Chương 303: Em có đẹp không
Sau khi trở về từ ngôi mộ ngoại ô đằng Tây, lúc Sở Phàm đến nhà thì hoàng hôn đã buông xuống.
Chưa đến nửa tiếng, Dương Tuấn Huy mang theo một xấp tài liệu thật dày bước đến bên cạnh anh: “Long thủ, thông tin liên quan đến hội Thiên Lang và nhà họ Lữ đều nằm ở đây”.
“Hội Thiên Lang là một tổ chức đứng vững hơn ba mươi năm nay ở thế giới ngầm, kẻ cầm đầu đều là người nhà họ Lữ, mấy mươi năm gầy dựng lực lượng khiến cho hội Thiên Lang trở thành thế lực mạnh nhất ở thế giới ngầm, bây giờ đã trở thành cha đỡ đầu ở thế giới ngầm Yên Kinh”.
“Mấy năm nay, hội Thiên Lang tiến hành tấn công thị trường ngọc thạch, giải trí, bất động sản ồ ạt, lợi dụng các thủ đoạn đê hèn để tranh giành, hại rất nhiều người mất nhà mất mạng, thậm chí vẫn còn vài án mạng đang treo lơ lửng”.
“Mấy năm nay, dưới sự ảnh hưởng của Lữ Bát gia, nhà họ Lữ làm rất nhiều chuyện táng tận lương tâm, mại dâm cờ bạc ma túy gần như chẳng có cái nào mà chúng không nhúng tay vào, trong số hai trăm người của nhà họ Lữ, chẳng có một ai trong sạch cả, bọn chúng đúng là ung nhọt của Yên Kinh”.
“Nếu như Long thủ muốn hàng động, tôi sẽ đi liên hệ với cảnh sát Yên Kinh, các bộ phận đều sẽ phối hợp vô điều kiện”.
Dương Tuấn Huy đưa bản danh sách những người nòng cốt của nhà họ Lữ và hội Thiên Lang cho Sở Phàm, ông ta khom lưng lùi sang một bên.
Trong mấy năm nay, mặc dù mạng lưới quan hệ của nhà họ Lữ được mở rất rộng, cũng rất sâu, dính líu đến rất nhiều lợi ích của những kẻ quyền cao chức trọng, đến quan to hàng đầu cũng không dám tùy tiện đụng đến bọn chúng.
Nhưng Dương Tuấn Huy biết, trước mặt một vị chiến thần như Sở Phàm, sức mạnh và mạng lưới quan hệ của chúng mỏng manh như tờ giấy trắng, yếu ớt không chịu nổi một đòn.
Năm xưa, anh đã tham dự rất nhiều trận chiến diệt quốc, để gom đủ lương bổng và lương thực cho quân đội, thậm chí anh còn dẫn binh đến nhà những tên cường hào quyền cao chức trọng gom đồ…
Anh dũng đến mức nào!
“Tôi biết rồi”.
Sở Phàm gõ ngón tay xuống mặt bàn, anh lật xem từng món nợ máu của hội Thiên Lang, ánh mắt lấp lánh.
Xem ra hội Thiên Lang đã làm điều ác nhiều năm trời, chết chưa đền hết tội.
Thế cũng tốt, giết đám súc sinh này đi thì cũng xem như là trừ hại cho dân.
“Thế, tôi xin cáo lui”.
Dương Tuấn Huy ngập ngừng vài giây, muốn nói cho Sở Phàm biết việc Hồ Kha đã gọi điện báo với bố mình trước lúc chết, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, đến ông trùm như Lữ Bát gia mà Sở Phàm còn dám đụng, còn sợ đám lưu manh nhà họ Hồ ấy sao?
Ông ta cũng không để ý nữa mà quay lưng bỏ đi.
Sở Phàm cầm ly trà nóng lên, ngẩn ngơ nhìn bầu trời đêm, cảm giác buồn bã và cô đơn giăng kín cõi lòng anh…
“Bố ơi”.
Vào lúc này, Đan Đan ôm gấu trúc bông chạy đến, hỏi anh với chất giọng ngọt ngào: “Bố ơi, bố không vui sao ạ?”
Sở Phàm mềm lòng ngay tức khắc, anh bế cô bé ngồi lên chân mình, hơi rầu rĩ: “Không phải là bố không vui, bố chỉ nhớ bố và mẹ của mình mà thôi”.
Mười bảy năm rồi, anh chưa từng quên đi nỗi chua xót của mẹ mình, chưa từng quên đi tất thảy những sự bất công và tủi nhục mà người phụ nữ lương thiện yếu đuối ấy phải chịu đựng…
Bà ấy thường dạy anh phải làm người lương thiện, phải biết cách khoan dung và thấu hiểu.
Nhưng trên đời này, người lương thiện lại hay bị ức hiếp. Lương thiện đã trở thành từ tượng trưng cho sự yếu đuối và vô dụng…
Mỉa mai đến mức nào.
Đan Đan chớp mắt như hiểu như không, cô bé ngoan ngoãn nằm trong lòng Sở Phàm: “Thế Đan Đan ở bên cạnh bố, bố có thấy vui hơn một chút nào không?”
Cô bé kề sát vào tai Sở Phàm thì thầm: “Hay là chúng ta đi bơm nước vào mỹ phẩm của mẹ đi, lần nào Đan Đan không vui thì Đan Đan cũng làm vậy hết đó, số tiền tiết kiệm được có thể mua rất nhiều kem cho Đan Đan luôn”.
Cô bé nở nụ cười xán lạn, vui vẻ vô cùng.
Sở Phàm: “…”
Không thể không nói rằng cách này giảm áp lực tốt thật, ngoại trừ dễ dàng bị đập thì không còn khuyết điểm nào khác.
Vào lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên sau lưng bọn họ: “Hèn chi mẹ cứ thấy mỹ phẩm của mình xài mãi không hết, hóa ra trong nhà có một tên ăn trộm”.
Vân Mộc Thanh khoanh tay nhìn Đan Đan đăm đăm.
Đan Đan lúng ta lúng túng, cô bé tỏ vẻ nghịch ngợm và thông minh: “Đó là bởi vì mẹ là người phụ nữ đẹp nhất, hoàn hảo nhất trong lòng Đan Đan, vốn dĩ mẹ không cần phải dùng mỹ phẩm”.
Sở Phàm cười bất đắc dĩ, con bé này thật đúng là ‘thông minh hơn người’.
Vân Mộc Thanh bực bội lườm cô bé, cô cố tình làm ra vẻ nghiêm khắc: “Lập tức tắm rửa rồi đi ngủ ngay cho mẹ”.
“Chúc bố mẹ ngủ ngon”.
Cô bé cong chân chạy biến, chỉ sợ Vân Mộc Thanh tính sổ với mình.
Sự đáng yêu của con gái đã xua tan đám mây mù trong lòng anh đi một nửa, tâm trạng của anh đã dễ chịu hơn nhiều.
Vân Mộc Thanh bước đến bên cạnh anh, giọng nói của cô rất dịu dàng: “Còn buồn à? Thôi anh đừng đau lòng nữa, bác gái ở trên trời có linh, nhìn anh thế này cũng sẽ đau lòng lắm”.
“Chúng ta nên nhìn về phía trước, làm tròn di nguyện của bác gái, không phải thế hay sao?”
Đột nhiên Sở Phàm cười khẽ, anh ôm vòng eo mảnh khảnh của Vân Mộc Thanh từ sau lưng rồi nói: “Thế em có biết nguyện vọng lớn nhất của mẹ anh lúc bà còn sống là gì hay không?”
Vân Mộc Thanh chỉ cảm thấy một luồng hơi thở nóng bỏng, khiến cho gương mặt xinh xắn của cô đỏ bừng, hơi thở trở nên gấp gáp: “Là, là gì…”
“Được bế cháu”.
