Sở Mộ thu kiếm, phảng phất vừa rồi giết chết không phải một Thánh cấp Bát Tinh đỉnh phong, mà như giết chết một con con gián vậy:
- Hoặc là, các ngươi có thể thử xem như hắn.
Một câu, lại để cho Tàn Nguyệt Kiếm Thánh cùng Bàn Nham Kiếm Thánh muốn khóc, đúng vậy, hiện tại bọn hắn rất muốn khóc.
- Ta cũng không làm khó hai vị, liền lấy một trăm năm làm giới hạn, một trăm năm sau, các ngươi tự do.
Sở Mộ nói, hơi hạ thấp điều kiện.
- Một trăm năm?
Bàn Nham Kiếm Thánh nói.
- Xác định là một trăm năm?
Tàn Nguyệt Kiếm Thánh tựa như xác nhận lặp lại.
- Một trăm năm, dùng Kiếm đạo thề.
Sở Mộ nghiêm mặt nói.
Tàn Nguyệt Kiếm Thánh cùng Bàn Nham Kiếm Thánh liếc nhau, cảm thấy làm hộ vệ một trăm năm so với mất đi tánh mạng, tựa hồ cũng không phải sự tình không cách nào tiếp nhận.
Huống chi suy nghĩ một chút, mặc dù đối phương chỉ là Thánh cấp Lục Tinh cấp trung, nhưng thực lực có thể so sánh Thánh cấp Cửu Tinh bình thường, thiên phú như vậy, hoàn toàn ở trên lục đại thiên tài rồi, đi theo người như vậy, cũng không tính mai một.
Nghĩ như thế, trong nội tâm lại dễ chịu rất nhiều.
Đón lấy, là dùng Kiếm đạo thề, Sở Mộ tự nhiên cũng thề, nội dung thề là một trăm năm sau mặc hai người này tự do.
Sau khi thề, Tàn Nguyệt Kiếm Thánh cùng Bàn Nham Kiếm Thánh đều yên tâm.
Nếu như trở thành kết cục đã định, không cách nào đổi ý, vậy cũng chỉ có thể như thế.
- Công tử.
Hai người này cũng đổi giọng, xưng hô Sở Mộ là công tử.
Xưng hô thế này ở Sở Mộ xem ra, là rất chuẩn xác.
Đón lấy, Sở Mộ gọi Lâm Bích Nhược tỉnh lại, hơi giải thích, Lâm Bích Nhược an tĩnh lại, bất quá thần sắc có chút uể oải.
- Công tử, thực xin lỗi.
Lâm Bích Nhược nói:
- Là ta quá vô dụng.
- Cố gắng tu luyện tăng thực lực lên là được.
Sở Mộ nói, giới thiệu Tàn Nguyệt Kiếm Thánh cùng Bàn Nham Kiếm Thánh cho Lâm Bích Nhược thoáng một phát.
Lâm Bích Nhược quyết định, phải càng thêm khắc khổ tu luyện, tăng thực lực lên, về sau nghe được Sở Mộ giới thiệu, liền hết sức kinh ngạc.
Tàn Nguyệt Kiếm Thánh cùng Bàn Nham Kiếm Thánh, là hai vị cường giả cực kỳ nổi danh trong Đồ Huyết Thành, Thánh cấp Bát Tinh đỉnh phong, hiện tại lại thành hộ vệ của công tử.
Lâm Bích Nhược cảm thấy công tử càng ngày càng thần bí, nhưng này thì thế nào, chỉ cần mình chuyên tâm phục thị công tử, cố gắng tu luyện tăng thực lực lên là tốt rồi.
Cất kỹ chiến lợi phẩm, xử lý sạch thi thể, Sở Mộ mang theo Lâm Bích Nhược cùng hai hộ vệ mới thu phản hồi Đồ Huyết Thành.
Mục đích thu hai hộ vệ này, chỉ là vì bảo hộ Lâm Bích Nhược, có đôi khi, cũng sẽ thay Sở Mộ xử lý một ít sự tình.
- Công tử, bốn người Doanh Vệ kia, có hai cái là hộ vệ của Lâm Tử Kỳ, có hai cái là hộ vệ của Phí Dương.
Bàn Nham Kiếm Thánh nói.
- Phí Dương...
Sở Mộ khẽ chau mày.
- Công tử, Phí Dương kia, cũng chính là ngươi ở trên đấu giá hội, đứng về phía Lâm Tử Kỳ nhằm vào ngài, là con trai độc nhất của một phó tông chủ Quỷ Long Tông ở Trảm Long Thành, tu vi bản thân là Vạn Cổ thất trọng thiên sơ kỳ, có thể xem như thiên tài hàng ngũ thứ hai.
Tàn Nguyệt Kiếm Thánh nói.
- Phí Dương.
Sở Mộ lặp lại cái tên này một lần, liền chuyển di chủ đề, trong lòng hắn có tính toán của mình, bất quá tạm thời không nói:
- Trên đấu giá hội, chín danh ngạch cuối cùng giá bao nhiêu?
Sở Mộ đấu giá được một danh ngạch liền rời đi, đối với chuyện này có chút hiếu kỳ, dù sao hắn ra giá là một ngàn viên Bạch Ngân chi tâm.
Hai người Tàn Nguyệt Kiếm Thánh theo Sở Mộ ly khai, bất quá về sau bọn hắn cũng có nghe được tin tức, biết rất rõ ràng.
Danh ngạch thứ hai đến danh ngạch thứ tám đều vượt qua một ngàn viên Bạch Ngân chi tâm, nhưng không có vượt qua quá nhiều, danh ngạch thứ chín vượt qua một ngàn mốt, danh ngạch thứ mười là một ngàn ba.
Trong một tòa huyệt động đen kịt có tiếng rống liên tục vang lên, như là đàn thú đang rít gào.
Một đạo kiếm quang sáng lên, mang theo tiếng kiếm minh rất nhỏ, kiếm quang linh động, chiếu rọi bóng đêm. Một khuôn mặt như ẩn như hiện dưới kiếm quang.
Kiếm quang linh động sắc bén vô cùng, những nơi đi qua, vô số tội dân bị chém giết.
Những tội dân này đều là tội dân Hắc Thiết cấp, không tính là cường đại.
Kiếm quang linh động chợt sáng lên. Sau nửa khắc đồng hồ dần dần yên lặng xuống. Tội dân Hắc thiết cấp bốn phía lúc này đã bị diệt sạch
- Cũng được ba năm rồi a, không biết bọn hắn thế nào? Còn có Sở Mộ nữa, không biết thực lực của hắn bây giờ đạt tới trình độ nào rồi.
Thanh âm giống như tiếng lầm bầm vang vọng, sau đó lập tức trở nên yên tĩnh.
...
Đồ Huyết thành, trong trang viên của Long Vân Không.
Tàn Nguyệt Kiếm Thánh lúc này đang luận bàn kiếm pháp với Bàn Nham kiếm pháp.
Từ khi trở thành hô vệ của Sở Mộ tới nay cũng đã được mấy tháng. Trên cơ bản đều ở trong trang viên này, rất ít khi đi ra ngoài.
Mỗi ngày đều tu luyện, luyện kiếm. Thời gian cứ như vậy trôi qua từng ngày một, cũng coi như là yên bình, không có bị quấy rầy.
Chỉ là khi bọn hắn nhìn thấy Sở Mộ luyện kiếm. Ngay từ đầu bọn hắn không nhìn ra cái gì, cảm thấy rất là bình thường. Nhưng mà sau khi nhìn thêm mấy lần mới phát hiện ra rất là thâm ảo, căn bản đã vượt quá cấp độ hiện tại của bọn hắn không ít.
Bọn họ cả gan thỉnh giáo, luận bàn kiếm pháp thuần túy. Kết quả dưới thân kiếm của Sở Mộ căn bản không chống đỡ được mấy chiêu.
Bọn họ đã dùng Kiếm đạo thề, làm hộ vệ của mình cho nên Sở Mộ cũng nguyện ý chỉ điểm kiếm pháp cho hai người này. Lúc này, mấy tháng trôi qua, Tàn Nguyệt Kiếm Thánh và Bàn Nham Kiếm Thánh đều cảm giác mình có lĩnh ngộ mới trên kiếm đạo. Một ít chỗ không thông lúc trước, một ít chỗ sai lầm liên tục quán thông, liên tục thay đổi.
Hai người cảm thấy, trên phương diện uy lực kiếm pháp tối thiểu cũng tăng lên hai ba thành. Chuyện này cũng đồng nghĩa với việc thực lực bọn hắn đều có tăng lên một ít.
Đến tầng thứ như bọn hắn, muốn tăng thực lực lên rất khó. Trừ phi là đạt được kiếm pháp càng cao minh hơn, càng cường đại hơn. Hoặc là đột phá tu vi cấp độ hiện tại, đạt tới Vạn Cổ cảnh cửu trọng thiên.
Chỉ là tuy rằng hai người ở trong Đồ Huyết thành này rất có danh khí, trong Lưu Phóng chi địa cũng coi như có danh khí không nhỏ. Nhưng mà cuối cùng cũng chỉ là hai kiếm tu tự do, không có truyền thừa môn phái gì.
Có thể đi tới hôm nay trừ bản thân có được một ít thiên phú ra, còn có đạt được một ít truyền thừa cộng thêm cố gắng của bản thân, lần lượt lắng đọng trên bờ vực sinh tử.
- Hoặc là, các ngươi có thể thử xem như hắn.
Một câu, lại để cho Tàn Nguyệt Kiếm Thánh cùng Bàn Nham Kiếm Thánh muốn khóc, đúng vậy, hiện tại bọn hắn rất muốn khóc.
- Ta cũng không làm khó hai vị, liền lấy một trăm năm làm giới hạn, một trăm năm sau, các ngươi tự do.
Sở Mộ nói, hơi hạ thấp điều kiện.
- Một trăm năm?
Bàn Nham Kiếm Thánh nói.
- Xác định là một trăm năm?
Tàn Nguyệt Kiếm Thánh tựa như xác nhận lặp lại.
- Một trăm năm, dùng Kiếm đạo thề.
Sở Mộ nghiêm mặt nói.
Tàn Nguyệt Kiếm Thánh cùng Bàn Nham Kiếm Thánh liếc nhau, cảm thấy làm hộ vệ một trăm năm so với mất đi tánh mạng, tựa hồ cũng không phải sự tình không cách nào tiếp nhận.
Huống chi suy nghĩ một chút, mặc dù đối phương chỉ là Thánh cấp Lục Tinh cấp trung, nhưng thực lực có thể so sánh Thánh cấp Cửu Tinh bình thường, thiên phú như vậy, hoàn toàn ở trên lục đại thiên tài rồi, đi theo người như vậy, cũng không tính mai một.
Nghĩ như thế, trong nội tâm lại dễ chịu rất nhiều.
Đón lấy, là dùng Kiếm đạo thề, Sở Mộ tự nhiên cũng thề, nội dung thề là một trăm năm sau mặc hai người này tự do.
Sau khi thề, Tàn Nguyệt Kiếm Thánh cùng Bàn Nham Kiếm Thánh đều yên tâm.
Nếu như trở thành kết cục đã định, không cách nào đổi ý, vậy cũng chỉ có thể như thế.
- Công tử.
Hai người này cũng đổi giọng, xưng hô Sở Mộ là công tử.
Xưng hô thế này ở Sở Mộ xem ra, là rất chuẩn xác.
Đón lấy, Sở Mộ gọi Lâm Bích Nhược tỉnh lại, hơi giải thích, Lâm Bích Nhược an tĩnh lại, bất quá thần sắc có chút uể oải.
- Công tử, thực xin lỗi.
Lâm Bích Nhược nói:
- Là ta quá vô dụng.
- Cố gắng tu luyện tăng thực lực lên là được.
Sở Mộ nói, giới thiệu Tàn Nguyệt Kiếm Thánh cùng Bàn Nham Kiếm Thánh cho Lâm Bích Nhược thoáng một phát.
Lâm Bích Nhược quyết định, phải càng thêm khắc khổ tu luyện, tăng thực lực lên, về sau nghe được Sở Mộ giới thiệu, liền hết sức kinh ngạc.
Tàn Nguyệt Kiếm Thánh cùng Bàn Nham Kiếm Thánh, là hai vị cường giả cực kỳ nổi danh trong Đồ Huyết Thành, Thánh cấp Bát Tinh đỉnh phong, hiện tại lại thành hộ vệ của công tử.
Lâm Bích Nhược cảm thấy công tử càng ngày càng thần bí, nhưng này thì thế nào, chỉ cần mình chuyên tâm phục thị công tử, cố gắng tu luyện tăng thực lực lên là tốt rồi.
Cất kỹ chiến lợi phẩm, xử lý sạch thi thể, Sở Mộ mang theo Lâm Bích Nhược cùng hai hộ vệ mới thu phản hồi Đồ Huyết Thành.
Mục đích thu hai hộ vệ này, chỉ là vì bảo hộ Lâm Bích Nhược, có đôi khi, cũng sẽ thay Sở Mộ xử lý một ít sự tình.
- Công tử, bốn người Doanh Vệ kia, có hai cái là hộ vệ của Lâm Tử Kỳ, có hai cái là hộ vệ của Phí Dương.
Bàn Nham Kiếm Thánh nói.
- Phí Dương...
Sở Mộ khẽ chau mày.
- Công tử, Phí Dương kia, cũng chính là ngươi ở trên đấu giá hội, đứng về phía Lâm Tử Kỳ nhằm vào ngài, là con trai độc nhất của một phó tông chủ Quỷ Long Tông ở Trảm Long Thành, tu vi bản thân là Vạn Cổ thất trọng thiên sơ kỳ, có thể xem như thiên tài hàng ngũ thứ hai.
Tàn Nguyệt Kiếm Thánh nói.
- Phí Dương.
Sở Mộ lặp lại cái tên này một lần, liền chuyển di chủ đề, trong lòng hắn có tính toán của mình, bất quá tạm thời không nói:
- Trên đấu giá hội, chín danh ngạch cuối cùng giá bao nhiêu?
Sở Mộ đấu giá được một danh ngạch liền rời đi, đối với chuyện này có chút hiếu kỳ, dù sao hắn ra giá là một ngàn viên Bạch Ngân chi tâm.
Hai người Tàn Nguyệt Kiếm Thánh theo Sở Mộ ly khai, bất quá về sau bọn hắn cũng có nghe được tin tức, biết rất rõ ràng.
Danh ngạch thứ hai đến danh ngạch thứ tám đều vượt qua một ngàn viên Bạch Ngân chi tâm, nhưng không có vượt qua quá nhiều, danh ngạch thứ chín vượt qua một ngàn mốt, danh ngạch thứ mười là một ngàn ba.
Trong một tòa huyệt động đen kịt có tiếng rống liên tục vang lên, như là đàn thú đang rít gào.
Một đạo kiếm quang sáng lên, mang theo tiếng kiếm minh rất nhỏ, kiếm quang linh động, chiếu rọi bóng đêm. Một khuôn mặt như ẩn như hiện dưới kiếm quang.
Kiếm quang linh động sắc bén vô cùng, những nơi đi qua, vô số tội dân bị chém giết.
Những tội dân này đều là tội dân Hắc Thiết cấp, không tính là cường đại.
Kiếm quang linh động chợt sáng lên. Sau nửa khắc đồng hồ dần dần yên lặng xuống. Tội dân Hắc thiết cấp bốn phía lúc này đã bị diệt sạch
- Cũng được ba năm rồi a, không biết bọn hắn thế nào? Còn có Sở Mộ nữa, không biết thực lực của hắn bây giờ đạt tới trình độ nào rồi.
Thanh âm giống như tiếng lầm bầm vang vọng, sau đó lập tức trở nên yên tĩnh.
...
Đồ Huyết thành, trong trang viên của Long Vân Không.
Tàn Nguyệt Kiếm Thánh lúc này đang luận bàn kiếm pháp với Bàn Nham kiếm pháp.
Từ khi trở thành hô vệ của Sở Mộ tới nay cũng đã được mấy tháng. Trên cơ bản đều ở trong trang viên này, rất ít khi đi ra ngoài.
Mỗi ngày đều tu luyện, luyện kiếm. Thời gian cứ như vậy trôi qua từng ngày một, cũng coi như là yên bình, không có bị quấy rầy.
Chỉ là khi bọn hắn nhìn thấy Sở Mộ luyện kiếm. Ngay từ đầu bọn hắn không nhìn ra cái gì, cảm thấy rất là bình thường. Nhưng mà sau khi nhìn thêm mấy lần mới phát hiện ra rất là thâm ảo, căn bản đã vượt quá cấp độ hiện tại của bọn hắn không ít.
Bọn họ cả gan thỉnh giáo, luận bàn kiếm pháp thuần túy. Kết quả dưới thân kiếm của Sở Mộ căn bản không chống đỡ được mấy chiêu.
Bọn họ đã dùng Kiếm đạo thề, làm hộ vệ của mình cho nên Sở Mộ cũng nguyện ý chỉ điểm kiếm pháp cho hai người này. Lúc này, mấy tháng trôi qua, Tàn Nguyệt Kiếm Thánh và Bàn Nham Kiếm Thánh đều cảm giác mình có lĩnh ngộ mới trên kiếm đạo. Một ít chỗ không thông lúc trước, một ít chỗ sai lầm liên tục quán thông, liên tục thay đổi.
Hai người cảm thấy, trên phương diện uy lực kiếm pháp tối thiểu cũng tăng lên hai ba thành. Chuyện này cũng đồng nghĩa với việc thực lực bọn hắn đều có tăng lên một ít.
Đến tầng thứ như bọn hắn, muốn tăng thực lực lên rất khó. Trừ phi là đạt được kiếm pháp càng cao minh hơn, càng cường đại hơn. Hoặc là đột phá tu vi cấp độ hiện tại, đạt tới Vạn Cổ cảnh cửu trọng thiên.
Chỉ là tuy rằng hai người ở trong Đồ Huyết thành này rất có danh khí, trong Lưu Phóng chi địa cũng coi như có danh khí không nhỏ. Nhưng mà cuối cùng cũng chỉ là hai kiếm tu tự do, không có truyền thừa môn phái gì.
Có thể đi tới hôm nay trừ bản thân có được một ít thiên phú ra, còn có đạt được một ít truyền thừa cộng thêm cố gắng của bản thân, lần lượt lắng đọng trên bờ vực sinh tử.