Chương 134: Diễn kịch hay
Dưới sự chỉ dẫn của Sở Phàm, đơn hàng năm mươi triệu tệ của hội thương mại Tứ Hải đã nhanh chóng được thực hiện ổn thỏa, hợp đồng được ký kết với Vân Mộc Thanh, đang từng bước thực hiện theo đúng quy trình.
Có con át chủ bài này, Sở Phàm tin rằng “cuộc kiểm tra đánh giá gia tộc" của Vân Mộc Thanh trong thời gian sắp tới chắc chắn sẽ khiến người khác kinh ngạc, cho dù con cháu nhà họ Vân có giở trò âm thầm chèn ép nhưng số tiền năm mươi triệu tệ đập vào mặt thì tất cả bọn họ cũng phải ngậm miệng.
Vân Mộc Thanh tràn đầy tự tin, nở nụ cười tươi trên khuôn mặt.
Vân Mộc Văn cũng phải hoàn thành lời cá cược của mình, giặt giũ, nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa, trở thành một người giúp việc miễn phí, điều này khiến Sở Phàm thoải mái hơn không ít.
Sáng sớm nay, Sở Phàm và Vân Mộc Thanh đưa Đan Đan đến trường mầm non như thường lệ.
Chỉ là dọc đường đi, Sở Phàm phát hiện Vân Mộc Thanh hơi lơ đãng, đôi lông mày lá liễu khẽ nhíu lại, sững sờ đờ đẫn, nếu không phải Sở Phàm nhắc nhở thì cô đã vượt đèn đỏ mấy lần rồi.
“Mộc Thanh, em sao vậy, có chuyện gì à?”, Sở Phàm hỏi.
Mấy ngày nay, từ khi nhận được đơn hàng đó, Vân Mộc Thanh luôn nở nụ cười tươi trên khuôn mặt, sao hôm nay lại có vẻ có tâm sự nặng nề như vậy chứ?
Chẳng lẽ người nhà họ Vân lại bắt nạt cô?
Vân Mộc Thanh hé miệng nhưng lại không nói gì, chỉ lắc đầu rời đi và đáp: "Không sao, em, em đi mua chai nước, hai người ở đây chờ em”.
“Bố, tối qua mẹ của mẹ gọi điện thoại đến, hình như mẹ sắp được thăng chức, bọn họ cũng muốn được thơm lây”, Đan Đan nép vào lồng ngực Sở Phàm, một tay cầm kẹo mút nhỏ giọng nói.
Sở Phàm hơi sững sờ.
Mẹ của Vân Mộc Thanh - Lý Thu Linh gọi điện thoại đến ư?
Sở Phàm vẫn nhớ rất rõ về người phụ nữ nịnh bợ này.
Nghĩ cũng đúng, Vân Mộc Thanh đã kiếm được một đơn hàng lớn như vậy, về cơ bản chắc chắn cô đã lọt vào ban lãnh đạo cốt cán của tập đoàn Vân Thị, vinh hoa phú quý không thiếu.
Con gái của mình có tiền đồ thu được lợi lộc lớn thì đương nhiên người yêu thích hư vinh như Lý Thu Linh sẽ đến nịnh nọt, mặt dày đến để được thơm lây.
Chỉ là tầm nhìn của người phụ nữ này hạn hẹp, trong mắt chỉ nhìn thấy vàng bạc châu báu, mà lại không nhận ra bản thân Sở Phàm mới là con rồng thật sự.
Sở Phàm cười khinh miệt, sau đó cười ha ha nói với con gái: "Đan Đan, mẹ của mẹ thì con phải gọi là bà ngoại”.
Đan Đan chớp đôi mắt ngây thơ và rụt rè nói: "Nhưng bà ấy không cho Đan Đan gọi là bà ngoại, bà ấy còn mắng Đan Đan là đứa con hoang, khiến bà ấy mất mặt, không cho Đan Đan vào nhà”.
"Mỗi lần tụ họp, đều là ông ngoại lén đưa Đan Đan đi ăn”.
Trong lòng Sở Phàm dấy lên một sự chua xót và phẫn nộ, Lý Thu Linh thích nịnh bợ, chanh chua cay nghiệt, anh đều không hề để ý, nhưng không ngờ rằng bà ta lại đối xử khắt khe như vậy với một đưa trẻ vô tội như Đan Đan.
"Đan Đan không phải là con hoang, sau này bố về rồi thì không ai có thể bắt nạt con”.
“Bố, bố là tuyệt vời nhất”, đôi mắt to tròn cong thành hình trăng lưỡi liềm, Đan Đan cười ngọt ngào, chiếc miệng chúm chím hôn lên má Sở Phàm.
Thế giới của trẻ thơ luôn đơn thuần và hạnh phúc.
Sau khi gửi Đan Đan đến trường mầm non, Vân Mộc Thanh cũng nhanh chóng quay lại.
Cô nhìn Sở Phàm với ánh mắt lóe sáng, ấp a ấp úng nói: "Sở Phàm, tôi, tôi muốn..."
“Bảo tôi về nhà cùng em một chuyến, thăm bố mẹ em có đúng không?”, Sở Phàm lên tiếng: “Vừa nãy Đan Đan đã nói với tôi rồi”.
"Con nhóc lắm chuyện này”.
Vân Mộc Thanh lẩm bẩm, nhìn Sở Phàm và nói với vẻ ngượng ngùng khó xử: "Bây giờ, mẹ tôi biết tôi đã đàm phán thành công một đơn hàng lớn, rất có thể trở thành lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Vân Thị. Bà ấy bảo tôi về nhà một chuyến, thật ra là muốn được thơm lây và khoe khoang huênh hoang trước mặt họ hàng làng xóm. Suy cho cùng mấy năm nay, sau khi bố tôi bị tai nạn dẫn đến tàn tật, chúng tôi đã bị chèn ép quá lâu rồi”.
"Nhưng lần trước gặp mặt, mẹ tôi đã làm khó anh không ít, sau đó lại xảy ra chuyện của Lý Phong khiến tôi rất áy náy”.
"Bây giờ lại bảo anh cùng tôi đi gặp mẹ tôi nên tôi cảm thấy hơi ngại”.
Sở Phàm nhìn người phụ nữ đang khó xử trước mặt, trìu mến ân cần nói: "Không có gì khó xử cả, chuyện của em cũng là chuyện của anh”.
Vân Mộc Thanh hết sức xúc động.
"Nhưng tôi có một yêu cầu”.
"Anh nói đi”.
Sở Phàm nghiêm túc nói:
"Tôi hy vọng lần sau Đan Đan đến nhà bố mẹ em có thể đường đường chính chính bước vào cửa và quang minh chính đại hô lên một tiếng ‘bà ngoại’”.
Vân Mộc Thanh chua xót lại thêm áy náy, cô hít sâu một hơi, nặng nề gật đầu: "Nhất định rồi, sau này bà ấy không nhận Đan Đan thì cũng đừng hòng nhận đứa con gái này nữa”.
Sở Phàm gật đầu: "Được, trước tiên tôi đi cùng em đến công ty, sau đó tới chỗ bố mẹ em”.
Vân Mộc Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy vô cùng thoải mái.
Nói thật, cả nhà cô bị người nhà họ Vân chèn ép ức hiếp quá lâu rồi, cô cũng hy vọng dựa vào lần thăng chức này để ngẩng đầu hãnh diện, trút bỏ sạch nỗi oan ức trong lòng.
...
Một giờ sau, Sở Phàm và Vân Mộc Thanh đến văn phòng làm việc của tổng giám đốc ở tập đoàn Vân Thị.
Hôm qua, cô đã báo cáo thành tích và đơn đặt hàng của mình, chắc hẳn hôm nay sẽ có kết quả, nhận được thư bổ nhiệm cho việc thăng chức ở công ty.
Vân Mộc Thanh không khỏi cảm thấy hơi căng thẳng, nhịp tim đập nhanh và đầy phấn khích, cô hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa văn phòng.
"Bác cả, Vân Hinh Nhi?"
Nhưng khoảnh khắc khi mở cửa, Vân Mộc Thanh lập tức sững sờ.
Trong phòng làm việc, bác cả Vân Gia Khôi mặc bộ âu phục và giày da đang ngồi ngay thẳng, tuy rằng dáng người hơi mập mạp nhưng vẫn hết sức uy nghiêm.
Vân Hinh Nhi cũng ăn mặc sành điệu, phong cách trang điểm thời thượng, khuôn mặt lộ rõ vẻ ghen tị và giễu cợt.
“Sao hai người lại ở đây, Sếp Trần đâu?”, Vân Mộc Thanh hơi hồi hộp, cau mày hỏi với dự cảm chẳng lành.
Vân Hinh Nhi nhướng mày, lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói: "Sao hả, chúng tôi không được đến đây à? Bố tôi là tổng giám đốc của công ty, nắm trong tay tất cả công ty chi nhánh của tập đoàn Lâm Thị, ông ấy muốn đi đâu còn đến lượt cô huơ tay múa chân sao?”
Mùi thuốc súng nồng nặc.
"Không, tôi không có ý đó, bác cả, mời bác uống trà”.
Vân Mộc Thanh nhanh tay rót một tách trà nóng, hiện giờ bác cả Vân Gia Khôi là người đứng đầu lãnh đạo tập đoàn Vân Thị, cũng là gia chủ của nhà họ Vân, địa vị cao quý và quyền lực lớn nhất, đương nhiên cô không dám đắc tội.
Vân Hinh Nhi đắc ý cười khẩy, khuôn mặt tỏ vẻ kiêu ngạo, ngồi bắt chéo hai chân lại.
Sau đó, khi chị ta nhìn thấy Sở Phàm bước vào phía sau, hai mắt như phun ra tia lửa, nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt vô cùng u ám.
Trong đêm mưa to gió lớn đó, ở biệt thự của nhà họ Vân, chị ta đang dạy dỗ Vân Mộc Thanh không biết điều. Chính tên này đột nhiên xông vào, đánh gãy chân tay của chị ta, còn tát chị ta mấy chục cái trước mặt đông đảo mọi người đang đổ dồn ánh mắt vào.
Khiến chị ta mất hết thể diện, trở thành trò cười của giới thượng lưu Giang Lăng, còn khiến chị ta nằm viện hơn một tháng, chịu đựng nỗi đau đớn của hơn chục ca phẫu thuật.
Chị ta hận không thể gọi nhân viên bảo vệ tới đây ngay để rút gân lột da Sở Phàm, nhưng nghĩ tới mục đích chuyến đi hôm nay nên chị ta vẫn cố nhẫn nhịn, tính sổ với anh sau.
Sở Phàm không thèm quan tâm đến Vân Hinh Nhi, anh bình tĩnh kéo ghế ngồi xuống, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt.
Lạnh lùng ngồi quan sát hai bố con nhà này diễn kịch hay.