Chương 172: Có mắt mà không thấy Thái Sơn
Người phụ nữ này tên là Viên Lan, cũng được coi là nhân vật “nữ thần” lúc còn đi học.
Nhưng cho dù là diện mạo khí chất hay năng lực thành tựu, Đường Miên Miên vẫn luôn hơn cô ta, đám bạn học đều lén lút so sánh hai người với nhau, thậm chí đã tốt nghiệp rất nhiều năm rồi nhưng sự so sánh này vẫn tiếp tục, khiến trong lòng cô ta vẫn luôn nghẹn một cục tức.
Mà bây giờ, hoa khôi như Đường Miên Miên lại quen một tên bạn trai “nghèo rớt mồng tơi”, lập tức khiến cô ta vui vẻ chết đi được, nghĩ rằng cuối cùng cũng thắng được Đường Miên Miên rồi.
“Miên Miên, có bạn trai cũng không nói với chúng tôi một tiếng, bạn bè với nhau sao lại thế”, Viên Lan nói chuyện với giọng điệu khó nghe.
Bạn học xung quanh cũng đều nhìn về phía Sở Phàm, khác nhau là đa số các bạn học nữ đều mang vẻ mặt hả hê và vờ vĩnh, còn nam sinh thì vừa khó chịu vừa ghen tị, dường như đang nghi ngờ vì sao một người như Sở Phàm có thể ôm được người đẹp về?
Sở Phàm cười giễu cợt, xem ra dù là cái giới nào, độ cao nào, cái tính xấu nâng cao đạp thấp này vẫn không hề biến mất.
Đường Miên Miên đỏ mặt, liên tục xua tay: “Không… Không phải, anh ấy tên Sở Phàm, không phải bạn trai tôi, anh ấy là một bác sĩ Đông y, y thuật rất cao siêu đấy”.
Không phải bạn trai?
Lòng thù địch của mấy người đàn ông với Sở Phàm bớt đi rất nhiều.
Viên Lan thì hơi thất vọng nhíu mày, nhưng nếu Đường Miên Miên chịu dẫn Sở Phàm đến đây, vậy chắc chắn quan hệ của bọn họ không tầm thường, sao cô ta có thể bỏ qua cơ hội đạp một cước được, bèn khinh thường nói:
“Đông y, ai không biết thời bấy giờ, Đông y đều là những thần côn lừa đảo, Miên Miên, cô cũng là nhân tài từng được giáo dục cao cấp, sao lại bị người ta lừa gạt thế?”
“Chỉ có người như Ngô Mạnh, mới xứng là bác sĩ ưu tú thôi”.
Không đợi Đường Miên Miên lên tiếng, cô ta đã vô cùng thân thiết kéo người đàn ông mặc vest mang giày da, tuấn tú lịch sự ở bên cạnh, vô cùng đắc ý khoe khoang:
“Đúng rồi, quên giới thiệu, chồng chưa cưới của tôi Ngô Mạnh, phó viện trưởng của đại học Y khoa Yên Kinh, tiến sĩ y học chân chính, đặc biệt được trường đại học mời làm giáo sư thỉnh giảng, đồng thời nhà anh ấy còn hành y mấy đời, thầy của anh ấy chính là Giáo sư Dương Chính Tùng danh tiếng lẫy lừng của Giang Bắc chúng ta”.
Ngô Mạnh chỉ hờ hững gật đầu, im lặng uống cà phê, mắt cũng không thèm nâng lên, vô cùng kiêu ngạo, giống như những người này hoàn toàn không thể lọt vào mắt anh ta vậy.
“Trời ạ, trẻ tuổi như thế đã là phó viện trưởng à, anh ấy vẫn chưa được ba mươi đúng không, Lan Lan, chồng chưa cưới của cô thật quá xuất sắc”.
“Chắc lương một năm cũng phải hơn ba triệu nhỉ, càng khỏi nói tới là học sinh giỏi của Giáo sư Dương, nguồn tài nguyên chắc chắn là vô địch”.
“Lan Lan, không hổ là hoa khôi nữ thần của học viện Y chúng ta, sau này phát triển rồi đừng quên những bạn học cũ chúng tôi nhé”.
Mấy bạn học xung quanh vô cùng hâm mộ và ngạc nhiên, bàn tán sôi nổi.
Viên Lan cực kỳ hài lòng, cười đến không thể khép miệng lại được, sau biết bao nhiêu năm cuối cùng cô ta cũng có thể nở mày nở mặt một lần trước Đường Miên Miên rồi, trong lòng vô cùng thoải mái.
Cô ta hạnh phúc kéo tay Ngô Mạnh: “Ngô Mạnh không những xuất sắc còn có nghĩa khí, rất thích giúp đỡ người khác, sau này mọi người có chuyện gì cứ việc nói, anh ấy đều có thể giúp”.
Mấy bạn học xung quanh đều nâng ly kính rượu, điều này khiến lòng hư vinh của Ngô Mạnh dâng lên, cuối cùng anh ta cũng nâng mắt, hờ hững nói ra câu đầu tiên: “Sau này ở Giang Lăng có chuyện gì không giải quyết được cứ việc nhắc đến tên tôi”.
Thấy thái độ khoác lác thế này, ai không biết còn tưởng anh ta là thị trưởng của Giang Lăng, một tay che trời nữa.
“Anh Ngô thật oai phong, Miên Miên còn ngơ ngác cái gì, không mau cảm ơn anh Ngô đi”, mấy bạn học liên tục nâng ly kính rượu, đồng thời hơi bất mãn với Đường Miên Miên đang thờ ơ.
“Cảm ơn anh Ngô ưu ái”, Đường Miên Miên chỉ đành không mặn không nhạt nói một câu, trong lòng lại thấy hơi buồn cười.
