họng, cảm giác đắng chát tan biến đi, đượm vị ngọt, là cảm giác mát lạnh thấm vào tận xương cốt, khiến cho tinh thần của con người trở nên sảng khoái! Tựa như nhớ lại người vợ hiền hậu ở nhà, nhớ lại mười dặm hoa đào chốn quê hương”.

“Lần thứ ba chảy qua cổ họng, vị đắng chát và ngọt đều tan biến, chỉ còn sót lại rượu nồng nàn, chấn động lồng ngực! Kể từ đó, tráng chí trong ngực, khí thế hào hùng, trăm ngàn dặm hoang mạc Tây Dã để mặc cho quân ta rong ruổi, giang sơn này đều nằm dưới chân ta!”

Sở Phàm nâng ly mời trăng, kêu gào với rượu, cơ thể cường tráng của anh giống hệt như một thanh kiếm sắc tuyệt thế lao vút vào giữa tầng mây.

Vừa mang khí thế hào hùng vừa bi thương!

“Núi xanh chôn xương cốt, cần gì phải lấy da chiến mã bọc thây!”

Đây chính là linh hồn của Quân thần của Long Hồn, đây, chính là khí thế hào hùng của quân Tây Dã ta!

Rượu trôi qua cổ họng La Cường, vào giây phút ấy, đôi mắt cậu ta đỏ bừng, thông qua bóng lưng thẳng tắp như ngọn giáo của Sở Phàm, dường như cậu ta nhìn thấy những chiến sĩ anh hùng đứng sừng sững giữa hoang mạc mênh mông.

Những vị anh hùng uống ba trăm ly rượu, cưỡi ngựa cầm đao, phá tan Lâu La!

Tây Phong Liệt, cửa ải hùng dũng cứng tựa sắt…

Có rượu vào, Sở Phàm cao giọng hát vang, bài ca kinh điển vang vọng khắp căn phòng:

“Có lẽ ta từ biệt, chẳng còn có ngày về, người có cảm thông chăng? Người có hiểu hay chăng?”

“Có lẽ ta ngã xuống, chẳng còn ngày đứng dậy, người có còn ôm ấp hy vọng vĩnh cửu chăng?”

Giọng La Cường trở nên nghẹn ngào, cậu ta không khỏi cất tiếng hát theo:

“Có lẽ mắt ta chẳng bao giờ mở ra được nữa, người có hiểu tình yêu lặng thầm của ta không?”

“Có lẽ ta sẽ chìm vào giấc ngủ say chẳng còn thức giấc nữa, người có tin ta đã hóa thành núi hay chăng…”

Đến cuối cùng, đôi mắt ửng đỏ, họ đồng thanh hát vang:

“Nếu là thế, đừng buồn nhé người ơi, mảnh đất Tổ Quốc có tình yêu mà chúng ta dâng hiến”.

“Nếu là thế, đừng buồn nhé người ơi, máu của ta nhuộm đỏ lá cờ Tổ Quốc!!”

“… Máu nhuộm đỏ lá cờ Tổ Quốc!!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK