Mục lục
Chiến thần trở lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh (full 463 chap) – Truyện tác giả: Mạt Bắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             “Người đứng thứ hai của hội Thiên Lang, Hồ Tài Bắc đã chết!”  

             “Năm mươi mấy tâm phúc tinh nhuệ đều bị chém đầu, xác bị ném trước cửa biệt thự nhà họ Hồ”.  

             “Việc làm ăn nhiều năm của nhà họ Hồ sụp đổ trong một đêm, nhiều ‘ô dù’, ‘chỗ dựa vững chắc’ đã vào tù, phía chính phủ im lặng không nói gì…”  

             Theo ánh bình minh xuyên qua đêm tối, những tin tức nóng sốt được tung ra, khiến cả Yên Kinh trở nên rối loạn.  

             Các ông trùm thế giới ngầm ở khắp nơi lo lắng bất an, mấy lãnh đạo làm “chỗ dựa” trong nhà nước cũng thế, vô số gia tộc, công ty, xí nghiệp dựa vào hội Thiên Lang để sinh tồn cũng thấp thỏm theo dõi, không biết trận lửa lớn này sẽ cháy đến mức nào.  

             Còn dân chúng thì đều vỗ tay vui mừng, ai cũng thấy hả dạ.  

             Thậm chí có lời đồn rằng cuối cùng phía chính phủ cũng thấy chướng mắt với hành động của hội Thiên Lang, muốn nhổ tận gốc cả hội Thiên Lang và nhà họ Lữ, vô số người cực kỳ mong ngóng, vui vẻ chưa từng có.  

             “Nhà họ Lữ sắp sụp đổ, đã có ghim Lữ Bát gia rồi”.  

             “Nghe nói Hồ Tài Bắc đã chết, Lữ Bát gia rất tức giận, treo thưởng ba mươi triệu truy nã hung thủ báo thù cho anh em…”  

             “Ha hả, còn kiêu ngạo thế được sao? Lần này hội Thiên Lang chọc vào kẻ khó chơi rồi, nghe nói Lữ Bát đang tìm quan hệ khắp nơi, dùng tám mươi tỷ đổi lấy cái mạng của mình”.  

             “Ha ha, nghe nói tám bà vợ nhỏ như hoa như ngọc của ông ta cũng bị đưa ra ngoài, chậc chậc, cũng không biết tên khốn nào được lợi rồi nữa”.  

             Trong chốc lát, cả Yên Kinh xuất hiện vô số lời đồn, từ khi tên rắn đầu đất lũng đoạn thị trường Hồ Tài Bắc này chết, dư luận của cả Yên Kinh trở nên loạn cả lên.  

             Mà lúc này, trong đại viện của nhà họ Lữ, toạ lạc ở khu biệt thự tấc đất tấc vàng.  

             Trong vườn sau, Lữ Bát gia mặc đồ luyện công màu trắng đang nhàn nhã nằm trên ghế Thái sư, nhắm mắt nghỉ ngơi, chơi đùa hai quả hạch đào trong tay.  

             Ông ta trông hơn bảy mươi tuổi, nhưng có vẻ đã tuổi già sức yếu, dù ăn mặc có gọn gàng rực rỡ bao nhiêu, có kiêu ngạo cách mấy, thì vẫn không thể giấu đi hơi thở biểu hiện sự già nua trên người ông ta.  

             Đây là dấu hiệu của việc sắp qua đời.  

             Cũng chính vì thế, cho nên ông ta mới vội vã tìm một miếng “đất phong thuỷ” xây mộ, phù hộ cho con cháu nhà họ Lữ của mình tiền đồ vô lượng.  

             Một người hơn ba mươi tuổi, khí thế bất phàm đang đứng bên cạnh báo cáo chuyện về Hồ Tài Bắc cho ông ta.  

             Khác với lời đồn bên ngoài, Lữ Bát gia không hề “tức giận không thôi” vì cái chết của Hồ Tài Bắc, cũng không sợ hãi run rẩy, ném tiền tặng phụ nữ khắp nơi để giữ mạng.  

             Ngược lại, ông ta vẫn rất bình tĩnh, rất ung dung.  

             “Hội Thiên Lang đi qua mưa gió biết bao nhiêu năm nay, sao có thể sụp đổ vì một Hồ Tài Bắc chết bất đắc kỳ tử được? Đây đúng là chuyện buồn cười nhất thế giới”.  

             Người đàn ông trẻ tuổi châm chọc, lấy lòng nói: “Đám người ngu ngốc kia hoàn toàn không hiểu gốc cội của hội Thiên Lang chúng ta, cũng không biết sức mạnh của bố khổng lồ đến mức nào…”  

             “Tiểu Hoà, đây chính là tính người, dốt nát nông cạn, hoàn toàn không hiểu gì về gốc gác và quan hệ”.  

             Lữ Bát gia thoải mái uống trà, cười ha ha nói, cực kỳ tự kiêu và ngạo mạn.   

             “Tên Hồ Tài Bắc này luôn ngông cuồng không kiêng dè, trêu phải vô số kẻ thù, từ lúc còn trẻ bố đã nói cậu ta phải biết thu lại, khiêm tốn…”  

             “Nhưng cậu ta cứ không nghe, còn ỷ vào chút công trạng khoa tay múa chân, giậm chân mắng chửi đại ca là bố, bây giờ gặp báo ứng rồi đấy?”  

             “Đây là hoạ Hồ Tài Bắc tự gây ra, không liên quan gì với nhà họ Lữ và hội Thiên Lang chúng ta cả”.  

             “Dù có liên quan, với quan hệ nhiều năm của chúng ta, với năng lực của chúng ta, còn có chuyện gì không dẹp yên được ở Yên Kinh sao?”  

             Lữ Bát gia híp mắt, giọng điệu hờ hững và bình tĩnh, thậm chí còn thấy mừng thầm vì cái chết của người anh em Hồ Tài Bắc.  

             Nhiều năm qua, hội Thiên Lang thuận buồn xuôi gió, nhà họ Lữ một tay che trời, khiến ông ta dần tạo thành căn bệnh kiêu căng ngạo mạn, cho rằng mình rất “nhìn xa trông rộng”, liếc mắt một cái đã nhìn thấu bản chất.  

             Không biết ông ta mới là căn nguyên khiến nhà họ Lữ của bọn họ đi đến hướng diệt vong.  

             “Bố nói đúng, sáng sớm nay con đã kêu các anh em đi thống kê gia sản của Hồ Tài Bắc rồi, tất cả đều ở đây”.  

             Lữ Hoà nói xong thì đưa một xấp giấy tờ thật dày qua, bên trên có vô số vàng bạc châu báu, đồ cổ tranh chữ, vô số tiền của, còn có khế ước đất của rất nhiều căn biệt thự, cổ phần công ty.  

             “Còn nữa, con đã trao đổi với mấy tình nhân của Hồ Tài Bắc, bọn họ đồng ý tới đây hầu hạ bố…”  

             Lữ Bát gia lập tức mặt mày hớn hở: “Biết điều, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt”.  

             Nếu Hồ Tài Bắc dưới nơi chín suối linh thiên, nhìn thấy sau khi mình chết, đại ca mình chiếm hết gia sản của mình, cướp đi phụ nữ của mình, không biết có thể tức giận đến mức đội mồ dậy không nữa…  

             “Địa bàn của Hồ Tài Bắc bây giờ là ai khống chế, bố nhớ khu của cậu ta có một người tên Lý cái gì Đăng, trước giờ vẫn luôn cạnh tranh với cậu ta đấy?”, Lữ Bát gia cầm ấm Tử Sa hỏi.  

             “Lý Hải Đăng, giá trị con người cả chục tỷ, cũng coi như một nhân vật lớn trong giới kinh doanh, nhưng ở thế giới ngầm vẫn chưa đến lượt ông ta nói chuyện”, Lữ Hoà kiêu ngạo nói, cực kỳ tự tin: “Nếu bố không thích ông ta, con có thể tiện tay kêu người xử lý ông ta luôn”.  

             “Không gấp làm gì, bố nghe nói Lý Hải Đăng này có một đứa con gái, trông như hoa như ngọc, năm nay mới vừa hai mươi tuổi”.  

             Lữ Bát gia híp mắt, nụ cười trở nên sâu xa: “Nghe nói là học sinh giỏi du học nước ngoài, tính cách rất kiêu căng, một con ngựa hoang chính cống”.  

             “Con người bố luôn thích chinh phục ngựa hoang nhất”.  

             “Con hiểu rồi”.  

             Lữ Hoà hơi cúi người: “Đêm nay mở tiệc chiêu đãi, chúc mừng bố lấy vợ kế, cưới vợ chín”.  

             “Hiểu chuyện, trong mấy đứa con trai của bố chỉ có con là hiểu chuyện, hiểu suy nghĩ của bố nhất…”  

             Lữ Bát gia cười ha ha.  

             Vào lúc cả Yên Kinh đang rối loạn, mặt trời lên cao, Sở Phàm và Vân Mộc Thanh vẫn còn đang chìm trong giấc mộng.  

             Ánh mặt trời chói mắt khiến Sở Phàm nhíu mày, từ từ thức dậy.  

             Cánh tay anh có hơi mỏi, Vân Mộc Thanh như một con mèo nhỏ lười biếng ngủ say, gối lên cánh tay anh ngủ ngon lành.  

             Đôi mắt to, mũi ngọc tinh xảo, đôi môi đỏ căng mọng, trên khuôn mặt xinh đẹp còn hơi ửng đỏ, khiến người ta say mê.  

             Sở Phàm nửa vén chăn lên, thân thể trắng nõn không chút khuyết điểm lộ ra trước mặt, đẫy đà mịn màng, làn da và chỗ riêng tư còn để lại dấu vết điên cuồng đêm qua, khiến Sở Phàm cảm thấy rất có thành tựu…  

             “Đêm xuân ngắn ngủi mặt trời lên cao, từ đó quân vương không còn lên triều sớm nữa”.  

             Cuối cùng anh cũng đã hiểu vì sao trên đời lại có nhiều hôn quân như vậy rồi.  

             Thật sự quá thoải mái, quá sung sướng…  

             Nơi mềm mại vốn là phần mộ của anh hùng, huống chi hậu cung hơn ba nghìn giai nhân.  

             Sở Phàm duỗi người, với tố chất thân thể của anh mà vẫn cảm thấy lưng đau eo mỏi, khiến anh không thể không cảm thán phụ nữ đúng là yêu tinh.  

             “Eo của phụ nữ là con dao đoạt mệnh”.  

             Người xưa nói quá đúng.  

             Sở Phàm véo mũi Vân Mộc Thanh: “Dậy đi”.  

             Vân Mộc Thanh lười biếng vẫy tay: “Tránh ra, cho em ngủ thêm một lát đi”.  

             Sở Phàm hết cách, chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Nếu không dậy thì anh sẽ vén chăn đó…”  

             Vân Mộc Thanh lập tức mở to mắt, nhảy dựng lên như con mèo nhỏ bị doạ sợ, cô bĩu môi: “Vô sỉ!”  

             Sở Phàm không nói gì, chỉ thò tay đến trước thân thể xinh đẹp tuyệt trần của người phụ nữ, cười trêu ghẹo…  

             “A…”  

             Tiếng thét chói tai vang lên…  

             Sau đó, một cái gối đập về phía Sở Phàm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK