Chương 114: Tự mình chuốc khổ
Người lãnh đạo trực tiếp của mình, Giám đốc Ngô của bộ phận quản lý tài sản lại cúi người xin lỗi Sở Phàm?
Vương Nhị Trượng vô cùng khiếp sợ nhìn cảnh trước mắt, giống như đang nằm mơ vậy, gã véo mạnh lên đùi mình một cái, lắp bắp nói với Giám đốc Ngô:
“Giám… Giám đốc Ngô, sếp giải thích với anh ta làm gì, Sở Phàm chỉ là một tên lính bình thường mà thôi, năm đó hai chúng em còn cùng đi tòng quân, em…”
Chát!
Giám đốc Ngô nổi giận, ông ấy tát một bạt tai lên mặt Vương Nhị Trượng, khiến gã ngã trái ngã phải.
“Cái thứ vô sỉ, cậu bị mù rồi sao, đây là anh Sở, chủ nhân của Hải Đường Uyển, chủ nhà cao quý nhất của khu biệt thự núi Hải Đường chúng ta đấy!”
Giám đốc Ngô tức muốn đỏ cả mắt, ông ấy chỉ vào Vương Nhị Trượng đang không hiểu chuyện gì, chửi ầm lên: “Ai cho cậu lá gan dám bất kính với anh Sở vậy hả, cậu muốn chết sao”.
Hít…
Vương Nhị Trượng che miệng, khó mà giấu đi vẻ chấn động và sợ hãi trên mặt, gã hít sâu một hơi, hoảng hốt đến mức sau lưng thấm ướt mồ hôi lạnh.
Hải Đường Uyển, nơi xa hoa nhất của núi Hải Đường, biệt thự đắt tiền nhất, một căn biệt thự có giá tới năm trăm triệu!
Tuy chủ nhân ngoài mặt của Hải Đường Uyển là Vân Mộc Thanh, nhưng bọn họ đều hiểu căn biệt thự này là do một đại gia thần bí tên “anh Sở” mua lại làm quà cho vợ mình.
Chẳng qua “anh Sở” kia làm việc thần bí khiêm tốn, đa số người chỉ nghe danh không thấy mặt.
Vương Nhị Trượng không ngờ “hàng xóm nghèo rớt mồng tơi” này của mình lại là chủ nhân của Hải Đường Uyển, nhân vật lớn thần bí là anh Sở kia?
Việc này, việc này…
Vương Nhị Trượng nhìn Sở Phàm đang vô cùng bình tĩnh trước mặt, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, hoàn toàn không biết nên nói sao.
“Cậu còn đứng ngây người ở đó làm gì, còn không mau xin lỗi anh Sở đi!”, sắc mặt Giám đốc Ngô tái mét, quát lên với Vương Nhị Trượng.
“Tôi cảnh cáo cậu, nếu xử lý không xong chuyện này, cậu lập tức cuốn gói cút đi cho tôi!”
Mấy nhân viên quản lý sau lưng cũng vô cùng tức giận, chỉ hận không thể giết chết tên khốn Vương Nhị Trượng này.
Phí quản lý tài sản một năm của Hải Đường Uyển là cả chục triệu, cả nhà bọn họ đều sống dựa vào người ta đấy, ông thần tài này bọn họ cung kính còn không kịp, nhưng tên khốn Vương Nhị Trượng này lại dám đắc tội người ta, muốn người ta làm cấp dưới của mình?
Đầy óc bị nước vào hả!
Cậu có muốn chết cũng đừng liên luỵ đến tôi chứ!
Lúc này dù Vương Nhị Trượng có ngốc cũng hiểu Sở Phàm không phải là tên lính nghèo rớt mồng tơi, mà là nhân vật lớn ngay cả cấp trên của cấp trên của gã cũng phải lấy lòng.
Gã thay đổi thái độ kiêu ngạo đắc ý khi nãy, cúi đầu xin lỗi Sở Phàm, hết sức lo sợ, cũng vô cùng thấp kém:
“Sở Phàm… Không, anh Sở, là lỗi của tôi, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, là tôi bị mù, xin anh đừng so đo với tôi”.
“Nể tình chúng ta cùng nhau lớn lên, nể tình chúng ta là hàng xóm nhiều năm, xin anh giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi lần này…”
Vương Nhị Trượng nước mắt nước mũi đầm đìa, sợ bát vàng của mình bị đập vỡ.
Chu Dĩnh ở bên cạnh cũng kiêu ngạo ngẩng mặt, hừ lạnh một tiếng.
Ai kêu anh đắc ý ra oai trước mặt anh trai tôi, sao hả, tự chuốc khổ rồi đúng không?
Sở Phàm nhìn cảnh buồn cười này, anh tuỳ ý phất tay tỏ vẻ mình hoàn toàn không để tâm.
Chim bằng giương cánh chín nghìn dặm bay lượn trong trời cao, sao có thể để tâm đến một con kiến nhỏ dưới đất được?
Sở dĩ Sở Phàm nói nhiều mấy câu với Vương Nghị Trượng cũng chỉ là nể tình quan hệ trước đây mà thôi, nếu không, với người như Vương Nghị Trượng, ngay cả mặt của Sở Phàm cũng không được nhìn thấy ấy chứ.
