Trận tuyết lớn này, bồi dưỡng cho một đám người tu luyện, lại hại người bình thường rất thảm.
Ở trong một thế giới, chung quy vẫn là người bình thường chiếm đa số. Không có người bình thường, làm sao có người tu luyện. Có thể nói, gần như tất cả người tu luyện đều bắt đầu từ người bình thường, từng bước một đi về phía cường đại.
Người bình thường không có khí lực cường hãn giống như người tu luyện, không có khí huyết cường đại của người tu luyện, không có lực lượng cường đại của người tu luyện. Bọn họ chỉ có thể dựa vào lò lửa và áo bông để chống lạnh. Ngay từ đầu có lẽ còn có thể. Nhưng theo thời gian trôi qua, tuyết lớn không ngừng rơi xuống, hơi lạnh không ngừng tăng lên, càng ngày càng lạnh. Đã có người bị đông chết.
Cảnh tượng này có thể dự kiến trước được. Hoàng thất hoàng triều Thương Lan đã sớm làm ra đối phó. Bọn họ đều phái ra quân đội binh sĩ cứu tế, bảo đảm an nguy cho các con dân. Tối thiểu, có thể khiến cho các con dân sống vượt qua trận tuyết lớn lần này.
Đồng thời, ngày thứ ba tuyết rơi, hoàng triều cũng thông báo cho các tông môn gia tộc, muốn bọn họ phối hợp.
Trong phạm vi địa vực của Chân Kiếm Tông đã sớm bị hoàng thất hoàng triều Thương Lan chia cho Chân Kiếm Tông, thuộc về sự quản lý của bản thân Chân Kiếm Tông. Người bình thường trong phạm vi đó đều là con dân thuộc về Chân Kiếm Tông. An nguy của bọn họ, tất nhiên Chân Kiếm Tông cũng phải chịu trách nhiệm.
Cho nên ngày thứ hai tuyết rơi, Sở Mộ bảo các đệ tử trong tông môn chịu trách nhiệm luyện đan chế luyện ra Hỏa Dương Hoàn. Đây là một loại đan dược cấp vô cùng thấp. Đối với người tu luyện không có tác dụng quá lớn, nhưng thích hợp để người bình thường dùng. Dùng một lần, có thể làm cho người bình thường chống lạnh ba ngày.
Hỏa Dương Hoàn cấp rất thấp. Linh dược cần thiết để chế luyện cũng rất bình thường. Bởi vậy trong thời gian một ngày ngắn ngủi, rất nhiều đệ tử luyện đan đồng thời mở lò, chế luyện hết lò này tới lò khác. Ngay cả trưởng lão cũng ra tay, chế luyện ra mười vạn hạt Hỏa Dương Hoàn.
Bên trong địa vực Chân Kiếm Tông, người bình thường đâu chỉ mười vạn. Phải hơn trăm vạn. Chỉ mười vạn viên Hỏa Dương Hoàn tất nhiên còn xa mới đủ. Bởi vậy, sau khi mười vạn viên Hỏa Dương Hoàn được mang ra ngoài, lại tiếp tục chế luyện, ngày đêm làm không nghỉ.
Các đệ tử xuất phát, một đội lại một đội mang theo Hỏa Dương Hoàn và quần áo chống lạnh, đồ dùng hàng ngày cùng với thực ăn, chia cho các hộ trong cảnh nội của Chân Kiếm Tông, bảo đảm bọn họ có thể sống sót vượt qua trận tuyết lớn lần này. Bởi vì Hỏa Dương Hoàn tạm thời chưa đủ, nên mỗi viên Hỏa Dương Hoàn được hòa tan vào trong nước. Một chén nước để cho vài người uống. Tuy rằng dược lực giảm đi, nhưng phối hợp với quần áo chống lạnh và đồ dùng hàng ngày, cũng có thể khiến người ta cảm thấy ấm áp ở trong vòng một ngày.
Đồng thời, các đệ tử Chân Kiếm Tông cũng tổ chức tập hợp những người bình thường tương đối khỏe mạnh cường tráng xúc tuyết, tránh cho tuyết lớn ép sụp nhà.
Vì sinh tồn của mình và người nhà, những người này tất nhiên vô cùng ra sức.
Chân Kiếm Tông kịp thời phản ứng, cũng không có người bình thường nào bị chết. Cho dù là người sinh bệnh, cũng được kịp thời chữa trị.
Ngày thứ mười, tuyết lớn cuối cùng biến thành tuyết nhỏ. Mặt đất một màu trắng trải dài. Trời đất lăn lộn một màu.
Chân Kiếm Tông hành động, khiến lòng dân bên trong địa vực Chân Kiếm Tông ngưng tụ ở trình độ lớn nhất. Điều này mang đến hiệu quả, không phải một sớm một chiều có thể thấy được, mà kéo dài, đời đời kiếp kiếp.
...
Ngày thứ mười hai, tuyết cuối cùng ngừng lại.
Cuối cùng hoa tuyết rơi xuống, bao trùm trong ba nghìn thước Kiếm Vực. Kiếm ý vĩnh hằng và Thần Hoang Kiếm Nguyên cùng với kiếm lực gia tăng, làm cho ba trăm mảnh hoa tuyết run lên, dường như biến thành kim loại. Ở sát mép ngoài tản ra ánh sáng phong quang rực rỡ lạnh lẽo, xẹt qua ở giữa không trung, tạo thành từng quỹ tích huyền diệu.
So với ngày đầu tiên tuyết rơi, hoa tuyết từ một trăm mảnh tăng đến ba trăm mảnh. Quỹ tích hoa tuyết từ thô ráp thẳng tắp biến thành quỹ tích huyền diệu, uy lực mạnh hơn.
Không có đối thủ, Sở Mộ lấy mình làm đối thủ. Ở bên trong Kiếm Vực, hắn khống chế ba trăm mảnh hoa tuyết kiếm phong phát động công kích đối với mình, sau đó thi triển Bất Động Minh Vương Kiếm Thức hoặc Thiên Tư Thùy Liễu Kiếm Thức tới tiến hành phòng ngự.
Thủ đoạn công kích cùng phòng ngự, đều đang nâng cao.
Sở Mộ đã lĩnh ngộ tinh túy của Bất Động Minh Vương Kiếm Thức và Thiên Tư Thùy Liễu Kiếm Thức, từng bước sâu sắc thêm.
Điều khiến cho hắn tiếc nuối chính là, hình thái công kích thứ nhất của Kiếm Vực, tiêu hao quá nhiều lực lượng.
Phải dùng đến lực thần hồn đi dẫn dắt kiếm ý kiếm nguyên và kiếm lực rót vào bên trong hoa tuyết. Thiếu tiếp xúc trực tiếp, bản thân chính là một vấn đề nan giải. Sau khi thành công, còn phải suy nghĩ đến thêm vào lực lượng tiêu hao, tăng cường khống chế, tiến thêm một bước tăng thêm lực thần hồn tiêu hao. Sau khi rót vào hoa tuyết. Còn cần lấy lực thần hồn dẫn dắt ba loại lực lượng tập trung lại, hòa làm một thể, phát huy ra uy lực nên có.
Cho nên, lấy đẳng cấp nguyên thần và lực thần hồn cùng với những lực lượng khác của bản thân của Sở Mộ hiện tại, chỉ có thể chống đỡ hai lần hoa tuyết như vậy công kích.
Nhưng nếu như đẳng cấp nguyên thần của hắn từ nhị cấp đỉnh phong đột phá đến tam cấp, chí ít số lần có thể tăng đến bốn lần.
Một mảnh hoa tuyết cuối cùng rơi xuống. Bầu trời xám xịt yên tĩnh, hình như còn chưa có khôi phục lại sự quang đãng.
Lúc này, lại là tuyết trắng mênh mông vô bờ. Mặt đất núi cao lẫn lộn thành một khối, khó có phân biệt được.
- Nếu như không có tuyết rơi...
Ánh mắt Sở Mộ xa xăm. Trong đầu hắn loé sáng, Hắn lại thử thêm mấy lần nữa.
Hình thái đầu tiên của Kiếm Vực xem như là hình thái công kích. So với uy lực Kiếm Vực bình thường càng đáng sợ hơn.
Hình thái Kiếm Vực thứ nhất của Sở Mộ, là lĩnh ngộ ra được từ trong tuyết rơi. Nhưng thế giới Thâm Lam, thời tiết tuyết rơi rất ít. Có đôi khi mấy chục năm mới có một lần. Ít cũng phải mấy năm một lần. Cho dù là mấy tháng một lần, thời gian cũng sẽ không duy trì liên tục quá lâu. Chẳng lẽ, không có tuyết rơi, hình thái Kiếm Vực thứ nhất của Sở Mộ thành vô dụng sao?
Không, sự thực không phải như vậy. Ở trong tuyết rơi, tìm hiểu ra hình thái Kiếm Vực thứ nhất, truy cứu bản chất của nó, chính là chất môi giới.
Ở trong một thế giới, chung quy vẫn là người bình thường chiếm đa số. Không có người bình thường, làm sao có người tu luyện. Có thể nói, gần như tất cả người tu luyện đều bắt đầu từ người bình thường, từng bước một đi về phía cường đại.
Người bình thường không có khí lực cường hãn giống như người tu luyện, không có khí huyết cường đại của người tu luyện, không có lực lượng cường đại của người tu luyện. Bọn họ chỉ có thể dựa vào lò lửa và áo bông để chống lạnh. Ngay từ đầu có lẽ còn có thể. Nhưng theo thời gian trôi qua, tuyết lớn không ngừng rơi xuống, hơi lạnh không ngừng tăng lên, càng ngày càng lạnh. Đã có người bị đông chết.
Cảnh tượng này có thể dự kiến trước được. Hoàng thất hoàng triều Thương Lan đã sớm làm ra đối phó. Bọn họ đều phái ra quân đội binh sĩ cứu tế, bảo đảm an nguy cho các con dân. Tối thiểu, có thể khiến cho các con dân sống vượt qua trận tuyết lớn lần này.
Đồng thời, ngày thứ ba tuyết rơi, hoàng triều cũng thông báo cho các tông môn gia tộc, muốn bọn họ phối hợp.
Trong phạm vi địa vực của Chân Kiếm Tông đã sớm bị hoàng thất hoàng triều Thương Lan chia cho Chân Kiếm Tông, thuộc về sự quản lý của bản thân Chân Kiếm Tông. Người bình thường trong phạm vi đó đều là con dân thuộc về Chân Kiếm Tông. An nguy của bọn họ, tất nhiên Chân Kiếm Tông cũng phải chịu trách nhiệm.
Cho nên ngày thứ hai tuyết rơi, Sở Mộ bảo các đệ tử trong tông môn chịu trách nhiệm luyện đan chế luyện ra Hỏa Dương Hoàn. Đây là một loại đan dược cấp vô cùng thấp. Đối với người tu luyện không có tác dụng quá lớn, nhưng thích hợp để người bình thường dùng. Dùng một lần, có thể làm cho người bình thường chống lạnh ba ngày.
Hỏa Dương Hoàn cấp rất thấp. Linh dược cần thiết để chế luyện cũng rất bình thường. Bởi vậy trong thời gian một ngày ngắn ngủi, rất nhiều đệ tử luyện đan đồng thời mở lò, chế luyện hết lò này tới lò khác. Ngay cả trưởng lão cũng ra tay, chế luyện ra mười vạn hạt Hỏa Dương Hoàn.
Bên trong địa vực Chân Kiếm Tông, người bình thường đâu chỉ mười vạn. Phải hơn trăm vạn. Chỉ mười vạn viên Hỏa Dương Hoàn tất nhiên còn xa mới đủ. Bởi vậy, sau khi mười vạn viên Hỏa Dương Hoàn được mang ra ngoài, lại tiếp tục chế luyện, ngày đêm làm không nghỉ.
Các đệ tử xuất phát, một đội lại một đội mang theo Hỏa Dương Hoàn và quần áo chống lạnh, đồ dùng hàng ngày cùng với thực ăn, chia cho các hộ trong cảnh nội của Chân Kiếm Tông, bảo đảm bọn họ có thể sống sót vượt qua trận tuyết lớn lần này. Bởi vì Hỏa Dương Hoàn tạm thời chưa đủ, nên mỗi viên Hỏa Dương Hoàn được hòa tan vào trong nước. Một chén nước để cho vài người uống. Tuy rằng dược lực giảm đi, nhưng phối hợp với quần áo chống lạnh và đồ dùng hàng ngày, cũng có thể khiến người ta cảm thấy ấm áp ở trong vòng một ngày.
Đồng thời, các đệ tử Chân Kiếm Tông cũng tổ chức tập hợp những người bình thường tương đối khỏe mạnh cường tráng xúc tuyết, tránh cho tuyết lớn ép sụp nhà.
Vì sinh tồn của mình và người nhà, những người này tất nhiên vô cùng ra sức.
Chân Kiếm Tông kịp thời phản ứng, cũng không có người bình thường nào bị chết. Cho dù là người sinh bệnh, cũng được kịp thời chữa trị.
Ngày thứ mười, tuyết lớn cuối cùng biến thành tuyết nhỏ. Mặt đất một màu trắng trải dài. Trời đất lăn lộn một màu.
