Điểm này Sở Mộ đã sớm có chuẩn bị tâm lý, song kiếm đang chém xuống không trì trệ chút nào, vẫn như hành vân lưu thủy chuyển hướng, lần nữa bắn thẳng về phía hai đạo thân ảnh màu đen kia. Bước chân của Sở Mộ lại không di chuyển một chút nào.
Hắn đã sớm biết rõ, chỉ cần chân không di chuyển, bước vào phạm vi khác, cho dù khoảng cách của song kiếm mở rộng thì cũng sẽ không dẫn phát những đạo thân ảnh màu đen khác đi công kích hắn.
Lấy một địch hai, áp lực này vẫn còn nằm trong phạm vi thừa nhận của Sở Mộ. Hiện tại hắn cũng không sợ bị thương, chỉ cần thương thế không quá nặng, sẽ trong thời gian cực ngắn khỏi hẳn, không làm ảnh hưởng tới việc phát huy thực lực của hắn. Đương nhiên nếu có thể không bị thương là tốt nhất.
Làm gì chắc đó, Sở Mộ cũng không mạo hiểm. Dưới song kiếm, không ngừng chiến đấu với hai cường địch Đại Thánh tôn.
Hai đạo thân ảnh màu đen có thực lực Đại Thánh Tôn liên thủ, phối hợp vô cùng ăn ý, lại bị Sở Mộ dùng song kiếm mạnh mẽ tách ra, căn bản không có chỗ trống liên thủ, như vậy áp lực của Sở Mộ cũng nhỏ đi không ít.
Lấy một địch hai, song kiếm giống như hai người cầm kiếm thi triển, kiếm pháp khác biệt, không ngừng được diễn dịch ra.
Tìm được một cơ hội, Sở Mộ đánh lui một người, song kiếm hợp lại, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai chém về phía một người, lại chém giết một người khác đang xông tới, diệt trừ hai cường địch.
Không có nghỉ ngơi, thừa dịp chém giết cường địch, kiếm ý mạnh mẽ, Sở Mộ lại lần nữa bước chân ra.
Lần này vẫn hấp dẫn hai Đại Thánh tôn ra tay.
cho dù kiếm pháp của hai Đại Thánh tôn này so với hai người trước đó có chỗ bất đồng, nhưng mà có một lần kinh nghiệm trước đó cho nên độ khó khi đối đầu của Sở Mộ so với trước đó đã hạ thấp một chút.
Hai lần, mỗi lần đều hấp dẫn hai người, Sở Mộ không ngừng chém giết những đạo thân ảnh màu đen này. Phàm là những đạo thân ảnh màu đen kia bị giết đều sẽ lộ ra khe hở, những đạo thân ảnh phía sau sẽ nhanh chóng bổ sung tới.
Một lần không cẩn thận, bởi vì chân bước hơi chênh lệch một chút làm cho Sở Mộ dẫn tới ba Đại Thánh Tôn ra tay, ba Đại Thánh Tôn lập tức mang tới áp lực trầm trọng cho Sở Mộ.
Dùng hết toàn lực chiến một trận, hơn nữa lại trả giá thân trúng ba kiếm, Sở Mộ mới giết chết được một người. Thương thế của bản thân nhanh chóng khôi phục, hai đạo thân ảnh còn lại cũng chết dưới kiếm của Sở Mộ.
Ba ngàn Đại Thánh tôn, chiến đấu từng đôi một, chém giết, mỗi một lần đều là chém giết sinh tử, đều tiêu hao không ít lực lượng của Sở Mộ, tốn không ít thời gian. Sở Mộ hoàn toàn quên thời gian trôi qua, hoàn toàn chìm đắm trong giết chóc sinh tử.
Những đạo thân ảnh màu đen liên tục tử vong, càng ngày càng ít. Sở Mộ hoàn toàn thích ứng với lấy một địch hai, bắt đầu khiêu chiến lấy một địch ba.
Tu luyện chính là đào móc tiềm lực của mình, lấy chiến nuôi chiến. Nhất là trong cuộc chiến sinh tử, bức bách mình tới cực hạn.
Lấy một địch ba vẫn còn có chút miễn cưỡng, mặc dù có thể chém giết được cường địch, nhưng mà bản thân cũng khó tránh khỏi bị thương. Điều Sở Mộ muốn làm đó chính là dùng thương thế nhỏ bé hơn chém giết đối phương.
Thân thể dưới tứ trọng của Khô Thương bí pháp đã có chút trạng thái như bất tử chi thân, đây là chỗ dựa trong chiến đấu sinh tử của hắn.
Chỉ là, nhiều lần bị thương rồi tự lành, Sở Mộ cảm giác được tốc độ trôi qua thọ nguyên của mình dường như có chút không bình thường. Dưới vạn lần lại trôi qua thêm vài chục năm. Thời gian hắn có thể còn sống vốn trên cơ sở vài chục năm lại giảm bớt thêm chút nữa.
May mà những đạo thân ảnh màu đen có thực lực Đại Thánh tôn kia không có nhiều lắm.
Đạo thân ảnh màu đen cuối cùng ngã xuống dưới thân kiếm của Sở Mộ, tiêu tán thành vô hình.
Sở Mộ thở dài một hơi, chiến đấu với ba ngàn Tiểu Thánh tôn so với áp lực khi chiến đấu với ba ngàn Đại Thánh Tôn kém những mười lần.
Ngồi xếp bằng xuống để khôi phục. vài ngày sau trạng thái của Sở Mộ đã khôi phục lại. Hắn đừng dậy, lần nữa bước chân ra, phía trước có tinh quang rơi xuống, bóng người bay lên, quả nhiên là ba ngàn Cực Thánh Tôn.
- Cực Thánh Tôn.
Khóe miệng Sở Mộ nở nụ cười khổ, nhưng mà hai mắt lại bắn ra tinh mang sắc bén, chiến ý ngập trời.
Chiến chiến, chỉ có chiến tới chết mà thôi.
Vừa mới sải bước ra, bước này Sở Mộ bước vô cùng cẩn thận, chỉ hấp dẫn một đạo thân ảnh xuất kiếm. Nhưng mà uy lực của Cực Thánh Tôn lại mang tới áp lực vô cùng mãnh liệt cho Sở Mộ, loại nguy cơ này xuất hiện từ sâu trong xương tủy.
Dùng toàn lực chiến một trận, một trận chiến đột phá cực hạn, thậm chí là một trận chiến không thèm để ý tới thương thế của bả thân.
Song kiếm lưu lại hai vết kiếm thật sâu trên đạo thân ảnh màu đen này, đó là kiếm ngấn thập tự giao nhau, cơ hồ thân thể đạo thân ảnh màu đen kia cũng bị chia năm xẻ bảy. Mà trên người Sở Mộ cũng bị đâm ra một kiếm, kiếm kia trực tiếp xuyên qua trái tim của hắn, đánh nát bổn nguyên Mộc Chi tương, lực lượng đáng sợ từ trung tâm trái tim hắn khuếch tán ra toàn thân...
Tử vong là gì?
Hắc ám, hư không, tất cả đều biến mất, nhìn không thấy, nghe không được, cảm giác không được, không ngừng du đãng giống như cô hồn dã quỷ vậy.
- Ta chết rồi sao?
Một suy nghĩ bỗng nhiên hiện lên trong đầu, giống như là ánh nến thắp sáng trong bóng tối, xua tan một ít bóng đêm.
- Không phải tử vong là không thể cảm nhận, cảm giác được gì hay sao?
- Vì sao ta lại còn có ý niệm tồn tại?
Tử vong, Sở Mộ cũng từng trải qua, lần tử vong kia khiến cho linh hồn hắn từ địa cầu xuyên việt tới Cổ Kiếm đại lục, trùng sinh.
Như vậy tử vong lần này là thế nào?
..
- Thế giới chi linh, ngươi ở nơi nào?
Thánh vương hét lớn.
Hắn lợi dụng Thâm Lam thần châu thập bát tinh, trực tiếp rời khỏi thập bát ngục, tiến vào tầng sâu hơn. Vốn tưởng rằng có thể đơn giản tìm được Thế giới chi linh, kết quả hắn lại phát hiện ra căn bản không có tìm được.
Đây là một mảnh hư không tối tăm mờ mịt, không có bầu trời không có mặt đất, cũng không có tận cùng, không có bát phương tứ cục, thậm chí ngay cả thời gian trôi qua cũng không cảm nhận được. Nếu như Sở Mộ cũng ở đây nhất định sẽ phát hiện đây chính là địa phương trước kia hắn từ cổng không gian từ thập tam ngục tiến vào.
Tiểu hỗn độn hư không.
Sau khi Thánh Vương tiến vào trong, không ngừng tìm kiếm, lại không tìm thấy cái gọi là Thế giới chi linh, chỉ có một mảnh tối tăm mờ mịt, chuyện này khiến cho sự kích động và vui sướng trong lòng hắn giống như bị dội một gáo nước lạnh, trong lòng hiện lên vẻ bực bội.
Hắn đã sớm biết rõ, chỉ cần chân không di chuyển, bước vào phạm vi khác, cho dù khoảng cách của song kiếm mở rộng thì cũng sẽ không dẫn phát những đạo thân ảnh màu đen khác đi công kích hắn.
Lấy một địch hai, áp lực này vẫn còn nằm trong phạm vi thừa nhận của Sở Mộ. Hiện tại hắn cũng không sợ bị thương, chỉ cần thương thế không quá nặng, sẽ trong thời gian cực ngắn khỏi hẳn, không làm ảnh hưởng tới việc phát huy thực lực của hắn. Đương nhiên nếu có thể không bị thương là tốt nhất.
Làm gì chắc đó, Sở Mộ cũng không mạo hiểm. Dưới song kiếm, không ngừng chiến đấu với hai cường địch Đại Thánh tôn.
Hai đạo thân ảnh màu đen có thực lực Đại Thánh Tôn liên thủ, phối hợp vô cùng ăn ý, lại bị Sở Mộ dùng song kiếm mạnh mẽ tách ra, căn bản không có chỗ trống liên thủ, như vậy áp lực của Sở Mộ cũng nhỏ đi không ít.
Lấy một địch hai, song kiếm giống như hai người cầm kiếm thi triển, kiếm pháp khác biệt, không ngừng được diễn dịch ra.
Tìm được một cơ hội, Sở Mộ đánh lui một người, song kiếm hợp lại, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai chém về phía một người, lại chém giết một người khác đang xông tới, diệt trừ hai cường địch.
Không có nghỉ ngơi, thừa dịp chém giết cường địch, kiếm ý mạnh mẽ, Sở Mộ lại lần nữa bước chân ra.
Lần này vẫn hấp dẫn hai Đại Thánh tôn ra tay.
cho dù kiếm pháp của hai Đại Thánh tôn này so với hai người trước đó có chỗ bất đồng, nhưng mà có một lần kinh nghiệm trước đó cho nên độ khó khi đối đầu của Sở Mộ so với trước đó đã hạ thấp một chút.
Hai lần, mỗi lần đều hấp dẫn hai người, Sở Mộ không ngừng chém giết những đạo thân ảnh màu đen này. Phàm là những đạo thân ảnh màu đen kia bị giết đều sẽ lộ ra khe hở, những đạo thân ảnh phía sau sẽ nhanh chóng bổ sung tới.
Một lần không cẩn thận, bởi vì chân bước hơi chênh lệch một chút làm cho Sở Mộ dẫn tới ba Đại Thánh Tôn ra tay, ba Đại Thánh Tôn lập tức mang tới áp lực trầm trọng cho Sở Mộ.
Dùng hết toàn lực chiến một trận, hơn nữa lại trả giá thân trúng ba kiếm, Sở Mộ mới giết chết được một người. Thương thế của bản thân nhanh chóng khôi phục, hai đạo thân ảnh còn lại cũng chết dưới kiếm của Sở Mộ.
Ba ngàn Đại Thánh tôn, chiến đấu từng đôi một, chém giết, mỗi một lần đều là chém giết sinh tử, đều tiêu hao không ít lực lượng của Sở Mộ, tốn không ít thời gian. Sở Mộ hoàn toàn quên thời gian trôi qua, hoàn toàn chìm đắm trong giết chóc sinh tử.
Những đạo thân ảnh màu đen liên tục tử vong, càng ngày càng ít. Sở Mộ hoàn toàn thích ứng với lấy một địch hai, bắt đầu khiêu chiến lấy một địch ba.
Tu luyện chính là đào móc tiềm lực của mình, lấy chiến nuôi chiến. Nhất là trong cuộc chiến sinh tử, bức bách mình tới cực hạn.
Lấy một địch ba vẫn còn có chút miễn cưỡng, mặc dù có thể chém giết được cường địch, nhưng mà bản thân cũng khó tránh khỏi bị thương. Điều Sở Mộ muốn làm đó chính là dùng thương thế nhỏ bé hơn chém giết đối phương.
Thân thể dưới tứ trọng của Khô Thương bí pháp đã có chút trạng thái như bất tử chi thân, đây là chỗ dựa trong chiến đấu sinh tử của hắn.
Chỉ là, nhiều lần bị thương rồi tự lành, Sở Mộ cảm giác được tốc độ trôi qua thọ nguyên của mình dường như có chút không bình thường. Dưới vạn lần lại trôi qua thêm vài chục năm. Thời gian hắn có thể còn sống vốn trên cơ sở vài chục năm lại giảm bớt thêm chút nữa.
May mà những đạo thân ảnh màu đen có thực lực Đại Thánh tôn kia không có nhiều lắm.
Đạo thân ảnh màu đen cuối cùng ngã xuống dưới thân kiếm của Sở Mộ, tiêu tán thành vô hình.
Sở Mộ thở dài một hơi, chiến đấu với ba ngàn Tiểu Thánh tôn so với áp lực khi chiến đấu với ba ngàn Đại Thánh Tôn kém những mười lần.
Ngồi xếp bằng xuống để khôi phục. vài ngày sau trạng thái của Sở Mộ đã khôi phục lại. Hắn đừng dậy, lần nữa bước chân ra, phía trước có tinh quang rơi xuống, bóng người bay lên, quả nhiên là ba ngàn Cực Thánh Tôn.
- Cực Thánh Tôn.
Khóe miệng Sở Mộ nở nụ cười khổ, nhưng mà hai mắt lại bắn ra tinh mang sắc bén, chiến ý ngập trời.
Chiến chiến, chỉ có chiến tới chết mà thôi.
Vừa mới sải bước ra, bước này Sở Mộ bước vô cùng cẩn thận, chỉ hấp dẫn một đạo thân ảnh xuất kiếm. Nhưng mà uy lực của Cực Thánh Tôn lại mang tới áp lực vô cùng mãnh liệt cho Sở Mộ, loại nguy cơ này xuất hiện từ sâu trong xương tủy.
Dùng toàn lực chiến một trận, một trận chiến đột phá cực hạn, thậm chí là một trận chiến không thèm để ý tới thương thế của bả thân.
Song kiếm lưu lại hai vết kiếm thật sâu trên đạo thân ảnh màu đen này, đó là kiếm ngấn thập tự giao nhau, cơ hồ thân thể đạo thân ảnh màu đen kia cũng bị chia năm xẻ bảy. Mà trên người Sở Mộ cũng bị đâm ra một kiếm, kiếm kia trực tiếp xuyên qua trái tim của hắn, đánh nát bổn nguyên Mộc Chi tương, lực lượng đáng sợ từ trung tâm trái tim hắn khuếch tán ra toàn thân...
Tử vong là gì?
Hắc ám, hư không, tất cả đều biến mất, nhìn không thấy, nghe không được, cảm giác không được, không ngừng du đãng giống như cô hồn dã quỷ vậy.
- Ta chết rồi sao?
Một suy nghĩ bỗng nhiên hiện lên trong đầu, giống như là ánh nến thắp sáng trong bóng tối, xua tan một ít bóng đêm.
- Không phải tử vong là không thể cảm nhận, cảm giác được gì hay sao?
- Vì sao ta lại còn có ý niệm tồn tại?
Tử vong, Sở Mộ cũng từng trải qua, lần tử vong kia khiến cho linh hồn hắn từ địa cầu xuyên việt tới Cổ Kiếm đại lục, trùng sinh.
Như vậy tử vong lần này là thế nào?
..
- Thế giới chi linh, ngươi ở nơi nào?
Thánh vương hét lớn.
Hắn lợi dụng Thâm Lam thần châu thập bát tinh, trực tiếp rời khỏi thập bát ngục, tiến vào tầng sâu hơn. Vốn tưởng rằng có thể đơn giản tìm được Thế giới chi linh, kết quả hắn lại phát hiện ra căn bản không có tìm được.
Đây là một mảnh hư không tối tăm mờ mịt, không có bầu trời không có mặt đất, cũng không có tận cùng, không có bát phương tứ cục, thậm chí ngay cả thời gian trôi qua cũng không cảm nhận được. Nếu như Sở Mộ cũng ở đây nhất định sẽ phát hiện đây chính là địa phương trước kia hắn từ cổng không gian từ thập tam ngục tiến vào.
Tiểu hỗn độn hư không.
Sau khi Thánh Vương tiến vào trong, không ngừng tìm kiếm, lại không tìm thấy cái gọi là Thế giới chi linh, chỉ có một mảnh tối tăm mờ mịt, chuyện này khiến cho sự kích động và vui sướng trong lòng hắn giống như bị dội một gáo nước lạnh, trong lòng hiện lên vẻ bực bội.