“Nhị Trượng, những lời của cậu khi nãy, tôi vẫn luôn lắng nghe, tôi thừa nhận cậu là một người thông minh, cũng luôn có thể tìm một vài cơ hội, có được thành công bằng ‘đường gần’ gì đấy”.
Sở Phàm nhìn thoáng qua Vương Nhị Trượng đang sợ hãi, nặng nề nói: “Nhưng trên cuộc đời này, ‘đường gần’ hay ‘ngã rẽ’gì đó đều là đường ngang ngõ tắt, có lẽ sẽ nhận được lợi ích nhất thời, nhưng nhìn về lâu dài, nhất định sẽ là một con đường chết”.
“Chỉ khi kiên định bước xuống từng bước một, mới là con đường đúng đắn của đời người!”
“Cuộc đời của cậu chỉ có thể dựa vào bản thân cậu thôi”.
Mười năm nhập ngũ, Sở Phàm đã trải qua vô số cám dỗ, quyền cao lộc hậu, của cải người đẹp, chỉ cần anh dao động một bước sẽ vì thông đồng làm bậy mà chìm xuống đáy biển, sao có thể trở thành đại tướng quân có một không hai, nở mày nở mặt như hiện nay được.
Vinh quang này là anh tiến lên từng bước, giành lấy từ máu tươi và mạng người.
Giám đốc Ngô nhướng mày, quát lên: “Cậu không mau cảm ơn tấm lòng của anh Sở đi, đây là vinh hạnh của cậu đó”.
Vương Nhị Trượng sao còn dám bất kính nữa, gã liên tục gật đầu: “Vâng, vâng, tôi biết rồi, biết rồi”.
Sở Phàm cười cười, anh cũng chỉ nể tình mới nói những chuyện này với Vương Nhị Trượng thôi, về phần gã có nghe không, sau này nên làm thế nào thì phải xem tạo hoá của gã rồi.
“Dù sao quen biết đã lâu, thứ này cậu coi như giữ làm kỷ niệm đi”.
Sở Phàm vung tay lên, ném một miếng lệnh bài đặc chế bằng kim loại màu đen nặng trịch ra, sau đó dẫn Chu Dĩnh rời khỏi, chỉ để lại cho mọi người một bóng lưng tiêu sái.
“Cảm ơn, cảm ơn anh Sở, anh đi thong thả”, Giám đốc Ngô ở sau lưng nịnh nọt cung kính tiễn anh.
Vẻ mặt Vương Nhị Trượng vô cùng phức tạp, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, gã có hơi không chấp nhận được việc thân phận giữa mình và Sở Phàm đã thay đổi lớn như vậy.
Rõ ràng là một tên lính nghèo rớt mồng tơi lại thay đổi trong nháy mắt, trở thành “anh Sở”, vị đại gia thần bí kia?
Chẳng lẽ mười năm nay, anh cũng gặp kỳ ngộ gì, được quý nhân nâng đỡ sao?
Vương Nhị Trượng tâm trạng trùng trùng, gã nhìn thoáng qua miếng lên bài Sở Phàm đưa cho, sau đó biến sắc, tim đập thình thịch, vô cùng kích động và khiếp sợ!
“Hả? Đây là… lệnh bài Tướng Quân!!!”
Lệnh bài Tướng Quân là do quân đội đúc ra, giống như danh thiếp vậy, bên trên có khắc tên, quân hàm, chức vị của tướng, nêu rõ thân phận của chủ nhân.
Đây là tượng trưng của thân phận võ tướng, cũng là một loại vinh dự.
Vương Nhị Trượng vô cùng kích động cầm lệnh bài bằng hai tay, được làm từ kim loại đặc biệt trông rất cổ xưa và khí phách, bên trên điêu khắc một con kỳ lân oai phong lẫm liệt và dấu chạm nổi của quân đội!
Mặt sau, hai chữ “Sở Phàm” trong hàng tên được viết rất có lực.
Xuống tiếp bên dưới là hai bó lúa vàng vây quanh, bốn ngôi sao vàng lộng lẫy loé ra ánh sáng rực rỡ, cực kỳ chói mắt…
“Mẹ ơi!”
Cộp cộp cộp…
Vương Nhị Trượng liên tục lùi về sau bảy tám bước, hai tay run rẩy, suýt chút đã ném lệnh bài đi.
Giọng nói của gã cũng run run, thật sự sợ ngu người, giọng nói cũng thay đổi: “Đại… Đại tướng quân bốn sao!!”
“Sở Phàm chính là… chính là chiến thần thời bấy giờ ư…”
Sắc mặt Vương Nhị Trượng tái mét, mồ hôi lạnh cũng chảy xuống, chàng trai ngày xưa đã sớm phong hầu bái tướng, trở thành nhân tài kiệt xuất!
Anh cần gì có quý nhân nâng đỡ, chính bản thân anh đã là quý nhân lớn nhất rồi!
Vương Nhị Trượng ngẩng đầu, lúc nhìn theo bóng lưng Sở Phàm rời đi lần nữa, vẻ mặt gã đã trở nên nghiêm túc và cung kính!
Không dám bất kính thêm một chút nào nữa!