Trong mắt Sở Mộ hiện lên vẻ đáng tiếc, lại để cho đối phương chạy trốn.
Lúc nguy cấp cũng bộc lộ ra tu vi kiếm khí của Vân Đại tiên sinh này, đạt tới Khí Hải cảnh đại thành, mà không phải là Hóa Khí cảnh viên mãn gì đó. Nếu như hắn ta toàn lực ra tay, Sở Mộ có thể chiến thắng hắn ta hay không cũng khó mà biết được.
Cũng may Vân Đại tiên sinh đối với Ngưng khí tô cốt tửu vô cùng yên tâm. Bởi vì nó chưa từng thất thủ qua lần nào khiến cho hắn căn bản không có phòng bị Sở Mộ, kết quả lại bị một kiếm của Sở Mộ làm cho bị thương.
Uy lực một kiếm kia không tầm thường, ngay cả kiếm khí hộ thể của Vân đại tiên sinh cũng trực tiếp bị xé rách. Cho dù hắn ta đeo hộ giáp nhưng vị trí bị thương là dưới hộ giáp và trên cổ. Nếu như lại tiến sâu thêm một chút nhất định có thể lấy cái mạng nhỏ của Vân đại tiên sinh.
Nói cũng rất buồn cười. Vân đại tiên sinh này che dấu tu vi của mình, cường độ kiếm khí hộ thể kia tự nhiên cũng là Hóa Khí cảnh viên mãn. Nếu như là cường độ kiếm khí hộ thể của Khí Hải cảnh đại thành, chỉ sợ một kiếm kia của Sở Mộ cũng không có tạo thành tổn thương như vạy đối với Vân đại tiên sinh.
Mặc dù để cho Vân đại tiên sinh chạy trốn, nhưng mà một kiếm kia có Chấn Thạch kính, miệng vết thương tất bị mở rộng. Muốn khép lại tối thiểu cũng mất vài ngày.
Còn nữa, Vân đại tiên sinh trong lúc nguy cấp bộc phát ra kiếm khí đánh lui Sở Mộ, kinh mạch bản thân nhất định cũng bị tổn thương một ít. Nếu như hắn tiếp tục ở lại chiến đấu với Sở Mộ, coi như cuối cùng có thể giết chết được Sở Mộ thì bản thân hắn ta hơn phân nửa cũng không khá hơn là bao.
Cẩn thận như Vân đại tiên sinh nhất định sẽ không để cho mình lâm vào trong loại hiểm cảnh này.
bất kể nói như thế nào, hôm nay Sở Mộ coi như nhận được một bài học. Không nên quá tin tưởng hai mắt mình, có đôi khi thứ chứng kiến chưa hẳn đã là thực.
Từ khi tu luyện thị kiếm, hơn nữa lại khiêu chiến bốn phía, khiến cho nhãn lực của Sở Mộ hơn người. Nhìn người tự nhiên cũng có tâm đắc, dùng thị kiếm thường thường có thể nhìn thấu bản chất của người khác.
Không nghĩ tới lần này ở trên người Vân đại tiên sinh này lại nhìn nhầm. Không phải là nhãn lực của Sở Mộ không đủ, mà là Vân đại tiên sinh này quả thực đạo hạnh quá cao siêu.
- May mắn mà Thiên Hoang kiếm thể đã rèn luyện xương cốt và kinh mạch xong.
Sở Mộ âm thầm nói, trong lòng có chút sợ hãi.
Ngưng khí tô cốt tửu của Vân Đại tiên sinh này là nhằm vào kiếm khí và xương cốt. Nói cho cùng là nhắm vào kinh mạch và xương cốt, lại khiến cho kiếm khí không có cách nào vận chuyển trong kinh mạch, lại khiến cho xương cốt trở nên mềm yếu, làm cho Kiếm giả trúng chiêu tạm thời mất đi năng lực hành động, mặc người chém giết.
Cũng may xương cốt và kinh mạch của Sở Mộ đều hoàn thành Thiên Hoang hóa, tự nhiên đã sinh ra kháng tính, khiến cho Ngưng khí tô cốt tửu này mất đi hiệu lực.
Không chỉ là Ngưng khí tô cốt tửu, những độc dược khác cũng sẽ mất đi hiệu lực. Một khi tu luyện hoàn tất Thiên Hoang kiếm thể, thân thể Sở Mộ có thể nói là Bách động bất xâm.
Bất quá từ giờ cho tới lúc tu luyện Thiên Hoang kiếm thể hoàn tất còn cần một đoạn thời gian ngắn nữa.
- Vân đại tiên sinh nhất định có tu luyện bí pháp che dấu tu vi, nếu không không có khả năng tất cả mọi người cho tới bây giờ đều nghĩ hắn chỉ có tu vi Hóa Khí cảnh viên mãn.
Sở Mộ dập tắt đống lửa kia, thân thể lóe lên, nhanh chóng rời đi. Bởi vì chỗ này có vài cỗ thi thể, hiển nhiên có chút lai lịch. Hắn không muốn trêu vào loại phiền toái không tất yếu này. Trên thực tế lại là phiền toái oan ức, bị người ta vu oan.
Đối với loại bí pháp có thể che dấu tu vi này, Sở Mộ cũng có chút quen mắt. Đừng nhìn hiện tại hắn chỉ có tu vi Hóa Khí cảnh tiểu thành. Vân Đại tiên sinh kia chỉ sợ đã sớm nhìn ra tu vi hắn đã đạt tới Hóa Khí cảnh viên mãn.
Chỉ có điều Vân đại tiên sinh đối với đồ của mình vô cùng nắm chắc, Hóa Khí cảnh tiểu thành hay là Hóa Khí cảnh viên mãn trong mắt hắn chẳng có gì khác nhau. Có khác thì chỉ khác ở chỗ lai lịch. Một Kiếm giả chưa đủ hai mươi tuổi có được tu vi Hóa Khí cảnh tiểu thành và một Kiếm giả chưa tới hai mươi tuổi có tu vi Hóa Khí cảnh viên mãn, trừ thiên phú khác biệt ra chính là trình độ coi trọng của hai thế lực sau lưng.
Một Kiếm giả không tới hai mươi tuổi có tu vi Hóa Khí cảnh viên mãn, người như vậy mặc kệ đặt ở một thế lực nào đều được coi trọng, không có phái cao thủ đi theo bảo hộ thì tối thiểu cũng có một ít bảo vật bảo vệ tính mạng.
Những bảo vật này đối với Vân Đại tiên sinh có lực hấp dẫn lớn lao, đây cũng là nguyên nhân trong quá trình vừa rồi Vân dại tiên sinh nhiều lần nhìn về phía Sở Mộ.
Chừng nửa canh giờ sau khi Sở Mộ rời khỏi đống lửa kia, từng đạo thân ảnh từ trong bóng đêm phóng ra, dừng lại chỗ đống lửa, tổng cộng có mười người.
Trong đó có một người ngồi xổm, cẩn thận nhìn quanh một chút, ánh mắt đảo qua thi thể bốn Kiếm giả bên đống tro tàn.
- Bọn hắn không có chết trong tay mục tiêu, nhưng mà mục tiêu từng dừng lại ở chỗ này. Hơn nữa thời gian rời khỏi đây tuyệt đối không vượt quá một giờ.
Dứt lời, người này đứng dậy, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Sở Mộ rời đi, trong mắt có tinh mang lập lòe bất định.
- Không tới một giờ, lập tức khởi hành, nhanh chóng đuổi theo. Cần phải mau chóng đuổi theo mục tiêu, chặt đầu hắn mang về cho bang chủ.
Mười người này chính là Kim sư kiếm vệ của Cuồng Sư bang. Kiếm giả dẫn đội trầm giọng nói.
Chém giết Sở Mộ mang dầu về là nhiệm vụ Lý Cuồng Sư giao cho bọn hắn. Kim Sư kiếm vệ là lợi kiếm trong tay Lý Cuồng Sư, chỉ cần thi hành mệnh lệnh là được, tất cả những thứ khác không cần để ý.
Dứt lời, mười Kim Sư kiếm vệ vội vàng thi triển thân pháp, hóa thành từng đạo lưu quang nhanh chóng đuổi theo Sở Mộ.
Kim sư kiếm vệ còn chưa đuổi theo đuộc Sở Mộ.
Tuy rằng Sở Mộ rời đi chưa tới một giờ thì bọn hắn tới chỗ đống lửa, nhưng mà tốc độ của Sở Mộ nhanh hơn bọn hắn. Hơn nữa sau khi tiến vào Loạn Yêu nguyên Sở Mộ cũng không phải một đường thẳng tiến. Cho dù là Kim Sư kiếm vệ rành thuật truy tung, nhưng mà ở trong loại địa hình phức tạp cùng với yêu thú tập kích này cũng khó tránh khỏi xuất hiện một ít phán đoán không chính xác.
Lúc nguy cấp cũng bộc lộ ra tu vi kiếm khí của Vân Đại tiên sinh này, đạt tới Khí Hải cảnh đại thành, mà không phải là Hóa Khí cảnh viên mãn gì đó. Nếu như hắn ta toàn lực ra tay, Sở Mộ có thể chiến thắng hắn ta hay không cũng khó mà biết được.
Cũng may Vân Đại tiên sinh đối với Ngưng khí tô cốt tửu vô cùng yên tâm. Bởi vì nó chưa từng thất thủ qua lần nào khiến cho hắn căn bản không có phòng bị Sở Mộ, kết quả lại bị một kiếm của Sở Mộ làm cho bị thương.
Uy lực một kiếm kia không tầm thường, ngay cả kiếm khí hộ thể của Vân đại tiên sinh cũng trực tiếp bị xé rách. Cho dù hắn ta đeo hộ giáp nhưng vị trí bị thương là dưới hộ giáp và trên cổ. Nếu như lại tiến sâu thêm một chút nhất định có thể lấy cái mạng nhỏ của Vân đại tiên sinh.
Nói cũng rất buồn cười. Vân đại tiên sinh này che dấu tu vi của mình, cường độ kiếm khí hộ thể kia tự nhiên cũng là Hóa Khí cảnh viên mãn. Nếu như là cường độ kiếm khí hộ thể của Khí Hải cảnh đại thành, chỉ sợ một kiếm kia của Sở Mộ cũng không có tạo thành tổn thương như vạy đối với Vân đại tiên sinh.
Mặc dù để cho Vân đại tiên sinh chạy trốn, nhưng mà một kiếm kia có Chấn Thạch kính, miệng vết thương tất bị mở rộng. Muốn khép lại tối thiểu cũng mất vài ngày.
Còn nữa, Vân đại tiên sinh trong lúc nguy cấp bộc phát ra kiếm khí đánh lui Sở Mộ, kinh mạch bản thân nhất định cũng bị tổn thương một ít. Nếu như hắn tiếp tục ở lại chiến đấu với Sở Mộ, coi như cuối cùng có thể giết chết được Sở Mộ thì bản thân hắn ta hơn phân nửa cũng không khá hơn là bao.
Cẩn thận như Vân đại tiên sinh nhất định sẽ không để cho mình lâm vào trong loại hiểm cảnh này.
bất kể nói như thế nào, hôm nay Sở Mộ coi như nhận được một bài học. Không nên quá tin tưởng hai mắt mình, có đôi khi thứ chứng kiến chưa hẳn đã là thực.
Từ khi tu luyện thị kiếm, hơn nữa lại khiêu chiến bốn phía, khiến cho nhãn lực của Sở Mộ hơn người. Nhìn người tự nhiên cũng có tâm đắc, dùng thị kiếm thường thường có thể nhìn thấu bản chất của người khác.
Không nghĩ tới lần này ở trên người Vân đại tiên sinh này lại nhìn nhầm. Không phải là nhãn lực của Sở Mộ không đủ, mà là Vân đại tiên sinh này quả thực đạo hạnh quá cao siêu.
- May mắn mà Thiên Hoang kiếm thể đã rèn luyện xương cốt và kinh mạch xong.
Sở Mộ âm thầm nói, trong lòng có chút sợ hãi.
Ngưng khí tô cốt tửu của Vân Đại tiên sinh này là nhằm vào kiếm khí và xương cốt. Nói cho cùng là nhắm vào kinh mạch và xương cốt, lại khiến cho kiếm khí không có cách nào vận chuyển trong kinh mạch, lại khiến cho xương cốt trở nên mềm yếu, làm cho Kiếm giả trúng chiêu tạm thời mất đi năng lực hành động, mặc người chém giết.
Cũng may xương cốt và kinh mạch của Sở Mộ đều hoàn thành Thiên Hoang hóa, tự nhiên đã sinh ra kháng tính, khiến cho Ngưng khí tô cốt tửu này mất đi hiệu lực.
Không chỉ là Ngưng khí tô cốt tửu, những độc dược khác cũng sẽ mất đi hiệu lực. Một khi tu luyện hoàn tất Thiên Hoang kiếm thể, thân thể Sở Mộ có thể nói là Bách động bất xâm.
Bất quá từ giờ cho tới lúc tu luyện Thiên Hoang kiếm thể hoàn tất còn cần một đoạn thời gian ngắn nữa.
