Mục lục
Chiến thần trở lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh (full 463 chap) – Truyện tác giả: Mạt Bắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 231: Chênh lệch quá xa

Cửu Thiên Tế, Nguỵ Trung Hồ!

Đó chính là bá chủ, kẻ một tay thành lập nên Võ Minh, thống nhất nửa giới võ đạo của Đông Hoa, dưới trướng có tám triệu học trò.

Tu vi võ đạo của ông ta sâu không lường được, theo lời đồn còn có huyết thống hoàng thất triều đại trước, thân phận cao quý. Các nhà giàu có cao cấp của Đế Đô, Yên Kinh đều có quan hệ dây mơ rễ má với ông ta.

Địa vị này, quyền thế này, thực lực này đã đủ để đứng vững trên đỉnh cao rồi, lại cộng với thế lực của Võ Minh mỗi năm đều phát triển gấp bội!

Người có thể chèn ép được Cửu Thiên Tế ở Đông Hoa bây giờ cũng chỉ có thần bảo hộ dựa vào năng lực của bản thân bảo vệ Đông Hoa hai mươi năm thái bình – Vương gia Sở mà thôi!

Thậm chí có người còn khẳng định trong vòng mười năm, chắc chắn Cửu Thiên Tế sẽ vượt qua Vương gia Sở, bước lên ngai vàng chí cao vô thượng!

Đạt đến đỉnh cao, địa vị cao nhất, quyền thế ngập trời…

Nhưng vào lúc này, tất cả vinh quang và danh tiếng lẫy lừng của Cửu Thiên Tế lại bị một câu nói nhẹ nhàng là “lão thái giám” của Sở Phàm không chút nể tình phá vỡ!

Một thái giám của triều đại trước, ngay cả đàn ông cũng không phải còn vọng tưởng muốn làm vua thiên hạ?

Cho dù Nguỵ Trung Hồ có tiếng tăm đến mức nào, học trò dưới trướng sùng bái ông ta bao nhiêu, thì cũng chẳng thể giấu đi sự thật ông ta bất lực, đây là vẩy ngược của ông ta, là cấm kị của người trong thiên hạ!

Bây giờ lại bị Sở Phàm không chút kiêng dè nhắc tới một cách châm chọc, sao có thể không khiến Hoàng Phí Hạo tức giận, sao có thể không khiến mấy học trò của Võ Minh hoảng sợ được…

“Láo xược, anh có tư cách gì dám bất kính với Cửu Thiên Tế hả? Tự tìm đường chết!”, tóc của Hoàng Phí Hạo dựng thẳng lên như một con sư tử đang nổi điên, dùng hết sức đánh về phía Sở Phàm.

Cửu Thiên Tế là ân nhân, là thầy dạy võ của hắn ta, là thần thánh hắn ta quỳ bái tín ngưỡng cả đời này, hắn ta tuyệt đối không cho phép bất cứ một ai vấy bẩn tên tuổi của thầy!

Cho dù hắn ta biết rõ mình không phải đối thủ của Sở Phàm cũng phải nghiến răng vì vinh quang mà liều mạng đấu một trận.

“Anh có mấy phần khí phách của tôi năm đó đấy”.

Sở Phàm hơi thưởng thức nhìn thoáng qua Hoàng Phí Hạo, chỉ nhẹ nhàng búng tay một cái, trông vô cùng bình tĩnh.

Giây tiếp theo, một đình nghỉ mát trong vườn sau ở cách đó hai trăm mét lập tức không ngừng chấn động, sau đó ầm một tiếng nổ tung, vô số đá vụn bắn ra xung quanh, hoàn toàn biến thành bột phấn!

Gió đêm thổi qua, người ở đây đều vô cùng kinh hãi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Một chưởng bằng hết sức của Hoàng Phí Hạo khi nãy đánh vỡ một con sư tử đá đã kinh khủng lắm rồi, mà bây giờ một cái búng tay nhẹ nhàng lại có thể khiến một đình nghỉ mát trực tiếp biến thành tro bụi!

Long trời lở đất!

Sở Phàm hờ hững nhìn thoáng qua Hoàng Phí Hạo: “Một cái búng tay này của tôi so với Nguỵ Trung Hồ thì thế nào?”

Thân thể vốn đang rất có khí thế của Hoàng Phí Hạo như trực tiếp bị giam lại, tay chân lạnh như băng, đầu kêu ong một tiếng sững sờ ngay tại chỗ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng…

Con… Con mẹ nó…

 

Thực lực này kinh khủng đến mức nào, đây có còn là người không?

Thậm chí hắn ta còn có một dự cảm mãnh liệt rằng dù Cửu Thiên Tế tự mình đến đây cũng chưa chắc là đối thủ của anh!

“Rốt cuộc anh là ai?”, Hoàng Phí Hạo vô cùng hoảng sợ, hàm răng cũng run lên, thậm chí hắn ta còn nghi ngờ người này là do Vương gia Sở đóng giả đến đây trêu chọc mình!

Sở Phàm sải bước tiến về phía trước, kiêu ngạo nói: “Tôi là ai à? Dù là Nguỵ Trung Hồ có mặt ở đây cũng phải cung kính gọi tôi một tiếng ‘Long thủ’, anh có tư cách gì biết được thân phận của tôi chứ”.

Long, Long thủ?

Hoàng Phí Hạo trợn tròn mắt, như thoáng chốc nhớ ra điều gì đó, giọng nói cũng trở nên hoảng sợ một cách kỳ lạ: “Anh… Anh là…”

“Hoàng Phí Hạo, anh đúng là có mắt không tròng!”, cuối cùng Phương Trung cũng có cơ hội trả thù, anh ta kiêu ngạo, cáo mượn oai hùm quát to: “Người đang đứng trước mặt anh chính là danh tướng của Tây Dã, Quân thần của Long Hồn đấy!”

Hoàng Phí Hạo lập tức như bị sét đánh, người xung quanh liên tục hít sâu, Hoàng thánh thủ cũng sợ tới mức ngã phịch xuống đất!

Quân thần của Long Hồn, đại tướng quân bốn sao trẻ tuổi nhất của quân đội thời bấy giờ, được xưng là chiến thần vô địch đánh nhau giỏi nhất hai trăm năm qua?

Con… Con mẹ nó, rốt cuộc bọn họ trêu phải một tồn tại gì thế này!

Xung quanh ai cũng thổn thức khiếp sợ, chỉ có Đường Miên Miên kiêu ngạo ngẩng đầu, trên mặt đầy vẻ xúc động và kiêu ngạo… Đây chính là người đàn ông cô vừa ý đấy!

“Có lẽ Nguỵ Trung Hồ đã nói về tôi với anh…”, Sở Phàm lắc lư ly rượu trên bàn, lạnh nhạt nói hai chữ: “Quỷ Vương!”

Cộp cộp cộp…

Hoàng Phí Hạo lập tức lùi về sau bảy tám bước, trái tim khiếp sợ đến mức suýt nhảy ra ngoài, sâu trong đôi mắt lộ vẻ sợ hãi.

Hắn ta mãi mãi không thể quên được buổi tiệc rượu long trọng khi Võ Minh vừa được hơn một triệu học trò vào năm năm trước…

Cửu Thiên Tế là nhân vật chính được mọi người vây quanh, mấy khách khứa quyền quý tâng bốc nịnh hót, dò hỏi “Đông Hoa thời bấy giờ nói về tu vi võ đạo, có ai còn là đối thủ của ông sao?”

Đêm đó, Cửu Thiên Tế vẫn luôn vui vẻ kiêu ngạo đột nhiên sa sầm mặt, ông ta nhìn về phía Tây, nặng nề nói một chữ: “Có!”

“Ngay hôm qua, người đó vừa mới tàn sát cả thế giới ngầm phương Tây, dùng thực lực của bản thân càn quét cả bảy vương toạ của Thánh điện, chém chết Satan!”

“Nếu tôi đấu với cậu ta, chỉ có 30% tỉ lệ thắng mà thôi!”

Đêm đó, khách khứa xung quanh vô cùng sợ hãi, nổi da gà khắp người…

Cửu Thiên Tế vẫn luôn sợ hãi coi vị Quỷ Vương kia là kẻ thù, sẵn sàng chiến đấu với anh bất cứ lúc nào.

Cũng may cái tên “Quỷ Vương” này giống như pháo hoa tuyệt đẹp trong đêm đen vậy, tuy sặc sỡ chói mắt, nhưng chỉ chợt loé lên rồi biến mất!

Sau trận chiến đó, Quỷ Vương cũng biến mất, có người nói anh quy ẩn núi rừng không màng thế sự, có người nói anh bị thương nặng chết cùng với Ma Vương của Thánh điện, cũng có người nói anh vẫn luôn trấn giữ biên giới, đợi được kêu gọi, chuẩn bị vung đao bất cứ lúc nào...

Nhưng dù nói thế nào, Quỷ Vương thật sự đã biến mất rồi.



Năm năm nay, câu chuyện kia tựa như hoàn toàn trở thành một truyền thuyết bị phong ấn trong lớp bụi lịch sử, Võ Minh cũng mượn cơ hội này phát triển vùn vụt, thực lực tăng mạnh...

Nhưng Hoàng Phí Hạo hoàn toàn không ngờ Tu La biến mất trăm năm lại là Quân thần của Long Hồn, vị danh tướng có một không hai nổi tiếng giới quân đội Đông Hoa kia!

Hắn ta càng không ngờ nhân vật kinh khủng ngay cả Cửu Thiên Tế cũng phải kiêng dè lại đứng trước mặt mình lúc này...

"Ừng ực...", Hoàng Phí Hạo khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, có thể cảm nhận được rõ ràng rằng tim mình đã nhảy lên tới cổ họng.

Phịch...

Giây tiếp theo, hắn ta không chút do dự quỳ hai chân xuống đất, lo lắng sợ hãi, tay chân luống cuống cầu xin tha thứ:

"Đều là lỗi của tôi, tôi sẵn lòng trả bất cứ giá nào, chỉ mong anh tha cho tôi một mạng".

Xung quanh lập tức yên tĩnh như tờ, không có chút tiếng động...

Lúc này, Hoàng Phí Hạo, một Tông sư võ đạo kiêu ngạo, học trò cuối cùng của Cửu Thiên Tế lại hoảng sợ chật vật quỳ xuống đất cầu xin.

Hắn ta biết dù là Cửu Thiên Tế ở đây cũng chưa chắc có thể bảo vệ được mình.

Việc hắn ta có thể làm chính là quỳ xuống xin tha, dùng lòng tự ái hèn mọn của mình đổi lấy một chút cơ hội được sống…

Chênh lệch nhau quá xa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK