Mục lục
Chiến thần trở lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh (full 463 chap) – Truyện tác giả: Mạt Bắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 229: Mày đang chơi với lửa

Đôi mắt xinh đẹp của Đường Miên Miên rơm rớm nước, đong đầy vẻ kiên quyết, định lấy cái chết để giữ gìn tôn nghiêm của mình.

Nhưng một giây sau, giọng nói của Hoàng Phí Hạo như một gáo nước lạnh, dội thẳng lên đầu cô.

“Muốn tự sát à? Mày nghĩ rằng mày chết đi thì tao sẽ buông tha cho mày sao, đúng là đồ ấu trĩ.”

Hoàng Phí Hạo cầm đôi chân mềm mại của cô, gương mặt hắn ta vừa vặn vẹo lại vừa điên cuồng: “Tao sẽ ném thi thể của mày vào khu ổ chuột dơ bẩn nhất nghèo khổ nhất, đại đa số đàn ông ở đó cả đời còn không thưởng thức được mùi vị của phụ nữ, một người đẹp yểu điệu như mày đây, tao nghĩ chắc bọn họ sẽ nhân lúc còn nóng mà thưởng thức, vô cùng hưởng thụ màn ban ân ấy…”

“Hơn nữa tao còn sẽ chụp hình quay phim suốt cả quá trình rồi tung đoạn video đó lên mạng, để cho nhân dân cả nước nhìn thấy cô Đường hèn mọn đến mức nào, đáng thương ra sao, mày nghĩ xem, nếu như người thân và bạn bè của mày nhìn thấy video này thì bọn họ sẽ nghĩ gì?”

“Mày, mày là đồ khốn nạn, tội ác tày trời, đồ khốn nạn xuống mười tám tầng địa ngục đi!”

Gương mặt xinh xắn của Đường Miên Miên toát ra vẻ hoảng sợ, cô bật khóc vì tuyệt vọng và bất lực, đối với cô, không ngờ bây giờ cái chết còn là ước mơ xa vời.

“Ha ha, nếu như mày đã không muốn chết thì hưởng thụ đi!”, Hoàng Phí Hạo cười gằn, tiếng rẹt vang lên ngay sau đó, áo khoác và một mảng quần áo trong ở thân trên của cô lập tức rơi xuống.

“Á…”, tiếng thét đầy hoảng hốt của một cô gái vang lên.

Chiếc gáy trắng trẻo thon thả như thiên nga, xương quai xanh gợi cảm, cánh tay trắng ngần không tì vết, làn da trắng nõn nà lộ ra, thu hút hết mọi ánh nhìn.

Điều kích thích hơn nữa là đôi gò núi cao cao được che chắn bên dưới những mảnh áo rách đã lộ ra phân nửa, trắng như tuyết, mềm mại, cao vút, quyến rũ vô cùng.

“Má, không ngờ lại ngon như thế? Ha ha, đúng là thu hoạch ngoài ý muốn!”

Hoàng Phí Hạo kích động đến nỗi bật cười ha hả, hắn ta sốt sắng muốn đè báu vật tuyệt vời này bên dưới người mình, điên cuồng chơi đùa phát tiết một hồi, thỏa thích giải tỏa thú tính của mình.

Hắn ta không quên chỉ người ở bên cạnh: “Nhớ phải quay video lại cho tao, tao phải giữ gìn cẩn thận, thường xuyên nhớ lại mùi vị này…”

“Đồ khốn nạn, dừng tay ngay, tao muốn giết mày…”

Đường Miên Miên gần như tuyệt vọng, vào giây phút ấy, hai hàng lệ lăn dài xuống tai cô, khiến cho lòng cô chua xót, đau đớn không muốn sống nữa.

Cô không sợ chết, càng không sợ sự báo thù của đám súc sinh này.

Nhưng cô sợ bị người đời sỉ nhục, đến tôn nghiêm duy nhất của mình cũng bị chà đạp đùa bỡn một cách trắng trợn như thế, cô càng sợ chuyện này lọt vào tai bố mình và nhà họ Đường, sợ nhìn thấy vẻ mặt phức tạp kinh hoảng của bọn họ…

Vào giây phút ấy, đầu óc Đường Miên Miên rỗng tuếch, đột nhiên cô lờ mờ nhìn thấy một bóng hình, bóng dáng của người đàn ông.

Thẳng tắp, ung dung, kiên nghị, trông có vẻ bình thản nhưng lại cao lớn hùng vĩ như một ngọn núi, mạnh mẽ kiêu ngạo, đem lại cảm giác an toàn tột cùng cho người khác.

Sở Phàm!

Người đàn ông đột ngột xuất hiện trong sinh mệnh của cô, người đàn ông hào phóng dùng số cổ phần Bảo Chi Lâm đáng giá năm trăm triệu để làm quà cho mình, người đàn ông đạp nhà họ Phương ngang ngược kiêu ngạo, luôn vênh vênh váo váo ấy dưới chân, dịu dàng nói với cô ‘không người đàn ông nào có thể bắt ép cô làm chuyện mà cô không muốn’…

Nếu như có anh ấy ở đây, nếu như có anh ấy ở đây thì tốt biết mấy.

Nhưng anh ấy đã cứu mình một lần, hai lần, còn có thể cứu mình đến lần thứ ba hay không?

Đây là một đáp án gần như tuyệt vọng, thế nhưng Đường Miên Miên vẫn ôm ấp một tia hy vọng, hy vọng kỳ tích sẽ xảy ra…

“Làm thế là đúng rồi đấy, hưởng thụ đi, tao sẽ khiến cho mày sướng muốn chết, thưởng thức sự tuyệt vời khi làm phụ nữ…”

Hoàng Phí Hạo nhìn cơ thể tuyệt vọng của Đường Miên Miên, cứ nghĩ rằng cô đã bỏ cuộc, hắn ta lập tức phá ra cười hung ác, chuẩn bị giựt mảnh chắn cuối cùng trên người cô gái ấy, thỏa sức chơi đùa vật báu này…

Tất cả khách khứa có mặt ở đây đều không khỏi trừng to mắt, gương mặt bọn họ toát ra vẻ kích động và đùa bỡn, háo hức chờ đợi cảnh tượng sắp sửa diễn ra, chỉ sợ bỏ lỡ mỗi một tình tiết, mỗi một hình ảnh…

‘Ầm…’

Bàn tay của Hoàng Phí Hạo mới tiếp xúc với quần áo của Đường Miên Miên chưa đến một giây, đột nhiên có âm thanh như tiếng nổ vang lên, một giây sau, cơ thể vạm vỡ cùa Hoàng Phí Hạo bay thẳng ra xa năm sáu mét như thể bị trúng đạn.

Hắn ta ngã ầm ầm xuống đất, cát vàng bị cuốn lên mịt mù.

Hoàng thánh thủ sững sờ, khách khứa có mặt ở đây cũng sững sờ, những học trò của Võ Minh đều trố mắt, giống hệt như nhìn thấy quỷ.

Hoàng Phí Hạo lại bị đấm bay ra ngoài sao?

Hắn ta đường đường là Tông sư võ đạo, là đường chủ của Chấn Pháp Đường mà Cửu Thiên Tế đích thân sách phong, gọi hắn ta là người đứng đầu trong giới võ đạo khu vực Giang Bắc cũng không quá đáng, không ngờ bây giờ hắn ta lại nằm rũ trên mặt đất ăn cát, trông nhếch nhác như một con chó chết vậy?

Cái, cái mẹ gì thế…

Chuyện gì đây?

“Tao đã từng cảnh cáo mày, nếu như Đường Miên Miên thiếu một cọng tóc nào thì tao sẽ bắt cả nhà họ Hoàng chôn cùng, mày đang đùa với lửa đấy”.

Cùng lúc đó, một giọng nói mạnh mẽ của người đàn ông vang lên, khônng lớn nhưng lại lọt vào tai từng người có mặt ở đây một cách rõ ràng, vừa ung dung lại vừa ngang ngược.

Vóc dáng thẳng tắp và kiên nghị của anh bước vào trong, mày kiếm mắt sao, khí thế hào hùng, anh im lặng đứng ở trong sân, trông giống hệt như một vị Vua nhìn xuống thiên hạ, khí thế vô hình bốc lên trời cao, dám đối đầu với cả đất trời.

Tất cả khách khứa quyền quý, những học trò trong Võ Minh có mặt ở đây đều nuốt nước miếng, cái tên này trông có vẻ khí thế thật!

“Là, là cậu ta!”, Hoàng thánh thủ kinh ngạc đứng bật dậy, gương mặt ông ta toát ra vẻ ngạc nhiên, trong hồi ức của ông ta, mặc dù y thuật của cái tên này cao minh, phong thái hơn người, thế nhưng vĩnh viễn cũng không có khí phách Vương giả giống như ngày hôm nay.



“Sở, Sở Phàm?”, cơ thể yêu kiều của Đường Miên Miên co cụm lại, để lộ ra làn da trắng như tuyết, cô ngơ ngẩn nhìn bóng người thẳng tắp trước mặt rồi lẩm bẩm:

“Tôi, tôi đang nằm mơ sao?”

“Không phải là mơ đâu, tôi đến rồi”, Sở Phàm sải chân bước đến bên cạnh cô, cởi áo khoác của mình xuống, khoác lên trên cơ thể yêu kiều của cô, trông rất đỗi dịu dàng.

Đường Miên Miên vuốt ve gương mặt Sở Phàm với bàn tay run rẩy, cảm nhận được hơi ấm chân thật, cô bèn sà vào lòng Sở Phàm, vừa tủi thân vừa suy sụp tinh thần mà bật khóc nức nở.

Sở Phàm chỉ im lặng đứng ở đấy, để mặc cho cô nằm trong lòng mình khóc lóc, trút hết nỗi tủi hờn ra.

Chỉ có điều sát khí ngút trời bao phủ quanh người anh, che lấp hết trời đất, khiến cho người khác hít thở không thông.

Đến tên tay sai như Phương Trung cũng không khỏi nuốt nước miếng, hai chân run rẩy.

“Đau không?”, Sở Phàm vén tóc cho cô, nhìn gò má sưng vù rớm máu của Đường Miên Miên, anh cất tiếng hỏi.

“Đau”, Đường Miên Miên tủi thân vô cùng, cô làm nũng với Sở Phàm như một cô vợ nhỏ đáng thương, cầu mong được an ủi: “Bọn họ ức hiếp tôi…”

“Ai ức hiếp cô, tôi giết kẻ đó”, Sở Phàm nói hờ hững, vừa giống như an ủi cô, mà càng giống như tuyên bố tội tử hình cho đám người ấy:

“Yên tâm đi, đêm nay, không ai trong số bọn chúng có thể sống sót”.

Ngọn gió đêm vi vút, cuốn theo sát khí lạnh lẽo lan tỏa ra khắp nơi này, khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đây không khỏi tê dại da đầu, hít sâu một hơi khí lạnh…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK