Bên tai Sở Mộ vang lên một giọng nói, hắn quay đầu nhìn lại thì thấy một ánh mắt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm vào mình, hàn khí tỏa ra bốn phía.
- Hóa ra là ngươi.
Sở Mộ thản nhiên cười:
- Muốn đi lấy lại kiếm sao?
Người này chính là người lúc Sở Mộ cưỡi Bá Vương chạy đi, là Kiếm Tôn ra tay tập sát Sở Mộ. Cuối cùng không những Kiếm Tôn này không có tập sát thành công mà còn bị Sở Mộ đánh cho rơi kiếm, cong đuôi bỏ chạy.
Nghe Sở Mộ nói tới việc này, vẻ mặt Kiếm Tôn kia càng thêm lạnh lẽo.
- Ngươi chờ xem, sau một tháng, ta sẽ đích thân khiến cho người quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Kiếm Tôn này buông lại một câu uy hiếp rồi quay người rời đi.
- Sở sư đệ, không nghĩ tới nơi lại ở chỗ này.
Một đạo thanh âm ôn hòa vang lên, Sở Mộ quay người nhìn lại, hắn khẽ giật mình rồi mỉm cười
- Trần sư huynh, đã lâu không gặp.
Người này mặc áo choàng, hai mắt cơ hồ híp lại, trên mặt luôn mang theo nụ cười như có như không, không ngờ là một trong những kiếm chi tử của Đại Khôn kiếm phủ, Trần Bất Nhị.
Đi cùng với Trần Bất Nhị là hai người, một nam một nữ. Nam mặc trường bào màu vàng, bên trên có long văn, khí tức bá đạo mà lạnh lẽo, có một loại khí thế như bễ nghễ thiên hạ. Mà nữ thì sắc mặt vàng vọt, mang mạng che mặt, khí tức nhẹ nhàng chấn động, phảng phất như âm phù nhảy lên.
Sở Mộ thoáng cái đã biết rõ thân phận của hai người này.
Hoàng Phủ Hoàng Thiên và Thượng Quan Cầm Âm.
Mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng mà Hoàng Phủ Hoàng Thiên và Thượng Quan Cầm Âm và Trần Bất Nhị có thể xông vào trong top một vạn Kiếm Tôn cũng không phải là không thể. Dù sao bọn hắn đã trở thành Kiếm Tôn được vài chục năm, thiên phú phi phàm. Coi như là trong Kiếm Tôn cũng là tồn tại tương đối mạnh mẽ.
Hoàng Phủ Hoàng Thiên từng nói qua, muốn chiến một trận với Sở Mộ, hôm nay xem như cũng có một cơ hội.
Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội, tổng cộng có một vạn Kiếm Tôn tham dự, ai đánh với ai cũng được, không có cách nào xác định được.
Rất nhiều Kiếm Tôn liên tục ôn chuyện, nói chuyện phiếm. Rất nhanh đã có người dẫn một vạn Kiếm Tôn đi tới nơi ở tạm thời của bọn hắn.
Người dẫn đường không ngờ lại là một cường giả Kiếm Vương cấp.
Không thể không nói Bách Thánh minh quá cường hãn, ngay cả cường giả Kiếm Vương cấp ở chỗ này cũng chỉ có thể là một người dẫn đường...
Đương nhiên đây không phải là Kiếm Vương cường hãn tới cỡ nào. Hoặc là không có đạt được danh xưng Kiếm Vương, hoặc là Kiếm giả có thực lực Kiếm Vương tiêu chuẩn. Thường thường là loại người tiềm lực hao hết, rất khó có tiến bộ lớn.
Vì Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội lần này, Bách Thánh minh vô cùng để tâm. Đặc biệt kiến tạo ra một trụ sở lớn ở đỉnh Bách Thánh sơn, kiến tạo một vạn tòa Kiếm lâu, vừa vặn để cho một vạn Kiếm Tôn ở.
Những kiếm lâu này cũng không phải tùy tiện dựng, vô cùng dụng tâm, các loại phong cấm được gia trì, cho dù là Kiếm giả Kiếm Tôn cấp toàn lực công kích cũng không có cách nào rung chuyển may may.
Bởi vì đây là lần đầu tiên tổ chức Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội, sau này sẽ có lần thứ hai, thứ ba, cũng không thể lần nào cũng kiến tạo. Cho nên trực tiếp làm cho tốt, tạo dựng cơ sở kiên cố, như vậy mới có thể tiếp tục sử dụng sau ngàn năm, vạn năm.
Một vạn tòa kiếm lâu không có gì khác nhau, Kiếm Vương dẫn đường rời đi. Đám Kiếm Tôn tùy ý lựa chọn. Những Kiếm Tôn bình thường có quan hệ tốt chọn những kiếm lâu gần nhau ở lại.
Sở Mộ tùy tiện chọn một tòa kiếm lâu, tòa kiếm lâu này tổng cộng có ba tầng.
Sau khi đi vào kiếm lâu rồi đóng cửa. Có một tấm bia, độ cao chừng ba trượng, toàn thân màu đen, bên trên ghi ba chữ: Lưu Danh bia.
Sở Mộ có chút tò mò đi qua, suy nghĩ một chút rồi dùng kiếm ý viết lên trên Lưu Danh bia. Thoăn thoắt, hai chữ vô cùng cứng cáp, lại như rồng bay phượng múa hiện lên trên bia.
Sở Mộ.
Hai chữ này tràn ra một cỗ kiếm ý tinh khiết, sắc bén mà lạnh lẽo. Ẩn chứa chấn động như có như không. Hết sức kỳ lạ, so với kiếm ý bình thường hoàn toàn khác biệt, cấp độ dường như rất cao. Đó là bởi vì liên quan tới hình thức ban đầu của Kiếm phách.
Hai chữ Sở Mộ khắc lên kiếm bia, sau cái tên tự động hiển hiện bốn chữ.
Chấn Thiên Kiếm Tôn.
Tổng cộng có sáu chữ hiện lên trên tấm bia. Phóng ra kim quang lập lòe, rất khiến cho người ta chú ý.
Thu hai tay và kiếm ý lại, Sở Mộ nhìn chằm chằm vào sáu chữ trên Lưu Danh bia vài lần, thoáng cười một tiếng, lập tức đi vào trong kiếm lâu. Hắn là chủ nhân đầu tiên của tòa kiếm lâu này.
Sau hắn, có khả năng sẽ có chủ nhân thứ hai. Mặc kệ cho truyền xuống bao nhiêu đời, tên hắn vẫn lưu danh trên tấm Lưu Danh bia này, xếp ở vị trí đầu tiên, để cho kẻ đến sau biết rõ tên tuổi hắn.
Đây coi như là một loại vinh quang, không thể không nói, Bách Thánh minh cũng rất có thủ đoạn.
Tầng thứ nhất của kiếm lâu tự nhiên là nơi tu luyện kiếm thuật, vách tường bốn phía toàn bộ đều là Phong cấm, coi như là dùng toàn lực, cũng không có cách nào đánh nát được. Bởi vậy có thể yên tâm, hơn nữa diện tích tầng thứ nhất khoảng chừng một ngàn mét.
Tầng thứ hai là chỗ nghỉ ngơi, tầng thứ ba là tu luyện kiếm nguyên và tìm hiểu kiếm ý, áo nghĩa...
Thời gian chỉ có một tháng, có thể nói là rất ngắn, có lẽ trong nháy mắt sẽ qua đi. Đối với đám Kiếm Tôn mà nói, trong thời gian một tháng ngắn ngủi này rất khó có thể khiến cho thực lực đột nhiên tăng mạnh lên.
Bất quá có thể dùng thời gian một tháng này điều chỉnh cho tốt, lợi dụng cho tốt. Đối với thực lực của bản thân cũng có tăng cường một ít. Hơn nữa cũng có thể tìm hiểu được một ít chi tiết của các Kiếm Tôn khác.
Biết mình biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.
Sở Mộ ở lại bên trong kiếm lâu rồi tĩnh tu, hiện tại hắn ở chỗ này, tốc độ tìm hiểu kiếm ý và áo nghĩa so với địa phương khác nhanh hơn. Đương nhiên, không có cách nào so sánh với Vạn Nguyên cung và Danh Kiếm lâu.
Chỗ tốt của ngộ tính cao cũng hiển hiện ra, tốc độ tìm hiểu của Sở Mộ còn trên những Kiếm Tôn khác.
Nhoáng một cái mười ngày đã trôi qua. Kiếm ý của Sở Mộ vẫn như cũ là bảy thành, nhưng mà hắn có cảm giác, cách bảy thành một cũng không còn xa.
Hôm nay là ngày thứ mười một Sở Mộ tu luyện trong kiếm. Cách thời điểm Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội mở ra chỉ còn mười chín ngày. Sở Mộ rời khỏi kiếm lâu đón một vị khách, người này là Tô Hạo Sa.
- Hóa ra là ngươi.
Sở Mộ thản nhiên cười:
- Muốn đi lấy lại kiếm sao?
Người này chính là người lúc Sở Mộ cưỡi Bá Vương chạy đi, là Kiếm Tôn ra tay tập sát Sở Mộ. Cuối cùng không những Kiếm Tôn này không có tập sát thành công mà còn bị Sở Mộ đánh cho rơi kiếm, cong đuôi bỏ chạy.
Nghe Sở Mộ nói tới việc này, vẻ mặt Kiếm Tôn kia càng thêm lạnh lẽo.
- Ngươi chờ xem, sau một tháng, ta sẽ đích thân khiến cho người quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Kiếm Tôn này buông lại một câu uy hiếp rồi quay người rời đi.
- Sở sư đệ, không nghĩ tới nơi lại ở chỗ này.
Một đạo thanh âm ôn hòa vang lên, Sở Mộ quay người nhìn lại, hắn khẽ giật mình rồi mỉm cười
- Trần sư huynh, đã lâu không gặp.
Người này mặc áo choàng, hai mắt cơ hồ híp lại, trên mặt luôn mang theo nụ cười như có như không, không ngờ là một trong những kiếm chi tử của Đại Khôn kiếm phủ, Trần Bất Nhị.
Đi cùng với Trần Bất Nhị là hai người, một nam một nữ. Nam mặc trường bào màu vàng, bên trên có long văn, khí tức bá đạo mà lạnh lẽo, có một loại khí thế như bễ nghễ thiên hạ. Mà nữ thì sắc mặt vàng vọt, mang mạng che mặt, khí tức nhẹ nhàng chấn động, phảng phất như âm phù nhảy lên.
Sở Mộ thoáng cái đã biết rõ thân phận của hai người này.
Hoàng Phủ Hoàng Thiên và Thượng Quan Cầm Âm.
Mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng mà Hoàng Phủ Hoàng Thiên và Thượng Quan Cầm Âm và Trần Bất Nhị có thể xông vào trong top một vạn Kiếm Tôn cũng không phải là không thể. Dù sao bọn hắn đã trở thành Kiếm Tôn được vài chục năm, thiên phú phi phàm. Coi như là trong Kiếm Tôn cũng là tồn tại tương đối mạnh mẽ.
Hoàng Phủ Hoàng Thiên từng nói qua, muốn chiến một trận với Sở Mộ, hôm nay xem như cũng có một cơ hội.
Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội, tổng cộng có một vạn Kiếm Tôn tham dự, ai đánh với ai cũng được, không có cách nào xác định được.
Rất nhiều Kiếm Tôn liên tục ôn chuyện, nói chuyện phiếm. Rất nhanh đã có người dẫn một vạn Kiếm Tôn đi tới nơi ở tạm thời của bọn hắn.
Người dẫn đường không ngờ lại là một cường giả Kiếm Vương cấp.
Không thể không nói Bách Thánh minh quá cường hãn, ngay cả cường giả Kiếm Vương cấp ở chỗ này cũng chỉ có thể là một người dẫn đường...
Đương nhiên đây không phải là Kiếm Vương cường hãn tới cỡ nào. Hoặc là không có đạt được danh xưng Kiếm Vương, hoặc là Kiếm giả có thực lực Kiếm Vương tiêu chuẩn. Thường thường là loại người tiềm lực hao hết, rất khó có tiến bộ lớn.
Vì Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội lần này, Bách Thánh minh vô cùng để tâm. Đặc biệt kiến tạo ra một trụ sở lớn ở đỉnh Bách Thánh sơn, kiến tạo một vạn tòa Kiếm lâu, vừa vặn để cho một vạn Kiếm Tôn ở.
Những kiếm lâu này cũng không phải tùy tiện dựng, vô cùng dụng tâm, các loại phong cấm được gia trì, cho dù là Kiếm giả Kiếm Tôn cấp toàn lực công kích cũng không có cách nào rung chuyển may may.
Bởi vì đây là lần đầu tiên tổ chức Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội, sau này sẽ có lần thứ hai, thứ ba, cũng không thể lần nào cũng kiến tạo. Cho nên trực tiếp làm cho tốt, tạo dựng cơ sở kiên cố, như vậy mới có thể tiếp tục sử dụng sau ngàn năm, vạn năm.
