Không bao lâu sau, lấy Sở Mộ dẫn đầu, cả đám người đi tới trước quần lâu của Đồ Yêu chiến đội, chỉ là lại bị ngăn bên ngoài.
Người cản đường rất nhiều, hai phó tổng đội trưởng của Đồ Yêu chiến đội. Sáu trưởng lão. Còn có hơn mười Kiếm giả Thần Ngưng cảnh và một lượng lớn Kiếm giả Nguyên cực cảnh lục chuyển, thanh thế to lớn.
- Sở Mộ, ngươi tới Đồ Yêu chiến đội của ta làm gì?
Một phó tổng đội trưởng trong đó mở miệng, hắn là Kiếm giả tu vi Thần Ngưng cảnh đại thành đỉnh phong. Lúc nói chuyện hai con ngươi có tinh mang bắn ra, phụ trợ cho khí thế của hắn càng thêm hung hiểm hơn.
- Biết rõ còn cố hỏi?
Sở Mộ cười nhạt nói, làm cho khí tức cường đại đối phương cố ý tạo ra cứng lại.
- Sở Mộ, hiện tại nhanh chóng rời đi. nếu không sẽ là địch với Đồ Yêu chiến đội chúng ta. Đây không phải là chuyện mà Chấn Thiên chiến đội các ngươi có thể chịu được.
Một phó tổng đội trưởng cũng đứng ra, quát lớn.
- Các ngươi sợ?
Sở Mộ nói, ba chữ kia giống như sấm sét, khiến cho đám người Đồ Yêu chiến đội biến sắc.
- Hỗn đản.
- Ai sợ?
- Chỉ bằng vào mấy người Chấn Thiên chiến đội các ngươi sao?
Người Đồ Yêu chiến đội lập tức bị chọc giận, cả đám giận dữ hét lớn. Nếu như tức giận có thể giết người thì Sở Mộ hiện tại đã bị tháo thành tám khối.
Đáng tiếc tức giận không thể nào giết được người, cũng không có cách nào làm ảnh hưởng tới Sở Mộ được. Trong mắt Sở Mộ, bọn hắn bất quá chỉ là phô trương thanh thế mà thôi.
- Gọi Vương Đạo đi ra.
Sở Mộ cũng không để ý tới bọn hắn đang giận dữ, hắn nói.
- Tổng đội trưởng đang bế quan tu luyện.
Một trưởng lão nói.
- Là không dám hay là chưa bế quan xong?
Ngữ khí của Sở Mộ bình thản, nội dung lại vô cùng sắc bén, giống như lợi kiếm chém ra. Lại thêm có hơn vạn đệ tử tinh anh đứng xem chung quanh, càng làm cho sắc mặt đám người Đồ Yêu chiến đội đại biến.
Trên thực tế, hai phó tổng đội trưởng này và sáu trưởng lão kia đều rất rõ ràng. Vương Đạo tự nhiên không phải là đối thủ của Sở Mộ, cho nên mới lấy cớ bế quan, phòng thủ mà không chiến. Nguyên nhân rất đơn giản. Không lâu trước Vương Đạo từng bí mật chiến với Hải Vô Nhai một hồi, lại còn thua kém một chút.
Hải Vô Nhai bị Sở Mộ dùng một kiếm đánh bại, cho dù Vương Đạo có dùng hết toàn lực cũng không phải là đối thủ của Sở Mộ. Đã như vậy còn không bằng không chiến, còn có một tia may mắn, nếu như chiến, thua không thể nghi ngờ. Lại còn dưới mắt bao nhiêu người nữa chứ.
- Sở Mộ, ta nói rồi. Tổng đội trưởng chúng ta đang trong lúc quang trọng bế quan, không quấy rầy được.
Trưởng lão kia không chút biểu tình, cường thế nói.
- Vương Đạo, Kiếm Tôn sao? Hữu danh vô thực.
Sở Mộ lắc đầu, mỉm cười rồi quay người rời đi.
Người của Đồ Yêu chiến đội vô cùng phẫn nộ, trong lòng có lửa giận hừng hực thiêu đốt, rất muốn xông lên phía trước, đem Sở Mộ hung hăng đánh cho một trận. Đáng tiếc bọn hắn không dám, bởi vì thực lực của Sở Mộ quá mức cường đại, Trảm ma chiến đội cũng bị quét ngang. Bọn hắn không dám nắm chắc đọ sức với Sở Mộ.
Ngay khi người của Đồ Yêu chiến đội giận mà không dám nói gì, Sở Mộ rời đi, phương hướng hắn đi chính là kiếm lâu của Thí Thần chiến đội.
Không bao lâu sau, đám người Sở Mộ mang theo một đám người quy mô lớn chạy tới bên ngoài quần kiếm lâu của Thí Thần chiến đội. Lại một lần nữa bị ngăn chặn, người ngăn đường đi của Sở Mộ là hai phó tổng đội trưởng của Thí Thần chiến đội, cùng với bảy trưởng lão và hơn mười Kiếm giả Thần Ngưng cảnh.
- Sở Mộ, ngươi tới khiên chiến tổng đội trưởng Thí Thần chiến đội chúng ta đúng không?
Một phó tổng đội trưởng đi về phía trước một bước, nói.
- Cũng có thể nói như vậy.
Sở Mộ thản nhiên nói.
- Nghe nói ngươi đánh bại Thương Hải Kiếm Tôn Hải Vô Nhai đúng không? Ta không tin, tới đây chiến tới ta một trận. Đánh bại ta, ngươi mới có tư cách khiêu chiến tổng đội trưởng của chúng ta.
Tên phó tổng đội trưởng này quát, tu vi hắn so với hai tên phó tổng đội trưởng của Đồ Yêu chiến đội còn mạnh hơn chút, là Thần Ngưng cảnh viên mãn.
- Ngươi không phải là đối thủ của ta.
Sở Mộ nói, đây là lời nói thật, nhưng mà rơi vào trong tai đối phương lại vô cùng đáng giận.
- Tiếp kiếm.
Không nói nhiều lời, trực tiếp rút kiếm, dùng hết toàn lực, một kiếm giống như muốn chém nát thiên địa đánh về phía Sở Mộ.
Kiếm quang sáng chói gióng như lưu quang xẹt qua bầu trời, một kiếm kinh diễm tới cực điểm, khiến cho hai mắt mọi người cơ hồ như bị mây mù che phủ.
Sở Mộ mỉm cười, tay phải nâng lên, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lại, lập tức kẹp mũi kiếm đang chém tới. Tùy ý để cho tên phó tổng đội trưởng kia dùng sức thế nào cũng không chút sứt mẻ nào.
Luận tu vi, Sở Mộ không bằng đối phương, nhưng mà luận trình độ tinh thuần của kiếm nguyên còn trên đối phương. Luận trình độ cường hãn của thân thể, Sở Mộ cũng hơn xa đối phương. Kiếm ý, áo nghĩa... Càng không cần phải nói, chênh lệch trong đó quá lớn, quá lớn.
Lúc này Sở Mộ rót đủ loại lực lượng vào hai ngón tay, lập tức khiến cho đối phương mất đi năng lực chiến đấu.
Hai tay run lên, lực lượng chấn động đáng sợ truyền tới, kiếm nhanh chóng chấn động, khiến cho bàn tay của tên phó tổng đội trưởng này không cầm được kiếm. Kiếm bắn ra, lập tức tạo thành một hồi xôn xao.
Một Kiếm giả, ngay cả kiếm trong tay cũng không giữ được thì chiến đấu như thế nào?
Nhẹ nhàng bắn ra, một kiếm bay ra, cắm xuống mặt đất gần đó, nhẹ nhàng lay động, nhìn qua rất là khôi hài.
Tên phó tổng đội trưởng này sắc mặt lúc xanh lúc đỏ. Làm trò như vậy lại bị người ta đánh bại, hắn cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp người khác, miệng hét lớn một tiếng, ngay cả kiếm cũng không cần, chạy như điên, biến mất trong mắt mọi người.
Những người khác trong Thí Thần chiến đội cũng cảm thấy xấu hổ.
- Sở đội trưởng, mời vào trong. Tổng đội trưởng chúng ta đang ở bên trong chờ ngươi.
Một phó tổng đội trưởng khác trầm giọng nói. Lúc này không thể rối loạn trận tuyến được.
- Những người khác không cho phép vào.
Sở Mộ đi vào, những người khác thì bị chặn bên ngoài. Nếu như xông vào nhất định sẽ xảy ra một trận xung đột lớn, hậu quả khó liệu. Trong lòng bọn hắn nóng như mèo cào.
Một mình đi vào trong chỗ sâu của quần kiếm lâu Thí Thần chiến đội.
Thí Thần chiến đội là chiến đội mạnh nhất trong ba siêu cấp chiến đội. Tổng đội trưởng Giang Thiên Mạc của chiến đội này cũng là đệ nhất nhân trong đám đệ tử tinh anh.
Người cản đường rất nhiều, hai phó tổng đội trưởng của Đồ Yêu chiến đội. Sáu trưởng lão. Còn có hơn mười Kiếm giả Thần Ngưng cảnh và một lượng lớn Kiếm giả Nguyên cực cảnh lục chuyển, thanh thế to lớn.
- Sở Mộ, ngươi tới Đồ Yêu chiến đội của ta làm gì?
Một phó tổng đội trưởng trong đó mở miệng, hắn là Kiếm giả tu vi Thần Ngưng cảnh đại thành đỉnh phong. Lúc nói chuyện hai con ngươi có tinh mang bắn ra, phụ trợ cho khí thế của hắn càng thêm hung hiểm hơn.
- Biết rõ còn cố hỏi?
Sở Mộ cười nhạt nói, làm cho khí tức cường đại đối phương cố ý tạo ra cứng lại.
- Sở Mộ, hiện tại nhanh chóng rời đi. nếu không sẽ là địch với Đồ Yêu chiến đội chúng ta. Đây không phải là chuyện mà Chấn Thiên chiến đội các ngươi có thể chịu được.
Một phó tổng đội trưởng cũng đứng ra, quát lớn.
- Các ngươi sợ?
Sở Mộ nói, ba chữ kia giống như sấm sét, khiến cho đám người Đồ Yêu chiến đội biến sắc.
- Hỗn đản.
- Ai sợ?
- Chỉ bằng vào mấy người Chấn Thiên chiến đội các ngươi sao?
Người Đồ Yêu chiến đội lập tức bị chọc giận, cả đám giận dữ hét lớn. Nếu như tức giận có thể giết người thì Sở Mộ hiện tại đã bị tháo thành tám khối.
Đáng tiếc tức giận không thể nào giết được người, cũng không có cách nào làm ảnh hưởng tới Sở Mộ được. Trong mắt Sở Mộ, bọn hắn bất quá chỉ là phô trương thanh thế mà thôi.
- Gọi Vương Đạo đi ra.
Sở Mộ cũng không để ý tới bọn hắn đang giận dữ, hắn nói.
- Tổng đội trưởng đang bế quan tu luyện.
Một trưởng lão nói.
- Là không dám hay là chưa bế quan xong?
Ngữ khí của Sở Mộ bình thản, nội dung lại vô cùng sắc bén, giống như lợi kiếm chém ra. Lại thêm có hơn vạn đệ tử tinh anh đứng xem chung quanh, càng làm cho sắc mặt đám người Đồ Yêu chiến đội đại biến.
Trên thực tế, hai phó tổng đội trưởng này và sáu trưởng lão kia đều rất rõ ràng. Vương Đạo tự nhiên không phải là đối thủ của Sở Mộ, cho nên mới lấy cớ bế quan, phòng thủ mà không chiến. Nguyên nhân rất đơn giản. Không lâu trước Vương Đạo từng bí mật chiến với Hải Vô Nhai một hồi, lại còn thua kém một chút.
Hải Vô Nhai bị Sở Mộ dùng một kiếm đánh bại, cho dù Vương Đạo có dùng hết toàn lực cũng không phải là đối thủ của Sở Mộ. Đã như vậy còn không bằng không chiến, còn có một tia may mắn, nếu như chiến, thua không thể nghi ngờ. Lại còn dưới mắt bao nhiêu người nữa chứ.
- Sở Mộ, ta nói rồi. Tổng đội trưởng chúng ta đang trong lúc quang trọng bế quan, không quấy rầy được.
Trưởng lão kia không chút biểu tình, cường thế nói.
- Vương Đạo, Kiếm Tôn sao? Hữu danh vô thực.
Sở Mộ lắc đầu, mỉm cười rồi quay người rời đi.
Người của Đồ Yêu chiến đội vô cùng phẫn nộ, trong lòng có lửa giận hừng hực thiêu đốt, rất muốn xông lên phía trước, đem Sở Mộ hung hăng đánh cho một trận. Đáng tiếc bọn hắn không dám, bởi vì thực lực của Sở Mộ quá mức cường đại, Trảm ma chiến đội cũng bị quét ngang. Bọn hắn không dám nắm chắc đọ sức với Sở Mộ.
Ngay khi người của Đồ Yêu chiến đội giận mà không dám nói gì, Sở Mộ rời đi, phương hướng hắn đi chính là kiếm lâu của Thí Thần chiến đội.