Cô thân là cô cả của nhà họ Đường giàu nhất Giang Lăng, còn có chuyện cô không giải quyết được sao? Càng khỏi nói tới tên yêu nghiệt khiến người ta không nhìn thấu là Sở Phàm này.
Chỉ là trước giờ tính cô khiêm tốn lạnh lùng, không thích để lộ thân phận thật, nếu không với bối cảnh của cô, còn không thể áp đảo Viên Lan và Ngô Mạnh trong nháy mắt sao?
Mấy bạn học đã quen với thái độ lạnh lùng của Đường Miên Miên từ lâu, nhưng Ngô Mạnh lại nhíu mày, hơi bất mãn và căm tức, mặc dù anh ta đã có bạn gái, nhưng cũng không có nghĩa anh ta không động lòng với Đường Miên Miên, kiểu mỹ nữ cực phẩm kiêu ngạo lạnh lùng như nữ thần thế này, thật sự gợi lên ham muốn chinh phục của anh ta…
Anh ta khó chịu trừng Sở Phàm một cái, vừa không cam lòng vừa ghen tị, một tên thần côn Đông y cũng có thể giành được trái tim của nữ thần? Ông trời đúng là mù rồi.
Trên bữa tiệc, mấy bạn học vây quanh Ngô Mạnh và Viên Lan không ngừng kính rượu, nói đủ những lời khen ngợi lấy lòng, khiến hai người mặt mày hớn hở, vô cùng phách lối.
Sở Phàm là một người “không có chút giá trị”, đương nhiên sẽ bị lãng quên ở một góc, nửa bữa tiệc trôi qua cũng không có ai chủ động nói chuyện với anh, khiến Đường Miên Miên xấu hổ, không ngừng xin lỗi Sở Phàm.
Cô vốn cho rằng dẫn Sở Phàm tới đây làm quen với mấy đàn anh đàn chị này của mình để trao đổi nhiều hơn về kinh nghiệm y thuật, nhưng cô lại xem nhẹ sự tàn khốc của hiện thực, xem thường sự thay đổi của lòng người, mới mấy năm ngắn ngủi đã cảnh còn người mất.
Sở Phàm cười không để tâm, tự vui một mình cũng yên tĩnh hơn.
“Anh Ngô, lần này anh đến Giang Lăng là để tham gia ‘buổi giao lưu y học’ của ông Phó – Phó Thiên Ân tổ chức đúng không”, chẳng mấy chốc đã có người nói đến việc chính.
Ngô Mạnh gật đầu, tỏ vẻ khẳng định: “Nghe nói giới y học Giang Bắc xuất hiện một thần y thiên tài, là người thừa kế của ‘phương pháp châm cứu Cửu Cung Hoàn Dương’ đã thất truyền hai trăm năm, bây giờ cả Giang Bắc đều đang chấn động, tôi cũng tới xem thử”.
Mấy bạn học gật đầu nói: “Đúng vậy, có không ít bác sĩ nổi tiếng đến đây, muốn tận mắt quan sát phương pháp Cửu Cung Hoàn Dương, có thể giao lưu hợp tác với những tiền bối danh y đó chính là cơ hội hiếm có, chỉ tiếc danh sách tham gia buổi giao lưu lần này có giới hạn, những người như chúng tôi không có tư cách nhận thiệp mời”.
“Anh Ngô, anh quan hệ rộng, có tiếng tăm, còn là học trò giỏi của Giáo sư Dương, có thể giúp đỡ cho mấy anh em một tấm thiệp mời, để chúng tôi được vào đó mở mang tầm mắt không”.
Ngô Mạnh cau mày, theo bản năng muốn từ chối, nhưng khi nãy anh ta vừa ba hoa khoác lác, ngại mất mặt, bây giờ chỉ có thể cắn răng nói:
“Danh sách tham dự buổi giao lưu y học đúng là rất khó có, tôi cũng chỉ có thể gọi điện thoại cho thầy hỏi thử xem sao thôi, còn chuyện có được hay không thì khó nói lắm”.
“Được được, làm phiền anh Ngô nhé, vất vả rồi”.
“Đúng đó anh Ngô, chúng tôi đều trông cậy vào anh đó…”
Mấy bạn học vừa khát khao vừa chờ mong, cực kỳ vui vẻ cảm ơn. Có thể tham gia buổi giao lưu y học lần này cũng chính là một cơ hội đánh bóng tên tuổi hoàn mỹ, rất nhiều các tiền bối nổi tiếng của giới y học đều có mặt, cùng trao đổi kinh nghiệm, đây là cơ hội đáng quý biết bao chứ.
Chỉ cần chụp mấy tấm ảnh cùng những tiền bối y học này thôi là có thể lắc mình trở thành “chuyên gia nổi tiếng” nào đó, giá trị con người tăng lên tận mấy lần rồi.
Nhìn thấy dáng vẻ đau khổ cầu xin của mấy bạn học “trẻ tuổi đầy hứa hẹn”, Sở Phàm sờ mũi lẩm bẩm một câu: “Không ngờ mình lại nổi tiếng thế, còn có nhiều người muốn đến xem mình như vậy”.
Đường Miên Miên cũng cười khẽ, cô ta chống một tay lên má, cười tươi quan sát Sở Phàm, e rằng mấy người này có nằm mơ cũng không ngờ vị “thần y thiên tài” kia đang ngồi trước mặt mình.
Mà bọn họ lại bỏ gần tìm xa, đi nhờ vả Ngô Mạnh để có thiệp mời, đúng là buồn cười.
Nhưng Đường Miên Miên cũng lười nhắc nhở bọn họ…
Chỉ có thể trách bọn họ có mắt như mù, hoặc có thể nói là có mắt mà không thấy Thái Sơn!