Chân Kiếm Tông hành động, khiến lòng dân bên trong địa vực Chân Kiếm Tông ngưng tụ ở trình độ lớn nhất. Điều này mang đến hiệu quả, không phải một sớm một chiều có thể thấy được, mà kéo dài, đời đời kiếp kiếp.
...
Ngày thứ mười hai, tuyết cuối cùng ngừng lại.
Cuối cùng hoa tuyết rơi xuống, bao trùm trong ba nghìn thước Kiếm Vực. Kiếm ý vĩnh hằng và Thần Hoang Kiếm Nguyên cùng với kiếm lực gia tăng, làm cho ba trăm mảnh hoa tuyết run lên, dường như biến thành kim loại. Ở sát mép ngoài tản ra ánh sáng phong quang rực rỡ lạnh lẽo, xẹt qua ở giữa không trung, tạo thành từng quỹ tích huyền diệu.
So với ngày đầu tiên tuyết rơi, hoa tuyết từ một trăm mảnh tăng đến ba trăm mảnh. Quỹ tích hoa tuyết từ thô ráp thẳng tắp biến thành quỹ tích huyền diệu, uy lực mạnh hơn.
Không có đối thủ, Sở Mộ lấy mình làm đối thủ. Ở bên trong Kiếm Vực, hắn khống chế ba trăm mảnh hoa tuyết kiếm phong phát động công kích đối với mình, sau đó thi triển Bất Động Minh Vương Kiếm Thức hoặc Thiên Tư Thùy Liễu Kiếm Thức tới tiến hành phòng ngự.
Thủ đoạn công kích cùng phòng ngự, đều đang nâng cao.
Sở Mộ đã lĩnh ngộ tinh túy của Bất Động Minh Vương Kiếm Thức và Thiên Tư Thùy Liễu Kiếm Thức, từng bước sâu sắc thêm.
Điều khiến cho hắn tiếc nuối chính là, hình thái công kích thứ nhất của Kiếm Vực, tiêu hao quá nhiều lực lượng.
Phải dùng đến lực thần hồn đi dẫn dắt kiếm ý kiếm nguyên và kiếm lực rót vào bên trong hoa tuyết. Thiếu tiếp xúc trực tiếp, bản thân chính là một vấn đề nan giải. Sau khi thành công, còn phải suy nghĩ đến thêm vào lực lượng tiêu hao, tăng cường khống chế, tiến thêm một bước tăng thêm lực thần hồn tiêu hao. Sau khi rót vào hoa tuyết. Còn cần lấy lực thần hồn dẫn dắt ba loại lực lượng tập trung lại, hòa làm một thể, phát huy ra uy lực nên có.
Cho nên, lấy đẳng cấp nguyên thần và lực thần hồn cùng với những lực lượng khác của bản thân của Sở Mộ hiện tại, chỉ có thể chống đỡ hai lần hoa tuyết như vậy công kích.
Nhưng nếu như đẳng cấp nguyên thần của hắn từ nhị cấp đỉnh phong đột phá đến tam cấp, chí ít số lần có thể tăng đến bốn lần.
Một mảnh hoa tuyết cuối cùng rơi xuống. Bầu trời xám xịt yên tĩnh, hình như còn chưa có khôi phục lại sự quang đãng.
Lúc này, lại là tuyết trắng mênh mông vô bờ. Mặt đất núi cao lẫn lộn thành một khối, khó có phân biệt được.
- Nếu như không có tuyết rơi...
Ánh mắt Sở Mộ xa xăm. Trong đầu hắn loé sáng, Hắn lại thử thêm mấy lần nữa.
Hình thái đầu tiên của Kiếm Vực xem như là hình thái công kích. So với uy lực Kiếm Vực bình thường càng đáng sợ hơn.
Hình thái Kiếm Vực thứ nhất của Sở Mộ, là lĩnh ngộ ra được từ trong tuyết rơi. Nhưng thế giới Thâm Lam, thời tiết tuyết rơi rất ít. Có đôi khi mấy chục năm mới có một lần. Ít cũng phải mấy năm một lần. Cho dù là mấy tháng một lần, thời gian cũng sẽ không duy trì liên tục quá lâu. Chẳng lẽ, không có tuyết rơi, hình thái Kiếm Vực thứ nhất của Sở Mộ thành vô dụng sao?
Không, sự thực không phải như vậy. Ở trong tuyết rơi, tìm hiểu ra hình thái Kiếm Vực thứ nhất, truy cứu bản chất của nó, chính là chất môi giới.