Không bao lâu sau, đám người Sở Mộ mang theo một đám người quy mô lớn chạy tới bên ngoài quần kiếm lâu của Thí Thần chiến đội. Lại một lần nữa bị ngăn chặn, người ngăn đường đi của Sở Mộ là hai phó tổng đội trưởng của Thí Thần chiến đội, cùng với bảy trưởng lão và hơn mười Kiếm giả Thần Ngưng cảnh.
- Sở Mộ, ngươi tới khiên chiến tổng đội trưởng Thí Thần chiến đội chúng ta đúng không?
Một phó tổng đội trưởng đi về phía trước một bước, nói.
- Cũng có thể nói như vậy.
Sở Mộ thản nhiên nói.
- Nghe nói ngươi đánh bại Thương Hải Kiếm Tôn Hải Vô Nhai đúng không? Ta không tin, tới đây chiến tới ta một trận. Đánh bại ta, ngươi mới có tư cách khiêu chiến tổng đội trưởng của chúng ta.
Tên phó tổng đội trưởng này quát, tu vi hắn so với hai tên phó tổng đội trưởng của Đồ Yêu chiến đội còn mạnh hơn chút, là Thần Ngưng cảnh viên mãn.
- Ngươi không phải là đối thủ của ta.
Sở Mộ nói, đây là lời nói thật, nhưng mà rơi vào trong tai đối phương lại vô cùng đáng giận.
- Tiếp kiếm.
Không nói nhiều lời, trực tiếp rút kiếm, dùng hết toàn lực, một kiếm giống như muốn chém nát thiên địa đánh về phía Sở Mộ.
Kiếm quang sáng chói gióng như lưu quang xẹt qua bầu trời, một kiếm kinh diễm tới cực điểm, khiến cho hai mắt mọi người cơ hồ như bị mây mù che phủ.
Sở Mộ mỉm cười, tay phải nâng lên, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lại, lập tức kẹp mũi kiếm đang chém tới. Tùy ý để cho tên phó tổng đội trưởng kia dùng sức thế nào cũng không chút sứt mẻ nào.
Luận tu vi, Sở Mộ không bằng đối phương, nhưng mà luận trình độ tinh thuần của kiếm nguyên còn trên đối phương. Luận trình độ cường hãn của thân thể, Sở Mộ cũng hơn xa đối phương. Kiếm ý, áo nghĩa... Càng không cần phải nói, chênh lệch trong đó quá lớn, quá lớn.
Lúc này Sở Mộ rót đủ loại lực lượng vào hai ngón tay, lập tức khiến cho đối phương mất đi năng lực chiến đấu.
Hai tay run lên, lực lượng chấn động đáng sợ truyền tới, kiếm nhanh chóng chấn động, khiến cho bàn tay của tên phó tổng đội trưởng này không cầm được kiếm. Kiếm bắn ra, lập tức tạo thành một hồi xôn xao.
Một Kiếm giả, ngay cả kiếm trong tay cũng không giữ được thì chiến đấu như thế nào?
Nhẹ nhàng bắn ra, một kiếm bay ra, cắm xuống mặt đất gần đó, nhẹ nhàng lay động, nhìn qua rất là khôi hài.
Tên phó tổng đội trưởng này sắc mặt lúc xanh lúc đỏ. Làm trò như vậy lại bị người ta đánh bại, hắn cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp người khác, miệng hét lớn một tiếng, ngay cả kiếm cũng không cần, chạy như điên, biến mất trong mắt mọi người.
Những người khác trong Thí Thần chiến đội cũng cảm thấy xấu hổ.
- Sở đội trưởng, mời vào trong. Tổng đội trưởng chúng ta đang ở bên trong chờ ngươi.
Một phó tổng đội trưởng khác trầm giọng nói. Lúc này không thể rối loạn trận tuyến được.
- Những người khác không cho phép vào.
Sở Mộ đi vào, những người khác thì bị chặn bên ngoài. Nếu như xông vào nhất định sẽ xảy ra một trận xung đột lớn, hậu quả khó liệu. Trong lòng bọn hắn nóng như mèo cào.
Một mình đi vào trong chỗ sâu của quần kiếm lâu Thí Thần chiến đội.
Thí Thần chiến đội là chiến đội mạnh nhất trong ba siêu cấp chiến đội. Tổng đội trưởng Giang Thiên Mạc của chiến đội này cũng là đệ nhất nhân trong đám đệ tử tinh anh.