“Đồ lưu manh, ưm…”
Rốt cuộc Vân Mộc Thanh cũng đã sực hiểu ý anh, cô lập tức trừng mắt ngay như một con thỏ giật mình sợ hãi.
Đôi môi đỏ của cô bị Sở Phàm ngang ngược chiếm lĩnh, đồng thời không ngừng cạy răng cô ra, xâm chiếm chiếc lưỡi thơm mềm mại…
Trong chớp mắt, giống như có ti tỉ luồng điện chạy qua khiến cho cơ thể cô tê rần, lại như có những đợt thủy triều dâng cao, từng đợt rồi lại từng đợt, không hề ngơi nghỉ.
Miệng Sở Phàm khô không khốc, vào lúc anh định thô lỗ lột phắt lớp quần áo duy nhất còn sót lại trên người cô, một đôi tay trắng nõn nà đã nhẹ nhàng đẩy anh ra.
“Em muốn tự mình làm”.
Vân Mộc Thanh nói nhỏ xíu như tiếng muỗi vo ve, cánh tay trắng trẻo của cô lướt ngang qua bờ vai mảnh mai của mình, nhẹ nhàng kéo ra…
Chiếc áo ngủ ôm sát vào người trượt xuống, để lộ ra làn da mịn màng trắng muốt trên cơ thể mềm mại như không có xương, yểu điệu duyên dáng.
Vân Mộc Thanh đỏ mặt nghe tiếng hít thở gấp gáp của Sở Phàm, cô tiếp tục cởi hai chiếc áo còn lại trên người xuống…
Trong lúc nhất thời, một kiệt tác hoàn hảo nhất của Thượng Đế, giống như người con gái xinh đẹp tuyệt trần trong tranh đã thức tỉnh, hoàn toàn bại lộ trước mắt Sở Phàm, không che giấu bất kỳ thứ gì.
Mái tóc dài của Vân Mộc Thanh tuôn chảy trên tấm lưng bóng loáng, gương mặt cô đỏ ửng và duyên dáng tựa như cánh hoa đào, đôi chân dài và mượt mà của cô khép lại, bụng bằng phẳng mịn màng, dáng người thướt tha yêu kiều, đỉnh núi cao ngất đẫy đà…
Đến bây giờ, rốt cuộc thì cô cũng đã mở lòng mình ra, tự nguyện giao hết tất thảy mọi thứ của mình cho người đàn ông trước mặt.
“Em, có đẹp không?”
Vân Mộc Thanh cúi đầu, cô cắn môi chơm chớp mắt, không dám nhìn xuống nơi riêng tư của mình và cũng chẳng dám đưa mắt nhìn vẻ mặt của Sở Phàm.
Sở Phàm không nói gì, chỉ dùng hành động thực tế để chứng minh chuyện này.
Anh vồ đến cô một cách nhanh nhẹn và thô lỗ như một con thú hoang, đè cơ thể hoàn hảo xinh đẹp ấy bên dưới người mình, mặc sức buông thả dục vọng của chính bản thân, trút hết ngọn lửa đang cháy bỏng ra…
Anh phải để lại dấu ấn của riêng mình trên tác phẩm nghệ thuật có một không hai này, khắc lại sự nồng nhiệt của mình trên mỗi một thước da thước thịt!
“Ưm…”
Dù hành động của Sở Phàm có thô lỗ như thế nào, có điên cuồng như thế nào thì Vân Mộc Thanh vẫn ôm ghì cổ của Sở Phàm, đôi môi đỏ thắm của cô cắn lên vành tai anh.
Hơi nóng cuồn cuộn, va đập điên cuồng và nhanh chóng…
Khiến cho ánh mắt cô trở nên mông lung, nửa say nửa tỉnh.
Giống như lời Đại đế Caesar đã từng nói trước kia: “Ta đến, ta gặp, ta chinh phục…”
Đêm nay được báo trước là một đêm của sự chinh phục, một đêm điên cuồng.
Cũng là một đêm mất ngủ…