Một vạn tòa kiếm lâu không có gì khác nhau, Kiếm Vương dẫn đường rời đi. Đám Kiếm Tôn tùy ý lựa chọn. Những Kiếm Tôn bình thường có quan hệ tốt chọn những kiếm lâu gần nhau ở lại.
Sở Mộ tùy tiện chọn một tòa kiếm lâu, tòa kiếm lâu này tổng cộng có ba tầng.
Sau khi đi vào kiếm lâu rồi đóng cửa. Có một tấm bia, độ cao chừng ba trượng, toàn thân màu đen, bên trên ghi ba chữ: Lưu Danh bia.
Sở Mộ có chút tò mò đi qua, suy nghĩ một chút rồi dùng kiếm ý viết lên trên Lưu Danh bia. Thoăn thoắt, hai chữ vô cùng cứng cáp, lại như rồng bay phượng múa hiện lên trên bia.
Sở Mộ.
Hai chữ này tràn ra một cỗ kiếm ý tinh khiết, sắc bén mà lạnh lẽo. Ẩn chứa chấn động như có như không. Hết sức kỳ lạ, so với kiếm ý bình thường hoàn toàn khác biệt, cấp độ dường như rất cao. Đó là bởi vì liên quan tới hình thức ban đầu của Kiếm phách.
Hai chữ Sở Mộ khắc lên kiếm bia, sau cái tên tự động hiển hiện bốn chữ.
Chấn Thiên Kiếm Tôn.
Tổng cộng có sáu chữ hiện lên trên tấm bia. Phóng ra kim quang lập lòe, rất khiến cho người ta chú ý.
Thu hai tay và kiếm ý lại, Sở Mộ nhìn chằm chằm vào sáu chữ trên Lưu Danh bia vài lần, thoáng cười một tiếng, lập tức đi vào trong kiếm lâu. Hắn là chủ nhân đầu tiên của tòa kiếm lâu này.
Sau hắn, có khả năng sẽ có chủ nhân thứ hai. Mặc kệ cho truyền xuống bao nhiêu đời, tên hắn vẫn lưu danh trên tấm Lưu Danh bia này, xếp ở vị trí đầu tiên, để cho kẻ đến sau biết rõ tên tuổi hắn.
Đây coi như là một loại vinh quang, không thể không nói, Bách Thánh minh cũng rất có thủ đoạn.
Tầng thứ nhất của kiếm lâu tự nhiên là nơi tu luyện kiếm thuật, vách tường bốn phía toàn bộ đều là Phong cấm, coi như là dùng toàn lực, cũng không có cách nào đánh nát được. Bởi vậy có thể yên tâm, hơn nữa diện tích tầng thứ nhất khoảng chừng một ngàn mét.
Tầng thứ hai là chỗ nghỉ ngơi, tầng thứ ba là tu luyện kiếm nguyên và tìm hiểu kiếm ý, áo nghĩa...
Thời gian chỉ có một tháng, có thể nói là rất ngắn, có lẽ trong nháy mắt sẽ qua đi. Đối với đám Kiếm Tôn mà nói, trong thời gian một tháng ngắn ngủi này rất khó có thể khiến cho thực lực đột nhiên tăng mạnh lên.
Bất quá có thể dùng thời gian một tháng này điều chỉnh cho tốt, lợi dụng cho tốt. Đối với thực lực của bản thân cũng có tăng cường một ít. Hơn nữa cũng có thể tìm hiểu được một ít chi tiết của các Kiếm Tôn khác.
Biết mình biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.
Sở Mộ ở lại bên trong kiếm lâu rồi tĩnh tu, hiện tại hắn ở chỗ này, tốc độ tìm hiểu kiếm ý và áo nghĩa so với địa phương khác nhanh hơn. Đương nhiên, không có cách nào so sánh với Vạn Nguyên cung và Danh Kiếm lâu.
Chỗ tốt của ngộ tính cao cũng hiển hiện ra, tốc độ tìm hiểu của Sở Mộ còn trên những Kiếm Tôn khác.
Nhoáng một cái mười ngày đã trôi qua. Kiếm ý của Sở Mộ vẫn như cũ là bảy thành, nhưng mà hắn có cảm giác, cách bảy thành một cũng không còn xa.
Hôm nay là ngày thứ mười một Sở Mộ tu luyện trong kiếm. Cách thời điểm Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội mở ra chỉ còn mười chín ngày. Sở Mộ rời khỏi kiếm lâu đón một vị khách, người này là Tô Hạo Sa.