Bất quá lời hắn nói cũng làm cho Sở Mộ biết rõ tại sao hắn lại ra tay công kích Sở Mộ. Bởi vì Bá Vương, đầu Man Hoang cự thú nhiều lần biến dị huyết mạch này.
- Xem ra cũng là Kiếm Tôn tới tham dự Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội ở Bách Thánh sơn. Kiếm của ngươi ta nhận lấy trước, mạng của ngươi về sau ta lại tới lấy.
Sở Mộ âm thầm nói, đem kiếm của đối phương thu vào trong giới chỉ không gian.
Đây cũng là một thanh kiếm khí vương phẩm đỉnh tiêm, so với Bát Diện Thiên Hoang kiếm của Sở Mộ cũng không thua kém.
Kiếm khí như vậy giá trị phi phàm. Hơn nữa cũng không phải rất nhiều. Mất đi thanh kiếm này, có lẽ đối phương cũng cảm thấy rất là đau lòng.
Một lần nữa đáp xuống lưng Bá Vương, lại chạy đi.
Đây nhất định là một hồi thịnh hội, Kiếm giả cấp Kiếm Tôn từ khắp nơi trong Cổ Kiếm đại lục như tứ đại kiếm vực, thậm chí là kiếm vực hải ngoại cũng tới. Liên tục khởi hành tới Bách Thánh sơn, hoặc là một mình một đường, hoặc là kéo theo một đám, đại bộ phận đều chọn dùng phương thức phi hành, tám phương hội tụ.
Mỗi một Kiếm Tôn đều cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, bọn hắn tràn ngập chờ mong giao thủ với Kiếm Tôn khác. Ngẫm lại mà xem, Kiếm Tôn ở trong Cổ Kiếm đại lục có bao nhiêu chứ? Có bao nhiêu cường giả ở trong đó đây?
Quan trọng nhất là sau khi đoạt được danh hiệu quán quân Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn, sẽ đạt được cái gì?
Là nơi có đại điện của Bách Thánh minh, trung tâm của trung ương Chủ Kiếm vực, trong vòng ngàn dặm chung quanh Bách Thánh sơn là một mảnh trống trải, không có thành không có trấn, dùng cái này để biểu hiện sự đặc biệt của Bách Thánh sơn.
Nhưng mà sau khi Bách Thánh Minh quyết định cử hành Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội đã tạm thờ kiến tạo căn cứ ở bốn phía dưới chân Bách Thánh sơn, để cho Kiếm giả tới từ bốn phương tám hướng trên Cổ Kiếm đại lục chạy tới.
Bằng không Cổ Kiếm đại lục có nhiều Kiếm Tôn như vậy, có người sớm chạy tới nơi này, có một ít người tới chậm, tuyệt đại đa số sẽ đuổi tới trước khi Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội cử hành. Một khi tới đây cũng không thể không có nơi ở lại, loạn thành một đống được.
Bốn căn cứ tạm thời này có quy mô rất lớn, bên trong có từng gian nhà gỗ, tuy rằng là tạm thời, nhưng mà Bách Thánh Minh cũng dụng tâm. Những nhà gỗ kia đều có chất lượng khá tốt.
Sở Mộ cưỡi Bá Vương cũng tới căn cứ phía Đông. Lúc này thời gian cho tới Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội chỉ còn một tháng.
- Bằng hữu, tọa kỵ của ngươi rất không tồi, ta rất thích, ra giá đi.
Khi Sở Mộ cưỡi Bá Vương đi vào căn cứ thì có mấy Kiếm Tôn chặn đường, trong đó có một người nhìn chằm chằm vào Bá Vương, ánh mắt nóng bỏng vô cùng. Rồi sau đó nói với Sở Mộ một câu.
- Không bán.
Sở Mộ lạnh nhạt đáp lại một câu.
- Bằng hữu, ngươi nên suy nghĩ cho kỹ, bỏ qua thôn này chưa chắc đã qua được điếm kia.
Vẻ mặt đối phương lạnh lẽo, ngữ khí mang theo vài phần uy hiếp.
Sở Mộ không có nhìn đối phương, tranh giành miệng lưỡi không có chút ý nghĩa nào. Nhưng mà nơi này dường như không thể động thủ. Nhìn những Kiếm giả mặc áo giáp ở phía xa đã đại khái biết được, đó là Thánh kiếm vệ của Bách Thánh minh, bây giờ đang giữ gìn trị an của căn cứ tạm thời này, có quyền sinh quyền sát.
Một khi động thủ, cũng sẽ bị Thánh kiếm vệ bắt giữ, thậm chí là giết chết tại chỗ, ai cũng không có ngu như vậy.
Sở Mộ bỏ qua, còn Bá Vương thì trực tiếp đi lên phía trước. Khiến cho mấy Kiếm Tôn kia không thể không né tránh, nếu không nhất định sẽ bị thân thể khổng lồ của Bá Vương đụng phải, như vậy cũng không dễ chịu.
- Gia hỏa đáng chết.
Sắc mặt Kiếm Tôn bị Sở Mộ cự tuyệt lạnh lẽo, hai mắt tỏa ra hàn mang lập lòe nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Sở Mộ. Trong lòng tràn ngập sát cơ, sát ý tràn ra.
- Nhị ca, chúng ta đi tìm hiểu thân phận của đối phương một chút, sau đó lại thương lượng.
Một Kiếm Tôn bên cạnh nói.
- Lão tam, đây là chuyện ngươi am hiểu, giao cho ngươi, đem toàn bộ chi tiết của hắn móc ra cho ta.
- Không thành vấn đề.
...
Sở Mộ cũng không ngờ một lời không hợp lại trêu vào một địch nhân. Bất quá không có biện pháp, ngoại hình của Bá Vương vô cùng phong cách, hơn nữa tràn ra lực lượng mạnh mẽ, không chỉ có là một đầu tọa kỵ tốt, cũng là trợ thủ tốt. Mặc cho ai nhìn vào cũng động tâm.
Cùng nhau đi tới trước, trước sau có trên trăm Kiếm Tôn đưa ra lời muốn mua Bá Vương, tất cả đều bị Sở Mộ cự tuyệt. Chỉ có điều có người bị cự tuyệt thì dây dưa mấy lần, có người thì buông tha. Cũng khó tránh khỏi không ít người sẽ ghi hận trong lòng.
Trong đó có một gia hỏa không từ bỏ ý định, luôn đi theo Sở Mộ, dường như muốn quấn chặt Sở Mộ không tha vậy.
- Sở huynh, đi theo ta, trước tiên đăng kí một chút, sau đó phân phối trụ sở.
Tên này gọi là Hoa Bất Tạ, nhìn qua so với Sở Mộ còn trẻ hơn, chỉ là không biết cụ thể là bao nhiêu tuổi, mặt mũi lúc nào cũng treo nụ cười, bộ dáng như không có phiền não, mồm lúc nào cũng ngậm một nhánh cỏ xanh.
Hoa Bất Tạ giống như vô cùng quen thuộc với Sở Mộ vậy. Ngay từ đầu muốn mua Bá Vương, sau khi bị Sở Mộ cự tuyệt cũng không có căm tức chút nào, lại nhất định muốn đi theo bên cạnh Sở Mộ. Dựa theo lời hắn nói, là bồi dưỡng cảm tình với Bá Vương, đợi tới lúc bồi dưỡng cảm tình tốt, tự nhiên có thể bắt cóc được Bá Vương.
Đối với chuyện này Sở Mộ cũng có chút bất đắc dĩ, Hoa Bất Tạ không biểu hiện ra chút địch ý nào, bộ dáng như quen thuộc đã lâu, lúc nào cũng cười cười nói nói khiến cho người ta nhẹ nhõm vui sướng.
Người phụ trách đăng ký tự nhiên là do Bách Thánh Minh sắp xếp, sau khi đăng ký xong, Sở Mộ nhận được một gian nhà gỗ, trùng hợp lại ở ngay bên cạnh nhà gỗ của Hoa Bất Không, thành hàng xóm của nhau.
- Sở huynh, nếu không chúng ta đi dạo một chút.
Hoa Bất Tạ nói, nhìn chằm chằm vào Bá Vương:
- Mang theo gia hỏa này nữa.
Dường như nghĩ tới cảnh tượng dễ nhìn nào đó, Hoa Bất Tạ phát ra tiếng cười cạc cạc.
Sở Mộ cũng mang theo Bá Vương, mặc dù sẽ tạo thành một hồi xao động. Nhưng mà tốt xấu gì nơi này cũng là Cổ Kiếm đại lục, cự thú mấy trăm, hơn ngàn trượng cũng có, có tạo thành xao động cũng không quá mãnh liệt. Huống chi hắn không dám để một mình Bá Vương ở lại, vạn nhất xuất hiện vấn đề thì phiền phức lớn.
Một lượng lớn Kiếm Tôn tụ tập, chờ đợi Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội khai mạc. Một mặt tu luyện, một mặt trao đổi, luận bàn... Cũng có người bày quần hàng, đem những thứ mình không dùng được lấy ra bán hoặc là trao đổi.
- Xem ra cũng là Kiếm Tôn tới tham dự Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội ở Bách Thánh sơn. Kiếm của ngươi ta nhận lấy trước, mạng của ngươi về sau ta lại tới lấy.
Sở Mộ âm thầm nói, đem kiếm của đối phương thu vào trong giới chỉ không gian.
Đây cũng là một thanh kiếm khí vương phẩm đỉnh tiêm, so với Bát Diện Thiên Hoang kiếm của Sở Mộ cũng không thua kém.
Kiếm khí như vậy giá trị phi phàm. Hơn nữa cũng không phải rất nhiều. Mất đi thanh kiếm này, có lẽ đối phương cũng cảm thấy rất là đau lòng.
Một lần nữa đáp xuống lưng Bá Vương, lại chạy đi.
Đây nhất định là một hồi thịnh hội, Kiếm giả cấp Kiếm Tôn từ khắp nơi trong Cổ Kiếm đại lục như tứ đại kiếm vực, thậm chí là kiếm vực hải ngoại cũng tới. Liên tục khởi hành tới Bách Thánh sơn, hoặc là một mình một đường, hoặc là kéo theo một đám, đại bộ phận đều chọn dùng phương thức phi hành, tám phương hội tụ.
Mỗi một Kiếm Tôn đều cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, bọn hắn tràn ngập chờ mong giao thủ với Kiếm Tôn khác. Ngẫm lại mà xem, Kiếm Tôn ở trong Cổ Kiếm đại lục có bao nhiêu chứ? Có bao nhiêu cường giả ở trong đó đây?
Quan trọng nhất là sau khi đoạt được danh hiệu quán quân Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn, sẽ đạt được cái gì?
Là nơi có đại điện của Bách Thánh minh, trung tâm của trung ương Chủ Kiếm vực, trong vòng ngàn dặm chung quanh Bách Thánh sơn là một mảnh trống trải, không có thành không có trấn, dùng cái này để biểu hiện sự đặc biệt của Bách Thánh sơn.
Nhưng mà sau khi Bách Thánh Minh quyết định cử hành Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội đã tạm thờ kiến tạo căn cứ ở bốn phía dưới chân Bách Thánh sơn, để cho Kiếm giả tới từ bốn phương tám hướng trên Cổ Kiếm đại lục chạy tới.
Bằng không Cổ Kiếm đại lục có nhiều Kiếm Tôn như vậy, có người sớm chạy tới nơi này, có một ít người tới chậm, tuyệt đại đa số sẽ đuổi tới trước khi Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội cử hành. Một khi tới đây cũng không thể không có nơi ở lại, loạn thành một đống được.
Bốn căn cứ tạm thời này có quy mô rất lớn, bên trong có từng gian nhà gỗ, tuy rằng là tạm thời, nhưng mà Bách Thánh Minh cũng dụng tâm. Những nhà gỗ kia đều có chất lượng khá tốt.
Sở Mộ cưỡi Bá Vương cũng tới căn cứ phía Đông. Lúc này thời gian cho tới Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội chỉ còn một tháng.
- Bằng hữu, tọa kỵ của ngươi rất không tồi, ta rất thích, ra giá đi.
Khi Sở Mộ cưỡi Bá Vương đi vào căn cứ thì có mấy Kiếm Tôn chặn đường, trong đó có một người nhìn chằm chằm vào Bá Vương, ánh mắt nóng bỏng vô cùng. Rồi sau đó nói với Sở Mộ một câu.
- Không bán.
Sở Mộ lạnh nhạt đáp lại một câu.
- Bằng hữu, ngươi nên suy nghĩ cho kỹ, bỏ qua thôn này chưa chắc đã qua được điếm kia.
Vẻ mặt đối phương lạnh lẽo, ngữ khí mang theo vài phần uy hiếp.
Sở Mộ không có nhìn đối phương, tranh giành miệng lưỡi không có chút ý nghĩa nào. Nhưng mà nơi này dường như không thể động thủ. Nhìn những Kiếm giả mặc áo giáp ở phía xa đã đại khái biết được, đó là Thánh kiếm vệ của Bách Thánh minh, bây giờ đang giữ gìn trị an của căn cứ tạm thời này, có quyền sinh quyền sát.
Một khi động thủ, cũng sẽ bị Thánh kiếm vệ bắt giữ, thậm chí là giết chết tại chỗ, ai cũng không có ngu như vậy.
Sở Mộ bỏ qua, còn Bá Vương thì trực tiếp đi lên phía trước. Khiến cho mấy Kiếm Tôn kia không thể không né tránh, nếu không nhất định sẽ bị thân thể khổng lồ của Bá Vương đụng phải, như vậy cũng không dễ chịu.
- Gia hỏa đáng chết.
Sắc mặt Kiếm Tôn bị Sở Mộ cự tuyệt lạnh lẽo, hai mắt tỏa ra hàn mang lập lòe nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Sở Mộ. Trong lòng tràn ngập sát cơ, sát ý tràn ra.
- Nhị ca, chúng ta đi tìm hiểu thân phận của đối phương một chút, sau đó lại thương lượng.
Một Kiếm Tôn bên cạnh nói.
- Lão tam, đây là chuyện ngươi am hiểu, giao cho ngươi, đem toàn bộ chi tiết của hắn móc ra cho ta.
- Không thành vấn đề.
...
Sở Mộ cũng không ngờ một lời không hợp lại trêu vào một địch nhân. Bất quá không có biện pháp, ngoại hình của Bá Vương vô cùng phong cách, hơn nữa tràn ra lực lượng mạnh mẽ, không chỉ có là một đầu tọa kỵ tốt, cũng là trợ thủ tốt. Mặc cho ai nhìn vào cũng động tâm.
Cùng nhau đi tới trước, trước sau có trên trăm Kiếm Tôn đưa ra lời muốn mua Bá Vương, tất cả đều bị Sở Mộ cự tuyệt. Chỉ có điều có người bị cự tuyệt thì dây dưa mấy lần, có người thì buông tha. Cũng khó tránh khỏi không ít người sẽ ghi hận trong lòng.
Trong đó có một gia hỏa không từ bỏ ý định, luôn đi theo Sở Mộ, dường như muốn quấn chặt Sở Mộ không tha vậy.
- Sở huynh, đi theo ta, trước tiên đăng kí một chút, sau đó phân phối trụ sở.
Tên này gọi là Hoa Bất Tạ, nhìn qua so với Sở Mộ còn trẻ hơn, chỉ là không biết cụ thể là bao nhiêu tuổi, mặt mũi lúc nào cũng treo nụ cười, bộ dáng như không có phiền não, mồm lúc nào cũng ngậm một nhánh cỏ xanh.
Hoa Bất Tạ giống như vô cùng quen thuộc với Sở Mộ vậy. Ngay từ đầu muốn mua Bá Vương, sau khi bị Sở Mộ cự tuyệt cũng không có căm tức chút nào, lại nhất định muốn đi theo bên cạnh Sở Mộ. Dựa theo lời hắn nói, là bồi dưỡng cảm tình với Bá Vương, đợi tới lúc bồi dưỡng cảm tình tốt, tự nhiên có thể bắt cóc được Bá Vương.
Đối với chuyện này Sở Mộ cũng có chút bất đắc dĩ, Hoa Bất Tạ không biểu hiện ra chút địch ý nào, bộ dáng như quen thuộc đã lâu, lúc nào cũng cười cười nói nói khiến cho người ta nhẹ nhõm vui sướng.
Người phụ trách đăng ký tự nhiên là do Bách Thánh Minh sắp xếp, sau khi đăng ký xong, Sở Mộ nhận được một gian nhà gỗ, trùng hợp lại ở ngay bên cạnh nhà gỗ của Hoa Bất Không, thành hàng xóm của nhau.
- Sở huynh, nếu không chúng ta đi dạo một chút.
Hoa Bất Tạ nói, nhìn chằm chằm vào Bá Vương:
- Mang theo gia hỏa này nữa.
Dường như nghĩ tới cảnh tượng dễ nhìn nào đó, Hoa Bất Tạ phát ra tiếng cười cạc cạc.
Sở Mộ cũng mang theo Bá Vương, mặc dù sẽ tạo thành một hồi xao động. Nhưng mà tốt xấu gì nơi này cũng là Cổ Kiếm đại lục, cự thú mấy trăm, hơn ngàn trượng cũng có, có tạo thành xao động cũng không quá mãnh liệt. Huống chi hắn không dám để một mình Bá Vương ở lại, vạn nhất xuất hiện vấn đề thì phiền phức lớn.
Một lượng lớn Kiếm Tôn tụ tập, chờ đợi Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội khai mạc. Một mặt tu luyện, một mặt trao đổi, luận bàn... Cũng có người bày quần hàng, đem những thứ mình không dùng được lấy ra bán hoặc là trao đổi.