- Vân đại tiên sinh nhất định có tu luyện bí pháp che dấu tu vi, nếu không không có khả năng tất cả mọi người cho tới bây giờ đều nghĩ hắn chỉ có tu vi Hóa Khí cảnh viên mãn.
Sở Mộ dập tắt đống lửa kia, thân thể lóe lên, nhanh chóng rời đi. Bởi vì chỗ này có vài cỗ thi thể, hiển nhiên có chút lai lịch. Hắn không muốn trêu vào loại phiền toái không tất yếu này. Trên thực tế lại là phiền toái oan ức, bị người ta vu oan.
Đối với loại bí pháp có thể che dấu tu vi này, Sở Mộ cũng có chút quen mắt. Đừng nhìn hiện tại hắn chỉ có tu vi Hóa Khí cảnh tiểu thành. Vân Đại tiên sinh kia chỉ sợ đã sớm nhìn ra tu vi hắn đã đạt tới Hóa Khí cảnh viên mãn.
Chỉ có điều Vân đại tiên sinh đối với đồ của mình vô cùng nắm chắc, Hóa Khí cảnh tiểu thành hay là Hóa Khí cảnh viên mãn trong mắt hắn chẳng có gì khác nhau. Có khác thì chỉ khác ở chỗ lai lịch. Một Kiếm giả chưa đủ hai mươi tuổi có được tu vi Hóa Khí cảnh tiểu thành và một Kiếm giả chưa tới hai mươi tuổi có tu vi Hóa Khí cảnh viên mãn, trừ thiên phú khác biệt ra chính là trình độ coi trọng của hai thế lực sau lưng.
Một Kiếm giả không tới hai mươi tuổi có tu vi Hóa Khí cảnh viên mãn, người như vậy mặc kệ đặt ở một thế lực nào đều được coi trọng, không có phái cao thủ đi theo bảo hộ thì tối thiểu cũng có một ít bảo vật bảo vệ tính mạng.
Những bảo vật này đối với Vân Đại tiên sinh có lực hấp dẫn lớn lao, đây cũng là nguyên nhân trong quá trình vừa rồi Vân dại tiên sinh nhiều lần nhìn về phía Sở Mộ.
Chừng nửa canh giờ sau khi Sở Mộ rời khỏi đống lửa kia, từng đạo thân ảnh từ trong bóng đêm phóng ra, dừng lại chỗ đống lửa, tổng cộng có mười người.
Trong đó có một người ngồi xổm, cẩn thận nhìn quanh một chút, ánh mắt đảo qua thi thể bốn Kiếm giả bên đống tro tàn.
- Bọn hắn không có chết trong tay mục tiêu, nhưng mà mục tiêu từng dừng lại ở chỗ này. Hơn nữa thời gian rời khỏi đây tuyệt đối không vượt quá một giờ.
Dứt lời, người này đứng dậy, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Sở Mộ rời đi, trong mắt có tinh mang lập lòe bất định.
- Không tới một giờ, lập tức khởi hành, nhanh chóng đuổi theo. Cần phải mau chóng đuổi theo mục tiêu, chặt đầu hắn mang về cho bang chủ.
Mười người này chính là Kim sư kiếm vệ của Cuồng Sư bang. Kiếm giả dẫn đội trầm giọng nói.
Chém giết Sở Mộ mang dầu về là nhiệm vụ Lý Cuồng Sư giao cho bọn hắn. Kim Sư kiếm vệ là lợi kiếm trong tay Lý Cuồng Sư, chỉ cần thi hành mệnh lệnh là được, tất cả những thứ khác không cần để ý.
Dứt lời, mười Kim Sư kiếm vệ vội vàng thi triển thân pháp, hóa thành từng đạo lưu quang nhanh chóng đuổi theo Sở Mộ.
Kim sư kiếm vệ còn chưa đuổi theo đuộc Sở Mộ.
Tuy rằng Sở Mộ rời đi chưa tới một giờ thì bọn hắn tới chỗ đống lửa, nhưng mà tốc độ của Sở Mộ nhanh hơn bọn hắn. Hơn nữa sau khi tiến vào Loạn Yêu nguyên Sở Mộ cũng không phải một đường thẳng tiến. Cho dù là Kim Sư kiếm vệ rành thuật truy tung, nhưng mà ở trong loại địa hình phức tạp cùng với yêu thú tập kích này cũng khó tránh khỏi xuất hiện một ít phán đoán không chính xác.