Mục lục
Chiến thần trở lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh (full 463 chap) – Truyện tác giả: Mạt Bắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 389: Thẩm Vạn Tuyên

“Chỉ dựa vào anh ta? Con không phải là đối thủ của anh ta ư?”

Thẩm Thu trợn tròn đôi mắt, liếc nhìn Sở Phàm một cách khó chịu.

Cô ta là võ giả nội kình lục phẩm, so với những người cùng lứa tuổi tuyệt đối là sự tồn tại cấp thiên tài quý hiếm, vừa nãy chẳng qua là nhất thời sơ suất, mới bị tên khốn này lợi dụng.

Nếu không phải Thẩm Vạn Tuyên ngăn cản thì cô ta sớm đã đá bay tên khốn này rồi.

Mấy tên vệ sĩ lại im lặng không lên tiếng, liếc nhìn về phía Sở Phàm, lộ ra đầy vẻ kiêng dè.

Tầm mắt của Thẩm Vạn Tuyên đương nhiên không cần nói nhiều, hơn nữa bọn họ cũng cảm nhận được một phần áp lực khó hiểu, rất nặng nề trên người của thanh niên này.

“Người anh em, cô con gái này của tôi đắc tội nhiều rồi, ly rượu nhạt này coi như là lời xin lỗi của tôi”, Thẩm Vạn Tuyên tự nhiên phóng khoáng nâng ly rượu lên, nói.

“Không dám”.

Sở Phàm mỉm cười, đương nhiên anh sẽ không chấp nhặt với cô gái Thẩm Thu này.

Hiển nhiên điệu bộ này đã khiến Thẩm Thu trợn tròn mắt, tên khốn này, khen anh tí mà anh lại tưởng thật, coi mình là khách quý của trưởng bối gì đó thật hay sao?

“Lần này ông Thẩm đến Tây Dã là có chuyện quan trọng phải xử lý sao? Gần đây bên phía biên giới Tây Dã không được yên bình lắm”, Sở Phàm tùy ý trò chuyện giết thời gian, nhìn khí chất bất phàm của ông ấy, hơn nữa theo sau đều có vệ sĩ nên anh muốn nghe ngóng chút tình hình.

“Chính vì không yên bình nên tôi mới phải trở về”, Thẩm Vạn Tuyên rót một ly rượu cho mình, giọng điệu bình tĩnh, lại tràn đầy khí phách:

“Đất nước lâm nguy, dân chúng trách móc, tôi bất tài, mặc dù chỉ là một nhà kinh doanh, nhưng cũng muốn bỏ ra chút sức vì nước, vì dân trăm họ”.

“Lần này tôi liên kết với mười mấy thương nhân nhà giàu của khu vực Tây Dã, cùng nhau chuẩn bị lương thực tiền bạc cho tướng sĩ tiền tuyến, dự tính có thể đạt đến khoảng hai mươi tỷ, cũng coi như là một chút tâm ý của tôi”.

Sở Phàm không khỏi xem trọng Thẩm Vạn Tuyên, lập tức nâng ly lên nói: “Ông Thẩm thật xứng danh anh hùng, tôi kính ông!”

Thẩm Thu ở bên cạnh lạnh lùng hừ một tiếng, kiêu ngạo nói: “Bố tôi đương nhiên là anh hùng, anh không biết đấy thôi, bố tôi là Thẩm Vạn Tuyên giàu có nhất Tây Bắc, ở cả Tây Bắc có ai mà không biết nhà họ Thẩm của chúng tôi…”

Dứt lời, Thẩm Thu ý thức được mình nói nhiều, vội vàng che miệng, chớp đôi mắt to vô tội.

Sở Phàm nheo mắt, ngược lại anh còn nghe nói, gần đây khu vực Tây Bắc xuất hiện một người rất giàu có, một mình mà có thể lôi kéo gia đình quyền thế có giá trị tài sản trăm tỷ, hơn nữa vô cùng nổi tiếng, có danh hiệu là ‘hiệp sĩ thương trường’.

“Thì ra ông chính là Thẩm Vạn Tuyên ở Tây Bắc”.

“Hư danh thôi, không đáng nhắc tới”.

Thẩm Vạn Tuyên cười ha ha, mấy ly rượu mạnh vào bụng lại càng thêm nhiều phiền muộn.

“Chỉ là, Tây Dã này có quá nhiều người không muốn tôi trở về…”

“Tây Dã ngày nay, bị các quan chức có quyền thế khống chế, lợi ích đan xen khó gỡ, nhà họ Thẩm lên tiếng ra mặt quyên góp cho tướng sĩ tiền tuyến, chắc chắn phải đắc tội với hàng loạt gia tộc quyền thế, can thiệp vào lợi ích của bọn họ…”

“Trên con đường này, sự ám sát và uy hiếp mà tôi phải trải qua không dưới mười lần”.

“Vô cùng bất đắc dĩ, chỉ đành để con gái và mấy đứa đàn anh của con bé bảo vệ tôi, gây phiền phức cho người anh em rồi”.

Mặc dù giọng điệu Thẩm Vạn Tuyên nhẹ nhàng như gió mây, nhưng mối nguy hiểm đã trải qua trong mười lần ám sát, tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ.

Chắc hẳn cũng là thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, vô cùng khó khăn hiểm trở.

Khó trách Thẩm Thu và những vệ sĩ này lại căng thẳng cảnh giác, nhìn chằm chằm như thế.

Sở Phàm thoáng tỉnh ngộ, cũng bắt đầu hiểu sự cẩn thận của họ.

“Ông Thẩm, người hiền tự có thiên tướng, đương nhiên sẽ bình an thuận lợi, không có trở ngại”, Sở Phàm hời hợt nói, anh gửi một tin nhắn cho Trần Phong Hoàng, điều động một đoàn binh lực, bảo vệ an toàn của Thẩm Thiên Văn ở dọc đường.

Kiểu hiệp sĩ thương trường lòng mang trăm họ, xứng đáng nhận được vinh dự này.

“Cảm ơn lời tốt lành của cậu”, Thẩm Vạn Tuyên cười vui vẻ, con ngươi lóe sáng, liếc nhìn Sở Phàm cười ha ha rồi nói: “Tôi thấy người anh em phong độ bất phàm, chắc hẳn cũng không phải người thường, không biết trong lúc nguy cấp này, cậu đến Tây Dã để làm gì?”

Sở Phàm đặt ly rượu xuống, chỉ hời hợt trả lời: “Nhập ngũ, ra tiền tuyến”.

“Cậu là quân nhân?”, đôi mắt Thẩm Vạn Tuyên sáng rực, mấy vệ sĩ bên cạnh cũng cảm thấy kính nể.

Thẩm Thu cũng ngạc nhiên trợn mắt, cô ta cứ như gặp quỷ, quan sát Sở Phàm đánh giá trên dưới, nói: “Không phải chứ, anh là quân nhân à? Hừ, chắc chắn cũng là một tên lính càn quấy, chỉ biết giở mánh khóe thủ đoạn”.

“Thu Nhi, không được vô lễ!”, sắc mặt Thẩm Vạn Tuyên nghiêm túc, trách mắng: “Người anh em này là chiến sĩ ra trận vì nước, ra tiền tuyết chém giết kẻ địch, con không thể tùy ý sỉ nhục, còn không mau xin lỗi”.



Thẩm Thu tự biết mình đuối lý, nhất thời sai nói, gương mặt xinh đẹp trở nên khó coi.

Nhưng tính cố chấp quật cường vẫn khiến cô ta bĩu môi, lẩm bẩm: “Con chỉ cảm thấy, anh ta không giống quân nhân tí nào, đừng nói là chiến sĩ ra tiền tuyến”.

Thẩm Vạn Tuyên đã trợn trừng mắt, sắp nổi giận, Sở Phàm xua tay tỏ ý không sao.

Anh lại thấy thú vị: “Vậy trong lòng cô, quân nhân là như thế nào?”

“Đương nhiên là giống như Quân thần của Long Hồn, danh tướng độc nhất, chiến thần hộ quốc!”

Trong đôi mắt Thẩm Thu lóe lên tia sáng, gương mặt xinh đẹp kích động đầy sùng bái: “Thời khắc đất nước lâm nguy, chỉ có anh ấy dũng cảm đứng ra, khoác chiến bào nặng nề chạy ra tiền tuyến, chỉ có người đàn ông như vậy, mới được coi là quân nhân thật sự!”

Ánh mắt Thẩm Vạn Tuyên cũng lộ ra sự tôn kính cuồng nhiệt, chính vì biết được tin tức Quân thần của Long Hồn nắm quân quyền Tây Dã, lại lần nữa khoác chiến bào, ông ấy mới chạy đến khu Tây Dã làm việc nghĩa không chùn bước chuẩn bị lương thực tiền tài chi phí quân sự.

Cho dù con đường phía trước chông gai, cho dù nhiều lần bị ám sát, vẫn thẳng tiến không lùi bước.

Đây là một kiểu lòng tin, còn là một kiểu tín ngưỡng xuất phát từ trong linh hồn.

Sở Phàm vẫn thong dong bình thản, liếc nhìn Thẩm Thu và nói: “Vậy cô từng gặp Quân thần của Long Hồn chưa?”

“Đương nhiên là… tôi chưa gặp!”, Thẩm Thu thở phì phò trợn mắt nhìn Sở Phàm, vô cùng khinh thường giơ ngón tay giữa lên: “Mặc dù tôi chưa từng gặp anh ấy, nhưng chắc chắn anh ấy là nhân vật ngầu nhất, quyến rũ nhất, tóm lại, chắc chắn không phải như anh”.

Sở Phàm: “…”

Được thôi, cô vui là được.



Thẩm Vạn Tuyên đứng dậy, cầm ly rượu lên và nói: “Người anh em, hai chúng ta gặp nhau là duyên phận, hơn nữa chúng ta còn có chung một mục tiêu đến Tây Dã, tôi tin, Đông Hoa tất thắng!”

“Vâng, tất thắng!”

Sở Phàm nâng ly rượu lên, một hơi cạn sạch.

Tôi đồng ý với mọi người, trận đánh này tất thắng!

Ăn uống say sưa, chớp mắt đã trôi qua hơn nửa tiếng, Sở Phàm và Thẩm Vạn Tuyên nói rất nhiều, vô cùng vui vẻ.

“Két két…”

Đúng lúc này, một chiếc xe thức ăn tiến vào nhà hàng.

Một người phục vụ dáng cao ráo đầy đặn, da trắng nõn nà, mang đầy phong thái phụ nữ trưởng thành đang đẩy xe thức ăn, nở nụ cười chuyên nghiệp chậm rãi bước đến.

Phía sau cô ta, còn có bốn năm người đàn ông mặc đồng phục đầu bếp đi theo, mũ đội rất thấp, không nhìn ra khuôn mặt.

Đám người Thẩm Thu xác nhận thân phận nhân viên làm việc của bọn họ xong rồi để bọn họ đi vào mà không hề nghi ngờ, Sở Phàm thì nheo mắt lại, khẽ xoa mũi.

Trong không khí, mang theo mùi máu tanh!

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK