Cơ thể to lớn của Di Sơn Kim Viên ngã xuống, người đầy vết thương, máu chảy ra nhuộm đỏ mặt đất xung quanh tụ thành vũng lầy máu.
Thứ bay ra khỏi cơ thể Di Sơn Kim Viên là một đoàn sáng, một quả cầu ánh sáng màu vàng.
Sở Mộ kinh ngạc nói:
- Không có hư khí!
Trong tưởng tượng của Sở Mộ khi giết đại hư thú nên được hư khí thập phẩm mới đúng, ít nhất nên được một cái. Nhưng không, chỉ có một quả cầu ánh sáng màu vàng.
Sở Mộ đã thấy quả cầu ánh sáng rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy màu vàng.
Sở Mộ vươn tay chộp của cầu ánh sáng vàng, chưa chạm vào quả cầu đã như bị hút lấy chủ động bay tới làm hắn hết hồn. Quả cầu ánh sáng với tốc độ không thể tưởng tượng chui vào trong đầu Sở Mộ, hắn như hóa đá không hề nhúc nhích, mắt trợn to. Sở Mộ cảm giác quả cầu ánh sáng vàng chui vào đầu thì có dòng khí mát nhanh chóng chui xuống lan tràn toàn thân.
Một giây như ngàn năm, thời gian qua đi Sở Mộ vội kiểm tra bản thân. Không có gì thay đổi, làm hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng để lại thắc mắc.
Sở Mộ ở đây sắp ba năm, mỗi lần giết hư thú hiện ra đồ vật chắc chắn có tác dụng. Như lần này, một quả cầu ánh sáng vàng vào người mà không có gì thay đổi là lần đầu tiên Sở Mộ gặp trường hợp như vậy.
Sở Mộ suy nghĩ nhưng không thấy manh mối gì, hắn tạm gác lại.
Đám thiên tài đứng phía xa xem con khỉ vượn màu vàng đáng sợ bị giết, lại thấy Sở Mộ liếc nhìn qua, ai nấy tim đập chân run, mồ hôi lạnh đổ ròng ròng. Họ sợ Sở Mộ đi tới giết chết.
Một số cường giả biến thái hay làm loại chuyện này.
Sở Mộ không phải biến thái nên hắn sẽ không làm vậy, hắn chỉ liếc mắt một cái rồi thu về tầm mắt, đi lên núi.
Ngọn núi này là lãnh địa của đại hư thú Di Sơn Kim Viên, không có hư thú khác ở lại. Tuy hiện giờ Di Sơn Kim Viên đã chết nhưng trong một đoạn thời gian dài sẽ không có hư thú khác đến, rất an toàn.
Sở Mộ đi xa rồi hắn bày thế Long Mãng Thôn Thiên ra phục hồi lực lượng bị tiêu hao.
***
Giống như Sở Mộ, đám người Cổ Loạn Không, Tần Ngạo Tiên lần lượt chém giết đại hư thú. Bọn họ cũng như Sở Mộ được một quả cầu ánh sáng vàng, sau khi hấp thu thì không có gì thay đổi.
Thời gian trôi, mỗi khi săn giết hư thú, mỗi khi tu luyện là tu vi sẽ từ từ tăng lên.
Cuối cùng tu vi luyện khí đến đỉnh cửu trọng thiên, khí thể cách thập trọng thiên chỉ một lằn chỉ. Kiếm ý thì vì cố gắng tham ngộ nên đến đỉnh đại thành, chỉ cách một lằn chỉ mỏng là viên mãn. Lực lượng ngũ hành cũng đến đỉnh địa thành, kém một đường chỉ là viên mãn.
Sở Mộ quyết định không săn giết hư thú nữa, vì dù có giết đại hư thú cũng chẳng thu hoạch được gì, không bằng bế quan tu luyện, đột phá tu vi đến thập trọng thiên và đẩy kiếm ý, lực lượng ngũ hành lên viên mãn.
Cửu trọng thiên, thập trọng thiên, đại thành và viên mãn chênh lệch rất lớn.
Đám yêu nghiệt Cổ Loạn Không, Tần Ngạo Tiên cũng đang bế quan vì muốn đột phá. Tuy chỉ có Sở Mộ chiếm hạng nhất trên bảng Đăng Thiên nhưng điểm thiên tài giữa Cổ Loạn Không và hắn rất gần nhau, chỉ kém một chút, Tần Ngạo Tiên cũng không cách biệt bao xa.
Bế quan rồi thời gian trôi nhanh, tiếc nuối là đám người Sở Mộ không được như mong muốn.
Tu vi vẫn là đỉnh cửu trọng thiên, kiếm ý vẫn là đỉnh đại thành, lực lượng ngũ hành cũng vậy. Không phải Sở Mộ không muốn đột phá, hắn đã tìm được cơ hội đột phá nhưng, thời gian đã đến.
Thiên Thanh Hư Giới, thời hạn ba năm đã tới.
Sở Mộ cảm giác mình đang bay, nhẹ nhàng như cưỡi gió, biến thành một làn khói. Sở Mộ cúi đầu nhìn thấy một thân thể ngồi khoanh chân, hình dáng hết sức quen thuộc, đó là thân thể của hắn, thứ bay lên là linh hồn.
Linh hồn lìa khỏi xác, lực lượng mạnh mẽ ẩn chứa trong cơ thể cũng dần mất đi. Kiếm ý, lực lượng ngũ hành chịu tải trong thế giới tinh thần bỗng biến mất.
Thân thể trong Thiên Thanh Hư Giới chỉ do lực lượng Thiên Thanh Hư Giới tạo ra, không phải của chính mình.
Tuy Sở Mộ không nỡ nhưng rời đi là lẽ tất nhiên, nghĩ vậy lòng hắn bằng phẳng lại.
Linh hồn lìa xác, mất đi các loại lực lượng, linh hồn từ từ bay lên cao, ký ức dần rút đi. Ký ức rút đi không theo thứ tự mà hên xui, những ký ức về tất cả hành trình chém giết, xung đột, lĩnh ngộ, mọi thứ trong ba năm ở Thiên Thanh Hư Giới.
Sở Mộ không cam lòng, những ký ức này có một số vô dụng nhưng có một số rất quý giá, có ích lớn cho hắn. Nếu chúng nó biến mất thì vô cùng đáng tiếc, Sở Mộ không cam lòng nhưng không có sức ngăn cản.
Sở Mộ tự mình cảm nhận ký ức dần trôi đi, từng đợt cảm giác bất lực nổi lên. Những ký ức này như bị bóng tối nuốt mất, chợt một luồng sáng vàng từ trong sâu thẳm bắn ra, nơi nó đi qua bóng tối dần tán đi.
Sở Mộ cảm thấy dao động ánh sáng vàng rất quen thuộc, hắn nhớ lại quả cầu ánh sáng vàng thu hoạch được sau khi giết Di Sơn Kim Viên. Lúc ấy Sở Mộ dung nhập nó vào cơ thể không cảm giác có gì thay đổi, không ngờ nó có tác dụng vào lúc này, hắn thầm mừng.
Bóng tối rút đi, ánh sáng vàng cũng biến mất, ký ức không còn bị xói mòn nhưng vẫn có một phần bị rò rỉ. Sở Mộ không kịp kiểm tra phần ký ức còn sót lại và phần kí ức nào biến mất, lúc số ký ức được giữ lại thì linh hồn hắn tiến vào vòng xoáy thời không. Trời đất quay cuồng, ý thức của Sở Mộ rơi vào hỗn độn, không có cảm giác gì với mọi thứ.
Trong Ngũ Hành kiếm tông, trong phong cấm từng tầng bí cảnh mạnh mẽ, Sở Mộ ngồi xếp bằng không nhúc nhích, đôi mắt khép, hơi thở mỏng manh còn tràn ngập tử khí. Theo thời gian trôi qua, tử khí dần trở nên đậm hơn.
Mí mắt run nhẹ, đôi mắt mở ra bắn tia sáng cực kỳ sắc bén xuyên qua hư không, để lại hai vệt quỹ tích màu bạc nhạt.
Tử khí trên người Sở Mộ nhanh chóng tan biến, sức sống khuếch tán tràn ngập bốn phía, nhịp tim đập mạnh mẽ vững vàng, căn nguyên mộc chi tướng cắm rễ trong trái tim không ngừng đưa sức sống khuếch tán toàn thân, làm thân thể đông cứng đã lâu dần thức tỉnh.
Ba năm trong Thiên Thanh Hư Giới ở bên ngoài là hai, ba tháng. Trong thời gian này linh hồn lìa xác cơ thể sẽ rơi vào trạng thái hôn mê, nếu lâu hơn thậm chí thân thể bị mục nát, trừ phi tu vi đột phá đến đẳng cấp Vạn Cổ cảnh thì thân thể mới giữ được sự sống thời gian dài.
Mấy tháng còn trong phạm vi cơ thể Kiếm Giả Niết Bàn cảnh chịu đựng được.
Nhưng kinh nghiệm ba năm trong Thiên Thanh Hư Giới so sánh với hai, ba tháng ở thế giới hiện thực khiến người có cảm giác thời không thác loạn, trong một chốc khó thể thích ứng, cần mất chút thời gian để hoàn toàn điều chỉnh lại.
Thứ bay ra khỏi cơ thể Di Sơn Kim Viên là một đoàn sáng, một quả cầu ánh sáng màu vàng.
Sở Mộ kinh ngạc nói:
- Không có hư khí!
Trong tưởng tượng của Sở Mộ khi giết đại hư thú nên được hư khí thập phẩm mới đúng, ít nhất nên được một cái. Nhưng không, chỉ có một quả cầu ánh sáng màu vàng.
Sở Mộ đã thấy quả cầu ánh sáng rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy màu vàng.
Sở Mộ vươn tay chộp của cầu ánh sáng vàng, chưa chạm vào quả cầu đã như bị hút lấy chủ động bay tới làm hắn hết hồn. Quả cầu ánh sáng với tốc độ không thể tưởng tượng chui vào trong đầu Sở Mộ, hắn như hóa đá không hề nhúc nhích, mắt trợn to. Sở Mộ cảm giác quả cầu ánh sáng vàng chui vào đầu thì có dòng khí mát nhanh chóng chui xuống lan tràn toàn thân.
Một giây như ngàn năm, thời gian qua đi Sở Mộ vội kiểm tra bản thân. Không có gì thay đổi, làm hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng để lại thắc mắc.
Sở Mộ ở đây sắp ba năm, mỗi lần giết hư thú hiện ra đồ vật chắc chắn có tác dụng. Như lần này, một quả cầu ánh sáng vàng vào người mà không có gì thay đổi là lần đầu tiên Sở Mộ gặp trường hợp như vậy.
Sở Mộ suy nghĩ nhưng không thấy manh mối gì, hắn tạm gác lại.
Đám thiên tài đứng phía xa xem con khỉ vượn màu vàng đáng sợ bị giết, lại thấy Sở Mộ liếc nhìn qua, ai nấy tim đập chân run, mồ hôi lạnh đổ ròng ròng. Họ sợ Sở Mộ đi tới giết chết.
Một số cường giả biến thái hay làm loại chuyện này.
Sở Mộ không phải biến thái nên hắn sẽ không làm vậy, hắn chỉ liếc mắt một cái rồi thu về tầm mắt, đi lên núi.
Ngọn núi này là lãnh địa của đại hư thú Di Sơn Kim Viên, không có hư thú khác ở lại. Tuy hiện giờ Di Sơn Kim Viên đã chết nhưng trong một đoạn thời gian dài sẽ không có hư thú khác đến, rất an toàn.
Sở Mộ đi xa rồi hắn bày thế Long Mãng Thôn Thiên ra phục hồi lực lượng bị tiêu hao.
***
Giống như Sở Mộ, đám người Cổ Loạn Không, Tần Ngạo Tiên lần lượt chém giết đại hư thú. Bọn họ cũng như Sở Mộ được một quả cầu ánh sáng vàng, sau khi hấp thu thì không có gì thay đổi.
Thời gian trôi, mỗi khi săn giết hư thú, mỗi khi tu luyện là tu vi sẽ từ từ tăng lên.
Cuối cùng tu vi luyện khí đến đỉnh cửu trọng thiên, khí thể cách thập trọng thiên chỉ một lằn chỉ. Kiếm ý thì vì cố gắng tham ngộ nên đến đỉnh đại thành, chỉ cách một lằn chỉ mỏng là viên mãn. Lực lượng ngũ hành cũng đến đỉnh địa thành, kém một đường chỉ là viên mãn.
Sở Mộ quyết định không săn giết hư thú nữa, vì dù có giết đại hư thú cũng chẳng thu hoạch được gì, không bằng bế quan tu luyện, đột phá tu vi đến thập trọng thiên và đẩy kiếm ý, lực lượng ngũ hành lên viên mãn.
Cửu trọng thiên, thập trọng thiên, đại thành và viên mãn chênh lệch rất lớn.
Đám yêu nghiệt Cổ Loạn Không, Tần Ngạo Tiên cũng đang bế quan vì muốn đột phá. Tuy chỉ có Sở Mộ chiếm hạng nhất trên bảng Đăng Thiên nhưng điểm thiên tài giữa Cổ Loạn Không và hắn rất gần nhau, chỉ kém một chút, Tần Ngạo Tiên cũng không cách biệt bao xa.
Bế quan rồi thời gian trôi nhanh, tiếc nuối là đám người Sở Mộ không được như mong muốn.
Tu vi vẫn là đỉnh cửu trọng thiên, kiếm ý vẫn là đỉnh đại thành, lực lượng ngũ hành cũng vậy. Không phải Sở Mộ không muốn đột phá, hắn đã tìm được cơ hội đột phá nhưng, thời gian đã đến.
Thiên Thanh Hư Giới, thời hạn ba năm đã tới.
Sở Mộ cảm giác mình đang bay, nhẹ nhàng như cưỡi gió, biến thành một làn khói. Sở Mộ cúi đầu nhìn thấy một thân thể ngồi khoanh chân, hình dáng hết sức quen thuộc, đó là thân thể của hắn, thứ bay lên là linh hồn.
Linh hồn lìa khỏi xác, lực lượng mạnh mẽ ẩn chứa trong cơ thể cũng dần mất đi. Kiếm ý, lực lượng ngũ hành chịu tải trong thế giới tinh thần bỗng biến mất.
Thân thể trong Thiên Thanh Hư Giới chỉ do lực lượng Thiên Thanh Hư Giới tạo ra, không phải của chính mình.
Tuy Sở Mộ không nỡ nhưng rời đi là lẽ tất nhiên, nghĩ vậy lòng hắn bằng phẳng lại.
Linh hồn lìa xác, mất đi các loại lực lượng, linh hồn từ từ bay lên cao, ký ức dần rút đi. Ký ức rút đi không theo thứ tự mà hên xui, những ký ức về tất cả hành trình chém giết, xung đột, lĩnh ngộ, mọi thứ trong ba năm ở Thiên Thanh Hư Giới.
Sở Mộ không cam lòng, những ký ức này có một số vô dụng nhưng có một số rất quý giá, có ích lớn cho hắn. Nếu chúng nó biến mất thì vô cùng đáng tiếc, Sở Mộ không cam lòng nhưng không có sức ngăn cản.
Sở Mộ tự mình cảm nhận ký ức dần trôi đi, từng đợt cảm giác bất lực nổi lên. Những ký ức này như bị bóng tối nuốt mất, chợt một luồng sáng vàng từ trong sâu thẳm bắn ra, nơi nó đi qua bóng tối dần tán đi.
Sở Mộ cảm thấy dao động ánh sáng vàng rất quen thuộc, hắn nhớ lại quả cầu ánh sáng vàng thu hoạch được sau khi giết Di Sơn Kim Viên. Lúc ấy Sở Mộ dung nhập nó vào cơ thể không cảm giác có gì thay đổi, không ngờ nó có tác dụng vào lúc này, hắn thầm mừng.
Bóng tối rút đi, ánh sáng vàng cũng biến mất, ký ức không còn bị xói mòn nhưng vẫn có một phần bị rò rỉ. Sở Mộ không kịp kiểm tra phần ký ức còn sót lại và phần kí ức nào biến mất, lúc số ký ức được giữ lại thì linh hồn hắn tiến vào vòng xoáy thời không. Trời đất quay cuồng, ý thức của Sở Mộ rơi vào hỗn độn, không có cảm giác gì với mọi thứ.
Trong Ngũ Hành kiếm tông, trong phong cấm từng tầng bí cảnh mạnh mẽ, Sở Mộ ngồi xếp bằng không nhúc nhích, đôi mắt khép, hơi thở mỏng manh còn tràn ngập tử khí. Theo thời gian trôi qua, tử khí dần trở nên đậm hơn.
Mí mắt run nhẹ, đôi mắt mở ra bắn tia sáng cực kỳ sắc bén xuyên qua hư không, để lại hai vệt quỹ tích màu bạc nhạt.
Tử khí trên người Sở Mộ nhanh chóng tan biến, sức sống khuếch tán tràn ngập bốn phía, nhịp tim đập mạnh mẽ vững vàng, căn nguyên mộc chi tướng cắm rễ trong trái tim không ngừng đưa sức sống khuếch tán toàn thân, làm thân thể đông cứng đã lâu dần thức tỉnh.
Ba năm trong Thiên Thanh Hư Giới ở bên ngoài là hai, ba tháng. Trong thời gian này linh hồn lìa xác cơ thể sẽ rơi vào trạng thái hôn mê, nếu lâu hơn thậm chí thân thể bị mục nát, trừ phi tu vi đột phá đến đẳng cấp Vạn Cổ cảnh thì thân thể mới giữ được sự sống thời gian dài.
Mấy tháng còn trong phạm vi cơ thể Kiếm Giả Niết Bàn cảnh chịu đựng được.
Nhưng kinh nghiệm ba năm trong Thiên Thanh Hư Giới so sánh với hai, ba tháng ở thế giới hiện thực khiến người có cảm giác thời không thác loạn, trong một chốc khó thể thích ứng, cần mất chút thời gian để hoàn toàn điều chỉnh lại.